Chương 80: Diệt ngàn dặm, sống lại giây lát!
Hai người Kinh Như Tuyết và Tiger ở bên ngoài cùng nhau thanh lý những người còn lại.
Mà Tu Thần thì trở lại trong phòng của mình, mở bảng thuộc tính ra trước mặt.
Ký chủ: Tu Thần
Cấp bậc lĩnh vực: 4 (Tu Vi Vô Địch, Điểm Hóa Vạn Vật, Chấp Chưởng Sinh Tử, Hư Không Tạo Vật)
Kinh nghiệm cần thăng cấp: 1 450 000 / 10 000 000
Phạm vi lĩnh vực: 1 450 000 x 1 450 000 x 1 450 000
1 450 000 thước cũng chính là nói phạm vi lĩnh vực vô địch dài 2900 dặm.
Thành quả giết một đám người này quả thực là ngồi không mà hưởng, sướng tới phát rồ.
Chỉ riêng mười một tên cường giả Đế cảnh kia đã trực tiếp tặng Tu Thần một triệu một trăm điểm lĩnh vực và một triệu mười ngàn điểm kinh nghiệm, sau đó lại thêm mấy tên linh tinh cộng vào nữa.
Giờ hắn giàu tới chảy mỡ!
Hy vọng mỗi ngày đều tốt như vậy!
Hoặc chỉ cần duy trì liên tục mười ngày như vậy là hắn sẽ có đủ điểm kinh nghiệm để thăng tới cấp tiếp theo, Sáng Tạo Sinh Mệnh.
Đến lúc đó, mới là lúc Tu Thần bắt đầu làm màu.
Hắn nhắm mắt lại, toàn bộ phạm vi lĩnh vực vô địch đều xuất hiện trong đầu hắn.
Tất cả sự vật sự việc trong phạm vi hai ngàn chín trăm dặm hắn đều có thể nhìn rõ không sót thứ gì.
Hắn thấy nhân loại bế quan trong sơn động tu luyện, thấy người tu luyện đang chém giết yêu quái, cũng thấy động vật đang trốn tránh bị bắt giết, còn có một vài linh bảo thiên địa cấp thấp ẩn giấu rất sâu. Tất cả đều có tu vi không cao.
Tu Thần khẽ than thở.
Trong phạm vi ngoại vực này thật sự không còn tồn tại nào lợi hại, lợi hại nhất cũng chỉ cấp ba mà thôi, thật sự là vô cùng thê thảm, nhưng mà cũng may số lượng coi như đủ nhiều.
"Toàn bộ đều chết hết đi." Tu Thần niệm một ý nghĩ trong đầu.
Tất cả sinh linh trong phạm vi ngoại vực lập tức tử vong.
Trong nhất thời, toàn bộ phạm vi ngoại vực không còn một sinh vật nào, biến thành tử vực.
Sau đó, âm thanh nhắc nhở của hệ thống điên cuồng vang lên.
Trong khoảnh khắc, phạm vi lĩnh vực vô địch của Tu Thần lại gia tăng thêm sáu trăm dặm, hắn cũng có thêm hơn ba triệu điểm kinh nghiệm. Đều là từng chút từng chút một cộng lại, nhưng lại có thể sánh ngang với việc giết ba cường giả Đế cảnh.
Hắn tiếp tục khuếch trương thêm sáu trăm dặm, sau đó tiếp tục giết hết, tiếp tục khuếch trương, tiếp tục giết hết, mãi cho tới khi không còn đạt được chút điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm nào nữa mới dừng lại.
Tổng cộng, Tu Thần đã khuếch trương ra một nghìn dặm, được một tỷ điểm kinh nghiệm, phạm vi lĩnh vực vô địch đã mở rộng ra tới ba ngàn chín trăm gần bốn ngàn dặm, vừa vặn bao phủ toàn bộ ngoại vực.
Ngoại vực và nội vực có một đường ranh giới vô cùng rõ ràng, rộng khoảng chừng hai dặm, là một vùng đất chân không vốn không có người nào hay yêu quái nào tu luyện bên trong này, cho nên tiến độ khuếch trương tạm dừng.
"Sống lại."
Toàn thân Tu Thần lấp lánh những điểm sáng màu xanh, vô số điểm sáng xanh đó từ trong cơ thể hắn lao mạnh ra, tản về bốn phương tám hướng.
Một khắc đồng hồ sau, tất cả sinh vật đầy máu sống lại tại chỗ.
Ngàn dặm trở thành tử vực, chỉ trên núi Thiên Tử có vật sống, chuyện này quá không có ý nghĩa, Tu Thần không thích như vậy, cho nên hắn làm sống lại toàn bộ, giết bọn họ chỉ là để thu hồi sinh linh chi lực về mà thôi.
Mà làm bọn họ sống lại cũng không có bất kỳ ảnh hưởng và tiêu hao nào đối với Tu Thần.
Lúc này, ở ngoại vực sơn mạch Thiên Loan được bao phủ bởi một mảnh lục quang trong suốt, thoạt nhìn vô cùng thần kỳ.
Bên ngoài, Kinh Như Tuyết và Tiger đã xử lý xong đám người kia.
Đối với Võ Ngôn Liệt, Kinh Như Tuyết cũng không có tra tấn quá đáng, chỉ là chém từng đao từng đao cho tới khi hắn hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ mà thôi.
Đối với chuyện đã báo thù xong, tâm tình Kinh Như Tuyết là bình tĩnh một cách thần kỳ, không có khoái cảm sau khi báo thù rửa hận, nhưng cũng không còn cái loại cảm giác thống khổ tuyệt vọng như lúc trước nữa.
Sau khoảnh khắc giết chết Võ Ngôn Liệt kia, cuộc đời nàng đã bước sang trang hoàn toàn mới.
Từ nay về sau, nàng chính là đại đệ tử của Tu Thần.
Bên phía Tiger cũng vô cùng dứt khoát, một người một súng không hề dây dưa.
Sau khi giết người xong hai người xử lý sạch toàn bộ thi thể, vừa mới quét tước vệ sinh xong thì đã nhìn thấy lục quang rơi đầy trời đất.
"Wow, sư tỷ nhìn kìa, nhìn thật đẹp!" Phương Nhuế Nhuế hưng phấn chạy tới gọi.
Kinh Như Tuyết và Tiger liếc nhau một cái, sau đó cùng nhìn về phía cung điện của Tu Thần ở phía sau. Bọn họ đương nhiên biết những điểm sáng xanh này là cái gì.
Tiger thì càng thêm hiểu rõ, bởi vì mỗi một lần nó giết Kinh Như Tuyết, thì Tu Thần đều dùng những điểm sáng xanh này làm nàng sống lại.
"Đại nhân muốn làm ai sống lại vậy?" Tiger mang vẻ mặt mê man hỏi.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy số lượng điểm sáng xanh nhiều như vậy.
Kinh Như Tuyết cũng mang vẻ mặt khó hiểu lắc đầu.
"Sư tỷ, đây là thứ gì vậy? Vừa rồi thầy cũng biến mấy thứ này ra sau đó hai người liền xuất hiện." Phương Nhuế Nhuế chớp chớp đôi mắt to đen nhánh tò mò hỏi.
"Đây là thứ sẽ xuất hiện khi thầy cho ai đó sống lại." Kinh Như Tuyết giải thích.
"Sống lại? Hả! Trước đó mọi người đã chết rồi sao?" Lúc này Phương Nhuế Nhuế mới kịp phản ứng lại.
Kinh Như Tuyết lắc đầu cười cười, ánh mắt cưng chiều xoa xoa cái đầu dưa của cô bé con nói: "Được rồi, thầy đang làm gì thì chúng ta cũng không cần thiết phải biết. Đi, theo sư tỷ đi dạo Miếu Thiên Thần chúng ta."
Tới bây giờ nàng còn chưa đi dạo thăm thú hoàn cảnh mới này đâu!
"Được ạ! Được ạ!" Phương Nhuế Nhuế gật đầu nói, sau đó đi về phía ba tên đang ngủ gà ngủ gật dưới bóng cây liễu ngoắc gọi: "Kim Cầu, Tiểu Bạch, Tiểu Vũ, lại đây chúng ta đi chơi..."
Nghe thấy Nhuế Nhuế gọi đi chơi, ba tên kia ngồi bật dậy, ánh mắt tỏa sáng, lập tức sôi nổi chạy tới.
Phương Nhuế Nhuế đến làm chúng nó vô cùng vui vẻ.
Kinh Như Tuyết giống như một tỷ tỷ, thích chăm sóc chúng nó, hơn nữa tuổi tâm trí cũng đã trưởng thành, không thể điên rồ cùng với bọn nó được.
Nhưng Phương Nhuế Nhuế thì khác, cô bé chơi với chúng nó vô cùng hợp.
Lúc này, tất cả những sinh vật ở ngoại vực bị Tu Thần giết chết rồi cho sống lại đều mang vẻ mặt ngơ ngác.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Ta đang làm gì thế?
Bọn họ hoàn toàn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ đột nhiên cảm thấy không còn ý thức, rồi lại đột nhiên tỉnh lại.
Lần này Tu Thần thu gặt sinh mệnh hoàn toàn không giống như lúc trước, không biến mọi thứ thành từng khúc rồi hóa thành tro tạo ra ảnh hưởng thị giác nữa. Lần này, hắn trực tiếp khiến toàn bộ những thứ có sinh mạng ở ngoại vực tử vong, cũng chính là chết chết bất đắc kỳ tử trong nháy mắt...
Trong cung điện, Tu Thần rời khỏi thức hải, duỗi lưng một cái, toàn thân thật là sảng khoái thoải mái, thích đến không chịu nổi.
Trước tiên hắn định ra một mục tiêu nhỏ, là chiếm lĩnh toàn bộ sơn mạch Thiên Loan và Quảng Nguyên vực, sau đó mới không ngừng lan tràn ra các vực khác.
Diện tích sơn mạch Thiên Loan lớn như vậy, cường giả bên trong ba khu vực nội trung ngoại có lẽ cũng không ít. Đến lúc đó, sau khi bao trùm toàn bộ chắc cũng có thể đạt được không ít điểm lĩnh vực và điểm kinh nghiệm, nói không chừng còn có thể thăng cấp.
Cho nên, trước mắt hắn vẫn chỉ nên chiếm chút lợi nhỏ, để cho có nhiều cường giả chạy tới tìm đường chết hơn nữa.
Đây là một tuần hoàn tốt.
Càng nhiều cường giả tới tìm cái chết, thì điểm lĩnh vực càng nhiều, phạm vi lĩnh vực mở rộng lại càng nhanh. Sau khi phạm vi lĩnh vực khuếch trương đủ lớn rồi, thì có thể trực tiếp thu gặt sinh mệnh trong đó.
Mở rộng thu gặt, mở rộng lại thu gặt! Cứ lặp lại như thế, thì có lẽ chuyện hắn lên tới cấp chín cũng không phải là chuyện không thể.
"Ừm, xem ra phải để cho bọn họ đi vào nội vực gây chuyện một chút, sau đó kéo thù hận trở về rồi thu hoạch." Tu Thần âm thầm gật đầu.
Đám đệ tử của hắn đánh không lại cùng lắm thì bỏ chạy, trốn không thoát thì tự sát rồi hắn cho sống lại thôi, hơn nữa chiến đấu mới là lựa chọn tốt nhất để tăng chiến lực.
Không ngừng trải qua chiến đấu sinh tử, chẳng những có thể rèn luyện tâm tính, tôi luyện tâm trí, mà còn có thể giúp bọn chúng tăng tu vi lên rất nhanh.
"Có chút giống con đường lão già đi rồi, thu đồ đệ phải yêu cầu bọn họ đi con đường không tầm thường, luôn để cho bọn họ xông pha giang hồ chịu chết, lấy kinh nghiệm..." Tu Thần thì thào cảm thán.