Chương 78: Xé rách không gian! Mười Đế cảnh giáng xuống!
Cái khe tối đen trên bầu trời kia dài khoảng hơn trăm thước, khí chân nguyên cuồng bạo bắt đầu tuôn ra từ trong đó, không gian chung quanh đều bị xé rách tới vặn vẹo, trở nên vô cùng mờ ảo.
Tiger nghiêm túc nhìn cái khe kia, trong lòng có một dự cảm rất không tốt.
"Sư tỷ, kia là cái gì vậy?" Phương Nhuế Nhuế chỉ lên bầu trời hỏi.
Kinh Như Tuyết lắc đầu.
Nàng đương nhiên cũng không biết đó là thứ gì, nhưng đã có một cỗ khí tức cực kỳ cường đại bắt đầu lan tràn ra từ bên trong đó.
Đám cường giả Quảng Nguyên vực lại thầm giật mình, chẳng lẽ là tôn chủ của Thương Nguyên thánh vực đánh tới đây thật rồi?
Trực tiếp xé rách hư không mà đến? Thủ đoạn như vậy chắc là đủ để trị được đồ biến thái kia chứ?
Trương Hạo Dương không nói dối!
Bọn họ được cứu rồi!
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người không nhịn được muốn gào khóc.
Cảm giác đứng ở chỗ này chờ bản thân tử vong thật sự là quá thống khổ và bất lực.
Người đứng đây đều đã sống tốt mấy trăm năm, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua? Nhưng lại trăm triệu lần không ngờ cái chết của mình lại uất ức như vậy.
Bị một vũ khí không biết tên đánh chết! Một cái vũ khí bằng sắt đơn giản! Uy lực còn không lớn bằng một Luyện Thể cảnh giương cung bắn tên.
Giết một Đế cảnh, một Hóa Thần cảnh, ngươi quả thực là đang khiêu khích thiết lập của thế giới này!
Sắc mặt Võ Ngôn Liệt cũng là vẻ mừng như điên, bởi vì đây là hy vọng duy nhất cứu vớt mạng sống của hắn.
Chỉ cần là tôn chủ của Thương Nguyên thánh vực tới, như vậy thì nhất định có thể chém chết tên biến thái kia! Mà hắn cũng nhờ đó mà được cứu trợ.
Tiger nhìn về phía Kinh Như Tuyết, trầm giọng nói: "Rất mạnh, đại nhân đâu?"
Kinh Như Tuyết nhìn cung điện phía sau, cười khổ một tiếng: "Không biết, thầy chắc chắn cảm nhận được, không có đi ra chứng minh hoàn toàn không cần để ý tới, ngươi tiếp tục đi."
Tiger gật đầu.
"Đùng!"
Thân thể Quách Bảo Khôn trực tiếp ngã xuống, chết sạch sẽ.
Gã tới chết cũng không ngờ tới, bản thân mình tại thời điểm sắp được người cứu vớt thì bị Tiger quay sang bắn một phát chết tươi.
Những người khác đều khiếp sợ tới mức muốn nổ mật.
Đều con mẹ nó là người điên cả rồi!
Không phát hiện kẻ địch lớn nhất của các ngươi tới rồi sao? Còn muốn tiếp tục giết chúng ta?
Là do chúng ta đào phần mộ tổ tiên các ngươi hay là làm sao? Vì sao lại quyết tâm muốn mạng của chúng ta tới như vậy?
Nếu hiện tại bọn họ có thể mở miệng nói chuyện... có lẽ đã muốn mắng tới thủng trời.
"Đùng!"
Lại là một súng đánh gục một cao thủ Hóa Thần cảnh.
Tiger hoàn toàn mặc kệ cái khe trên bầu trời.
Dì sao có đại nhân ở đây, ngài ấy là vô địch, thiên vương lão tử tới đây cũng vậy thôi.
Tiger và Kinh Như Tuyết giống như, đều có một lòng tin tuyệt đối với thực lực của Tu Thần.
Thời điểm Tiger giết tới người thứ ba, thì cái khe kia bắt đầu lóe ra tia sáng màu đen, một cỗ uy áp to lớn thổi quét tới, ép cho tất cả mọi người có mặt ở đây không thể đứng thẳng được. Sau đó, mười bóng người xuất hiện.
Phương Nhuế Nhuế ngẩng đầu, nhìn thấy quần áo đối phương thì con ngươi lập tức co rút lại.
"Trứng thối! Trứng thối!"
Sắc mặt Kinh Như Tuyết tái nhợt, gian nan quay đầu nhìn về phía Phương Nhuế Nhuế. Đột nhiên, cỗ áp lực kia trong nháy mắt biến mất, toàn bộ người bên phía Tu Thần không còn cảm nhận được bất kỳ uy áp nào nữa.
"Muội nhận ra bọn họ?" Kinh Như Tuyết hỏi.
"Trứng thối! Bọn họ đều là trứng thối! Sư tỷ, là bọn họ giết cha của muội!" Phương Nhuế Nhuế chỉ lên bầu trời vừa khóc vừa nói.
Sắc mặt Kinh Như Tuyết lạnh đi, ngẩng đầu nhìn lại.
Nàng vô cùng không ngờ người tới lại là kẻ thù giết cha của Phương Nhuế Nhuế.
Nhưng vì sao bọn họ có thể tìm thấy nơi này? Hơn nữa còn chọn đúng thời điểm này mà tới, trong lòng Kinh Như Tuyết vô cùng hoang mang.
"Tiểu thư, đối phương có mười cường giả Đế cảnh! Người ở chính giữa kia hình như là lợi hại nhất." Tiger lùi tới bên cạnh Kinh Như Tuyết, giọng điệu ngưng trọng nói.
Tu Thần vẫn không đi ra, nó cũng không dám đi vào gọi.
"Tiếp tục!" Kinh Như Tuyết lạnh giọng nói.
Tiger sửng sốt một chút thì gật đầu.
Còn chúng cường giả Quảng Nguyên vực lại thật sự muốn chửi má nó.
Vậy mà còn muốn tiếp tục giết chúng ta sao?
"A, hai tên thiên tư bậc chín, xem ra Hải Vô Ảnh chết đi cũng không tính là lỗ."
Đúng lúc này, một giọng nói âm nhu truyền xuống, một luồng âm ba không nhìn thấy được chấn động phủ xuống, vài người của Quảng Nguyên vực lập tức hộc máu, liên tục bay lên giữa không trung, sau đó ngã thật mạnh xuống đất.
Câu nói đầu tiên đã làm cho cường giả Thần Thông cảnh, Hóa Thần cảnh hộc máu, bay lên trời, nếu muốn giết hết bọn họ thật sự dễ dàng như dí chết một con kiến.
Đây là Đế cảnh tầng chín, đã rất gần với cường giả Thánh Tôn cảnh!
Nhưng mà đám người Kinh Như Tuyết thì lại không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
"Hửm? Đan linh tiên thiên? Nơi này, thú vị."
Bóng dáng Càn Phi Tử bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Kim Cầu, vươn tay muốn túm lấy nó, nhưng một bóng người đã chặn trước mặt gã.
"Cho nên Thái Diễn tông là các ngươi diệt đúng không?" Tu Thần lạnh nhạt hỏi.
"Đại nhân!"
"Thầy!"
Tiger và Kinh Như Tuyết vui vẻ, vội vàng chắp tay thi lễ, ân cần chào hỏi.
"Thầy, là bọn họ! Là bọn họ giết cha ta!" Phương Nhuế Nhuế khóc chỉ vào Càn Phi Tử.
Lúc này, chín vị trưởng lão cũng là chín vị cường giả Đế cảnh khác của Càn Nguyên tông cũng đi tới phía sau Càn Phi Tử. Khí tức trên thân mỗi người ai nấy đều cường đại khủng bố như nhau, làm cho trong lòng đám cường giả Quảng Nguyên vực đang ngã trái ngã phải trên đất cách đó không xa sợ run.
Nhưng đi kèm với sợ hãi thì trong lòng bọn họ còn có cảm giác mừng như điên.
Mặc dù hình như không phải người Thương Nguyên thánh vực, nhưng một đám người này cũng đều là lão đại Đế cảnh! Mười người!
Như vậy vẫn không thể giết chết tên biến thái kỳ quái nhà ngươi sao?
Mấy người đều đang vô cùng chờ mong hình ảnh Tu Thần bị giết.
Càn Phi Tử nhìn về phía Phương Nhuế Nhuế, chậm rãi hỏi: "Là con bé đúng không?"
"Dạ tông chủ, điểm tới của pháp trận truyền tống không gian chính là cô bé này." Một trưởng lão trả lời.
Càn Phi Tử chậm rãi gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với Tu Thần, đồng thời nói: "Gọi sư phụ của ngươi ra đây, ngươi không tư..."
"Hự..!"
Càn Phi Tử còn chưa nói hết lời đã bị Tu Thần bóp chặt cổ giơ lên.
Giờ khắc này, chung quanh là một mảnh tĩnh mịch, đặc biệt là đám cường giả Quảng Nguyên vực, thì càng thêm hóa đá.
"Tông chủ!"
"A.... Cơ thể của ta! Cơ thể của ta!"
"A a.....!"
"Sao lại thế này? Làm sao có thể!"
Chín trưởng lão sau lưng Càn Phi Tử còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã vỡ ra thành từng khúc, da tróc thịt bong, sau đó bắt đầu biến thành từng khối thịt nát như tương, trong nháy mắt rơi đầy trên mặt đất.
Chín vị cường giả Đế cảnh, rơi xuống đất không tới ba mươi giây thì đều mất mạng.
Đám cường giả của Quảng Nguyên vực: ....
Thôi thôi, chết thì chết thôi, còn tưởng mười cường giả Đế cảnh tới đây còn có thể lật ngược tình huống, ai ngờ còn chết nhanh hơn cả Trương Hạo Dương.
Quả thực là chết tới quyết đoán, một chút dài dòng cũng không có. Hơn nữa cái người thoạt nhìn còn trâu bò lợi hại hơn cả Trương Hạo Dương kia, vẫn bị người ta dùng một chiêu bóp cổ.
Bây giờ bọn họ xem như hiểu rõ, người này có lẽ cũng không phải Thánh Tôn cảnh, rất có thể là cường giả Thánh Vương cảnh!
Thánh Vương cảnh trong truyền thuyết.
Ha ha, phản kháng cái lông gà, ngoan ngoãn chờ chết là được rồi.
Giờ phút này, trong lòng Càn Phi Tử lại là sóng to gió lớn.
Bản thân gã lại bị bóp cổ nhấc lên?
Hơn một nghìn năm rồi!
Gã đã quên lần cuối cùng bị người khác bóp cổ là lúc nào, hình như là thời điểm mới nhập môn, sau khi bái sư bị sư huynh bắt nạt thì phải? Hình như là vậy.
Từ khi gã trở thành Tụ Khí cảnh tới bây giờ, lúc đánh nhau chiến đấu đã không còn dùng lại chiêu thức vô lại chợ búa này của người phàm tục nữa!
Nhưng vì sao, hiện giờ tu vi của gã đã sắp tiến vào Thánh Tôn cảnh rồi mà vẫn còn bị người ta bóp cổ?
Còn là một người nhìn không thấy chút tu vi nào?
Là gã đang nằm mơ hay là thế giới này đã thay đổi?
Vô số dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Càn Phi Tử.
Hiện tại gã thậm chí còn không biết, toàn bộ người đứng sau lưng mình đã hóa thành đống thịt chất đầy đất.
Bởi vì tu vi của gã cũng đã bị Tu Thần giam cầm trong nháy mắt đó.