Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 67: Thiên phú bậc chín trời sinh quả nhiên là khủng khiếp thế đó

Chương 67: Thiên phú bậc chín trời sinh quả nhiên là khủng khiếp thế đó

[Ngài vừa giết chết kẻ xâm nhập cường giả Đế cảnh Hải Vô Ảnh, nhận được mười nghìn điểm lĩnh vực và một triệu điểm kinh nghiệm.]

Âm thanh của hệ thống lập tức vang lên.

Chưa đến ba ngày, đã tăng thêm ba mươi mốt nghìn điểm lĩnh vực và ba triệu một trăm nghìn điểm kinh nghiệm, phạm vi lĩnh vực vô địch đã mở rộng hơn bốn mươi bảy ngàn mét.

Tuy còn kém điểm kinh nghiệm thăng cấp rất nhiều, nhưng việc phạm vi được mở rộng vô cùng quan trọng đối với Tu Thần.

Dù sao đã gọi là lĩnh vực vô địch thì phạm vi càng rộng lớn càng tốt.

Đến lúc thâu tóm được toàn bộ sơn mạch Thiên Loan, hắn sẽ giết hết toàn bộ yêu quái và cường giả lánh đời ở trong này. Đây chính là càn quấy, phách lối, bất chấp phải trái.

"Ca ca, tên xấu xa kia chết thật rồi sao?" Phương Nhuế Nhuế mở mắt, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Hải Vô Ảnh đâu, nhất thời vui mừng, kích động hỏi.

Tu Thần gật đầu đáp: "Đương nhiên."

Nghe hắn nói vậy, Phương Nhuế Nhuế chớp chớp mắt, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi: "Ca ca, ca ca lợi hại như vậy, có thể cứu cha muội không?"

"Chẳng phải ông ấy chết rồi sao?" Tu Thần hỏi lại.

Ánh mắt Phương Nhuế Nhuế lại lập tức xám xịt, nhuốm màu bi thương. Cô bé mếu máo khiến một giọt nước mắt trong suốt trượt khỏi khóe mắt, lăn xuống.

Lúc đầu Phương Nhuế Nhuế còn mếu máo cố nhịn khóc, nhưng đến cuối cũng không thể kiềm được nữa, cô bé òa khóc nức nở.

Tiếng khóc xé ruột xé gan kia quả thực khiến người ta đau lòng không thôi.

Tu Thần cảm thấy hơi buồn bực, quả thực hắn có thể cứu được người đã chết. Nhưng đối phương phải ở trong phạm vi lĩnh vực vô địch của hắn, hơn nữa nhất định phải còn sót lại bộ phận nào đó trên cơ thể hoặc là tóc tai mới được.

Cô bé này có thiên phú cấp chín, chắc chắn thế lực đằng sau cô bé cũng không thể kém cỏi được. Năng lực như thế mà còn bị giết, phỏng chừng một cọng lông cũng chẳng còn.

Hơn nữa ai biết cô bé này từ đâu tới.

"Hu hu..."

Lúc này, Kim Cầu, Tiểu Bạch và Tiểu Vũ đã đi đến bên cạnh Phương Nhuế Nhuế. Thấy cô bé khóc nức nở, Kim Cầu đồng cảm dùng đầu cọ cọ vào cánh tay be bé của cô.

Phương Nhuế Nhuế nhìn về phía Kim Cầu, ánh mắt chợt sáng lên. Nỗi buồn vừa rồi lập tức bị quét sạch, cô bé ôm Kim Cầu vào trong lòng.

"Ôi, quả cầu nhỏ thật là đáng yêu." Phương Nhuế Nhuế không nhịn được sờ nắn người Kim Cầu, thốt lên khen ngợi.

"Chi chi!"

Tiểu Bạch và Tiểu Vũ ở bên cạnh tỏ ra không vui, vừa nhảy loạn xạ vừa khẽ kêu lên, ý là chúng cũng rất đáng yêu đây nè!

"Chào các bạn nha!" Phương Nhuế Nhuế nhìn thấy Tiểu Bạch và Tiểu Vũ, cùng ôm hết chúng vào lòng, cọ má lên người chúng.

Tu Thần không lên tiếng, để mấy con thú chơi với cô bé. Hắn thở dài một tiếng.

Sợ rằng cô bé này lại là một đứa bé mà cả nhà đều đã bị tàn sát.

Kinh Như Tuyết bị giết cả nhà vì gương mặt xinh đẹp. Mà cô bé con này lại bị giết cả nhà vì thiên phú.

Chỗ của hắn trở thành nơi thu nhận trẻ mồ côi bị diệt môn rồi.

Đã thế hắn dứt khoát nuôi dạy mấy đứa này thành nữ ma đầu, sau đó phái xuống núi đi giết chóc lung tung mới được. Kẻ nào mạnh thì giết kẻ đó, dù sao thế giới này cũng đâu phân biệt phải trái.

Thực lực mới chính là đạo lý.

"Ca ca... Nhuế Nhuế có thể cầu xin ca ca một việc không?"

Trong lúc Tu Thần ngây người ngắm nhìn trời, Phương Nhuế Nhuế đang chơi đùa với ba con thú bỗng nhiên nhìn về phía hắn, lên tiếng hỏi bằng giọng rụt rè.

Tu Thần nhìn lại cô bé, gật đầu nói: "Nói đi."

"Nhuế Nhuế muốn báo thù cho cha. Cha từng nói Nhuế Nhuế có thiên phú rất cao, cực kỳ cao, đi tới đâu cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nên cha đã bảo Nhuế Nhuế tự trốn đi tu luyện, sau này lợi hại rồi sẽ báo thù thay cha và những người khác trong tông môn. Nhưng Nhuế Nhuế không biết tu luyện gì cả. Ca ca lợi hại như thế, có thể dạy Nhuế Nhuế tu luyện không..." Càng nói, giọng Phương Nhuế Nhuế càng nhỏ đi, đến cuối cùng thì cúi hẳn đầu xuống, âm thanh chẳng khác nào muỗi kêu.

"Muốn làm đồ đệ của ca ca à?" Tu Thần buồn cười hỏi.

"Vâng. Vừa rồi ca ca chỉ cần một chiêu đã giết chết tên xấu xa kia, chắc chắn là vô cùng lợi hại!" Phương Nhuế Nhuế ngẩng đầu, nói với vẻ rất nghiêm túc.

Tu Thần nói: "Tu luyện thì phải bái sư, hơn nữa còn phải là thật lòng thật dạ."

Phương Nhuế Nhuế chớp chớp đôi mắt to trong, sau đó vội vàng đặt Kim Cầu xuống đất, quỳ mọp ngay dưới chân Tu Thần.

"Như vậy đã được chưa? Nhuế Nhuế thấy cha thu đồ đệ toàn làm như vậy. À, đúng rồi, còn cái này nữa."

Nói xong, cô bé dập đầu "bộp, bộp, bộp" ba cái.

"A, vẫn còn nữa. Sư phụ phụ ở trên, nhận của đồ nhi ba lạy."

Sau đó cô nhóc lại dập đầu thêm ba cái nữa.

"Gọi là thầy, không gọi sư phụ phụ." Tu Thần cười nói.

"Hả? Vâng, thầy thầy ở trên, nhận của đồ nhi ba lạy."

Nói xong, Phương Nhuế Nhuế lại dập đầu ba cái.

Tu Thần giật giật khóe miệng. Trẻ con đều thích gọi người khác bằng xưng hô hai chữ à?

Thôi bỏ đi, cô bé thích là được.

[Nhiệm vụ hoàn thành, thành công thu nhận Phương Nhuế Nhuế là đệ tử. Nhận được phần thưởng một trăm nghìn điểm lĩnh vực, mười triệu điểm kinh nghiệm.]

Sảng khoái quá!

Tu Thần không nhịn được phải kêu lên một tiếng, toàn thân cảm thấy vô cùng khoan khoái!

Phần thưởng khi thu nhận đồ đệ thiên phú bậc chín quả nhiên là quá lớn! Lớn đến mức khoa trương!

Lúc Phương Nhuế Nhuế xuất hiện, hệ thống đã đưa ra nhiệm vụ này. Thu nhận một Phương Nhuế Nhuế mà phần thường lớn hơn gấp bội so với tất cả những phần thưởng trước kia!

Phải biết rằng lúc trước Tu Thần thu nhận Kinh Như Tuyết mới chỉ được một trăm điểm lĩnh vực, ít hơn một nghìn lần so với lần này!

Thiên phú bậc chín trời sinh quả nhiên là khủng khiếp!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất