Chương 68: Nó là lão đại, con là lão nhị
Trong đại điện Càn Nguyên tông, Đại Hoang vực.
Một người đàn ông có mái tóc đen dài buông xõa, gương mặt vô cùng yêu dị đang ngồi ở giữa. Trên mặt hắn không hề có biểu cảm gì.
Ở phía dưới đại điện có mười người đang quỳ.
Người đàn ông này là tông chủ Càn Nguyên tông, tên là Càn Phi Tử, cảnh giới Đế cảnh tầng chín. Hắn chỉ thiếu một bước nữa là có thể tiến vào Thánh Tôn cảnh! Đây chính là người đầu tiên đạt tới cảnh giới ấy ở Đại Hoang vực.
Chỉ cần hắn tiến vào Thánh Tôn cảnh, thì Đại Hoang vực này sẽ bị hắn thống nhất!
Nhưng, hôm nay Càn Phi Tử vô cùng tức giận. Toàn bộ trên dưới Càn Nguyên tông đều tràn ngập một thứ uy áp khiến lòng người khiếp đảm, sợ hãi, tim đập chân run.
"Kẻ nào có thể nói cho bản tọa biết, vì sao ngọc giản sinh mạng của Hải Vô Ảnh lại vỡ nát?" Tuy giọng nói của Càn Phi Tử rất ôn hòa, nhưng trong đó mang theo sự uy nghiêm không thể không tôn kính.
Đám đệ tử, trưởng lão ở bên dưới đều quỳ phủ phục xuống đất, cơ thể không ngừng run rẩy.
"Bẩm tông chủ, Hải trưởng lão dẫn người tới Thái Diễn tông cướp đoạt bé gái thiên phú bậc chín. Theo lý mà nói hẳn là không có việc gì. Những đệ tử cùng đi vào đều đã lần lượt quay về. Toàn bộ Thái Diễn tông không còn ai sống sót, tất cả đều mất mạng cả rồi..." Một người đàn ông trung niên dán đầu xuống đất, run giọng trả lời.
"Thái Diễn tông, là dòng nhánh của Thích Ách Ma Tăng phải không? Thế rồi sao? Bé gái kia đâu?" Sắc mặt Càn Phi Tử sầm xuống.
Hiện giờ hắn đặt toàn bộ tâm tư vào việc đột phá. Hơn mười năm qua hắn không tham dự vào việc nghị sự trong Càn Nguyên tông, mà giao toàn bộ cho mười đại trưởng lão chủ trì, xử lý.
Nếu không phải ngọc giản sinh mệnh của Hải Vô Ảnh bỗng nhiên vỡ vụn, thì đến giờ hắn vẫn còn đang bế quan.
Nhiệt độ trong đại điện đột ngột giảm xuống, sắc mặt người nào cũng tái nhợt cả đi, mồ hôi không ngừng túa ra như hạt đậu trên trán.
"Bẩm tông chủ, căn cứ vào lời kể của những đệ tử trở về. Hải trưởng lão tới tìm Phương Trung Hãn và con bé thiên phú bậc chín đang trốn trong mật thất, sau đó thì không thấy tung tích đâu nữa. Lúc trước thuộc hạ đã tự mình đi điều tra, trong mật thất có vết tích của nếp gấp không gian bị cắt nát..." Một trưởng lão khác vội vàng giải thích.
Đôi mắt phượng của Càn Phi Tử khẽ híp lại.
Thiên phú bậc chín, lại còn là một bé gái nho nhỏ, quả thực rất đáng để tranh cướp.
Bọn họ làm ra quyết định này không hề sai.
Nhưng chỉ sợ Phương Trung Hãn đã truyền tống con gái đến nơi của một vị đại năng nào đó. Hải Vô Ảnh theo tới nơi ấy, sau đó bị đối phương giết chết.
Người có thể giết được Hải Vô Ảnh, tu vi ít nhất cũng phải ngoài Đế cảnh tầng bốn, thậm chí còn cao hơn.
Không thì tu vi Đế cảnh tầng hai như Hải Vô Ảnh, không thể nào có chuyện chưa gửi về một tin tức gì đã chết.
Một cường giả Đế cảnh cứ thế biến mất, điều này khiến cho Càn Phi Tử nổi giận đùng đùng. Từ khi nào mà Càn Nguyên tông của hắn lại phải chịu thua thiệt như vậy?
"Dẫn đường." Càn Phi Tử chậm rãi đứng dậy.
Hắn muốn đích thân tới mật thất đó.
Đám trưởng lão không hề nhìn ra sơ hở, cũng không tìm thấy bất cứ dấu tích gì. Nhưng Càn Phi Tử thì có thể.
Tu vi chuẩn Đế cảnh như hắn có thể tìm ra nơi Hải Vô Ảnh truyền tống đến từ khe hở của không gian bị nứt vỡ. Sau đó hắn sẽ một lần nữa mở ra đại trận truyền thống, tự mình đến đó.
"Vâng! Thưa tông chủ!" Một hàng trưởng lão vội vàng đồng thanh trả lời.
"Hừ, giết đệ tử Càn Nguyên tông của ta. Dù ở trên trời hay dưới đất, ta cũng phải giết ngươi!" Càn Phi Tử cười lạnh một tiếng, nói bằng giọng lạnh lùng, uy nghiêm.
...
Trong đình nghỉ mát bên cạnh Thiên Trì Viên Bàn, đỉnh núi Thiên Tử.
Tu Thần nhìn dáng vẻ đáng thương của Phương Nhuế Nhuế, hỏi: "Con tên là gì?"
"Phương Nhuế Nhuế." Phương Nhuế Nhuế sụt sịt nước mũi, sau đó quật cường dùng mu bàn tay lau nước mắt.
"Thầy thầy, lúc nào thầy thầy đưa con đi tu luyện ạ?"
Ặc...
Tu Thần im lặng một chốc. Dạy cho nhóc con này tu luyện đúng là một chuyện khá khó khăn.
Bản thân hắn không cần tu luyện, từ lúc bắt đầu đã vô địch rồi. Còn Kinh Như Tuyết thì hắn toàn cho tự đi tu luyện, sau đó bảo Tiger ở bên cạnh chỉ đạo.
Nhưng nhóc con này vốn chưa hiểu biết nhiều, trẻ con sáu tuổi dù thiên phú có cao đến đâu, nhưng kinh nghiệm cuộc sống và sự từng trải trong xã hội chắc chắn vẫn còn rất thiếu. Để cô bé tự tu luyện, tự sáng tạo chiến kỹ công pháp giống Kinh Như Tuyết sợ là có chút khó khăn.
Ít nhất phải đợi Phương Nhuế Nhuế lớn thêm mấy tuổi nữa.
"Đợi sư tỷ của con về đã." Tu Thần nói.
Mấy chuyện như tu luyện này, Kinh Như Tuyết thân là sư tỷ đương nhiên phải gách vác một phần thay sư phụ.
"Con còn có sư tỷ sao?" Phương Nhuế Nhuế mừng rỡ hỏi.
Ở đây còn có một tỷ tỷ, đương nhiên là cô bé sẽ cảm thấy vui mừng hơn.
"Đúng vậy, nó là lão đại, con là lão nhị. Nó ra ngoài có việc, chắc hai hôm nữa sẽ trở về." Tu Thần đáp.
"Sư tỷ có đẹp không? Bao nhiêu tuổi rồi? Có lợi hại giống thầy thầy không? Sư tỷ đi làm việc gì vậy?" Phương Nhuế Nhuế hỏi như bắn súng liên thanh.
"Đợi nó quay về con sẽ biết."
Tu Thần cười ha hả, sau đó dõi mắt nhìn về phía xa.
Đã là ngày thứ tư rồi, hẳn là Kinh Như Tuyết đã lịch luyện xong và đến Võ Thần tông rồi.