Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 77: Tay cầm khẩu K98! Một súng nổ đầu Đế cảnh tầng hai!

Chương 77: Tay cầm khẩu K98! Một súng nổ đầu Đế cảnh tầng hai!

Sợ hãi khôn cùng lan tràn trong lòng tất cả mọi người, mà tiếng kêu thảm thiết của Trương Hạo Dương thì vẫn đang vang vọng.

Hiện giờ gã đương nhiên đã trở thành nhân côn, nhưng lại chưa chết đi, vì Tu Thần không cho gã chết, thì Diêm Vương cũng không dám nhận gã.

"Rầm!"

Tu Thần quăng Trương Hạo Dương xuống đất.

"A... Ngươi! Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta?" Trương Hạo Dương đau đớn kêu lên thảm thiết.

"Ta là đại đệ tử dưới trướng Thanh Viêm tôn chủ của Thương Nguyên thánh vực! Ngươi lại dám làm vậy với ta! Tôn chủ có ngọc giản sinh mệnh của ta, nếu ngươi giết ta thì người sẽ biết, rồi dựa vào ngọc giản sinh mệnh trực tiếp giết tới cửa báo thù cho ta! Tới lúc đó, thì ngươi chết cũng không có chỗ chôn!"

Tu Thần nhìn về phía Trương Hạo Dương, đôi mắt lóe lên tia hưng phấn.

"Thật sự có thể tìm tới đây sao?" Tu Thần hỏi.

Trương Hạo Dương cắn chặt hàm răng đầy máu, dữ tợn nói: "Hiện tại biết sợ rồi? Cường giả Thánh Tôn cảnh không gì không làm được! Chỉ cần ngươi dám giết ta, tôn chủ nhất định sẽ xuất hiện giết chết đám người các ngươi!"

Tu Thần ra vẻ hiểu biết gật đầu, sau đó tay phải nắm lên không trung, một cây súng trường Karabiner 98K xuất hiện trong tay hắn.

Mọi người có mặt tại đây nhìn thấy khẩu K98 này đều trợn tròn mắt lên, bởi vì bọn họ chưa thấy thứ như vậy bao giờ, cũng không biết nó có tác dụng gì.

"Không nên nhúc nhích, nếu không ta nhắm không chuẩn đâu."

Tu Thần nâng khẩu K98 lên nhắm về phía đầu Trương Hạo Dương.

Trương Hạo Dương mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tu Thần. Gã không biết đồ vật kia là gì, nhưng cảm giác trong lòng nói cho gã biết, đó tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì!

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Trương Hạo Dương run giọng hỏi.

Giờ khắc này, gã thật sự sợ rồi.

Người này hành động hoàn toàn không theo lẽ thường gì cả!

Ngươi không thể biết được, bước tiếp theo hắn sẽ làm cái gì.

Kinh Như Tuyết và Tiger bên cạnh cũng mang vẻ mặt ngơ ngác, bởi vì hai người họ cũng giống những người khác, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khẩu K98 này.

"Đã bảo ngươi đừng nhúc nhích mà, không ngắm chuẩn vào đầu được." Tu Thần không vui nói.

"Đầu? Hắn muốn làm cái gì?" Võ Ngôn Liệt nuốt thật mạnh một ngụm nước miếng, quay sang bên cạnh hỏi Quách Bảo Khôn.

Quách Bảo Khôn mê mang lắc đầu.

Bây giờ Quách Bảo Khôn có thể duy trì ý thức tỉnh táo đã được coi là không tệ rồi, còn muốn đoán xem Tu Thần làm gì thì là việc quá sức.

"Đùng!"

Đột nhiên, tiếng súng vang lên.

Tất cả mọi người đều giật nảy mình.

Sau đó đầu Trương Hạo Dương trực tiếp nổ tung.

Uy lực của khẩu K98 này khi kết hợp với viên đạn 20mm quả nhiên lợi hại.

Đây là điểm thoải mái của năng lực Hư Không Tạo Vật.

Ngươi muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó, chỉ cần trong đầu ngươi có thể nghĩ ra thì cũng có thể tạo ra.

Nơi này là lĩnh vực vô địch của Tu Thần, cho dù ngươi là thần tiên, đã vào đây thì một chiếc đũa cũng có thể đâm chết ngươi.

Mọi người nhìn thi thể không đầu của Trương Hạo Dương nằm trên đất, cảm giác trời đất quay cuồng.

Đây là cái quỷ gì vậy?

Cường giả Đế cảnh như Trương Hạo Dương đã chết thật rồi sao?

Cứ tùy tiện mà chết đi như vậy sao?

Uy lực và tốc độ của loại công kích này còn có thể làm nổ tung đầu của cường giả Đế cảnh?

Giả dối, giả dối, giả dối!

Thế giới này sao có thể trở nên điên cuồng như vậy chứ!

Cường giả Đế cảnh lại bị giết dễ dàng như giết một con chó. Điểm đáng sợ hơn nữa là, không ai biết thứ đã giết gã rốt cuộc là vật gì.

"Sư tỷ, trên tay thầy cầm cái gì vậy?" Phương Nhuế Nhuế tò mò hỏi.

Kinh Như Tuyết cười khổ một tiếng, nhẹ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, trước giờ chưa từng thấy thầy sử dụng nó."

"Hy vọng ngươi đừng lừa bản tôn, giết ngươi rồi thì cái tên tôn chủ chết tiệt gì đó sẽ lập tức tới." Tu Thần nhìn thi thể Trương Hạo Dương mà nói.

Đầu đám cường giả như muốn nổ tung.

Hắn thật sự cường đại tới vô địch rồi sao? Còn muốn ép vị lão đại ở Thương Nguyên thánh vực kia tự thân giết tới nữa?

Tu Thần khiêng khẩu K98 đi vòng quanh đám cường giả Quảng Nguyên vực một vòng.

Lúc này, tất cả mọi người đều không dám động đậy chút nào, cũng không sinh ra được một ý niệm phản kháng nào.

Cho dù có phải là huyễn trận hay không thì hiện tại Trương Hạo Dương cũng đã không còn hơi thở. Một cường giả Đế cảnh không còn hơi thở, thì không phải là chết thật rồi sao?

Chút tu vi này của bọn họ cộng lại, còn không đủ cho một tát của Trương Hạo Dương giết chết.

Mà Tu Thần giết Trương Hạo Dương lại còn đơn giản hơn cả giết gà, như vậy so sánh xuống thì Tu Thần muốn giết bọn họ chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi.

Không đúng, hiện tại thì hắn chỉ cần nâng tay, bóp cò súng là xong rồi.

Ngay lúc này, trong lòng mọi người quả thực là hối hận vô cùng.

Tại sao bọn họ lại muốn đi theo Trương Hạo Dương tới đây?

Đây không phải là tới xem bảo bối, mà là tới nộp mạng đấy.

Đặc biệt là Võ Ngôn Liệt, hiện tại có lẽ hắn đã cảm nhận được một chút khí tức tử vong.

Những người khác may ra còn có thể sống sót, chỉ duy nhất mình hắn là tuyệt đối không sống được.

"Bụp bụp!"

Võ Ngôn Liệt đột nhiên quỳ xuống, toàn thân run rẩy, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân biết mình sai rồi, thỉnh cho tiểu nhân một cơ hội hối cải để làm người! Người giết cả nhà Kinh tiểu thư là tên nghiệt tử kia của ta, hiện giờ hắn đã bị Kinh tiểu thư tự tay giết chết, chuyện không còn gì liên quan tới ta nữa!"

Võ Ngôn Liệt hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Trong lòng hắn hiểu rõ mười mươi rằng, nếu không cầu xin... vậy thì hắn chắc chắn phải chết. So với cái chết thì tôn nghiêm hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Tu Thần chỉ liếc mắt nhìn Võ Ngôn Liệt một cái, sau đó cười ha ha nói: "Ngoan, ngươi sẽ là tên chết cuối cùng, yên tâm."

Nghe lời này của Tu Thần, mặt Võ Ngôn Liệt xám như tro tàn, toàn thân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.

"Đại nhân... Chúng ta... Chúng ta là bị tên Trương Hạo Dương này ép buộc tới đây. Gã ép chúng ta dẫn đường, chúng ta vô tội..." Quách Bảo Khôn bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Đúng vậy đại nhân, chúng ta không thù không oán với ngài và Kinh tiểu thư đây, tất cả mọi người đều là người của Quảng Nguyên vực. Ngài là đại nhân thì đại lượng tạm tha cho mạng chó của chúng ta đi!" Bạch Ngọc Vinh cũng vội vàng xin tha.

Tu Thần vẫn không thèm để ý tới, vẫy vẫy tay với Tiger.

Tiger lập tức hấp tấp chạy tới.

"Đại nhân là muốn để ta ra tay sao?" Tiger nhìn khẩu K98 trong tay Tu Thần, hưng phấn hỏi.

Tu Thần ném khẩu K98 cho Tiger nói: "Biết cách dùng không?"

Tiger cầm súng, sờ soạng một hồi sau đó học theo Tu Thần, nhắm về phía một cường giả Thần Thông cảnh.

Yêu quái cấp sáu cũng không phải đứa ngốc, từ lúc bắt đầu tới giờ Tiger vẫn luôn nhìn chằm chằm xem Tu Thần sử dụng đồ chơi này như thế nào đấy.

"Đùng!"

Một tiếng súng vang lên, bả vai của tên Thần Thông cảnh kia lập tức bị bắn nổ.

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên.

Kinh Như Tuyết lấy tay che mắt Phương Nhuế Nhuế lại, loại hình ảnh quá mức máu me này, trẻ nhỏ không nên nhìn.

Những người khác thì sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức muốn chạy trốn. Nhưng bây giờ bọn họ mới phát hiện, bản thân lại không thể động đậy được.

Đừng nói là chạy, hiện tại ngay cả nói bọn họ cũng không mở miệng được, muốn cầu xin tha thứ cũng không làm được.

Sợ hãi và tuyệt vọng khôn cùng tràn ngập trong lòng mỗi người.

"Đại nhân, thứ này mạnh như vậy sao? Nhưng ta thấy uy lực và tốc độ của nó hình như rất kém." Tiger mang vẻ mặt hoang mang hỏi.

Đương nhiên là không mạnh như vậy.

Chỉ một súng mà có thể bắn nổ bả vai một cường giả Thần Thông cảnh?

Ngươi suy nghĩ quá nhiều.

Nếu hắn không giam cầm tu vi của bọn họ, thì với loại uy lực này ngay cả da cũng không bắn rách được. Còn loại tốc độ này, có lẽ ngay cả Tiểu Bạch cũng bắn không tới.

"Được rồi, ngoại trừ cái tên Võ cái gì Liệt kia thì đều giết hết đi, lãng phí không ít thời gian rồi." Tu Thần vung tay áo, sau đó biến mất.

"Đúng đấy!"

Tiger cười ha ha, sau đó nhìn về phía đám người phía sau đã sợ tới mức sắc mặt xanh tím.

"Không phải lúc trước các ngươi rất uy phong sao? Còn nói chờ cao thủ Hóa Thần cảnh tới là có thể giết chúng ta?" Trên mặt Tiger hiện lên nụ cười lành lạnh.

Mỗi người đều trừng muốn nứt cả mắt, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin nhìn Tiger.

"Nhìn ta cũng vô dụng, ngay từ đầu ta đã nói, các ngươi chắc chắn phải chết." Tiger nói xong lại nâng khẩu K98 lên, nhắm về phía đầu Bạch Ngọc Vinh - lão tổ Huyền Minh tông.

"Pháp tướng Hạo Nguyệt kia của ngươi rất lợi hại! Đẩy lùi ta cả ngàn mét!" Tiger nhếch miệng cười, trực tiếp bóp cò.

Lại là một súng nổ đầu.

Đầu của cường giả Hóa Thần cảnh ở thời khắc này lại mỏng manh giống như giấy.

"Ông..!"

Ngay thời điểm Tiger chuẩn bị bắn phát súng thứ hai, trên bầu trời bỗng nhiên mở ra một cái khe.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất