Chương 81: Nói báo thù nghe không được hay cho lắm, phải nói là đi nhặt xác
Bên trong sơn mạch Thiên Loan có một hồ nước.
Mặt hồ được bao phủ bởi một làn sương mù màu trắng, linh khí xung quanh vô cùng nồng đậm, thoạt trông có vẻ thần bí.
Bên bờ hồ có một căn nhà gỗ ọp ẹp cũ kỹ, đằng trước cửa gỗ lại có một đình hóng mát.
Một nam thanh niên đang ngồi quấy trà ở trong đình.
Người này chính là Cơ Viêm – một trong mười vị cường giả Đế cảnh của sơn mạch Thiên Loan.
Tu vi của Cơ Viêm đã là Đế cảnh tầng ba, đừng trông tướng mạo mà tưởng hắn trẻ tuổi, thật ra người này đã hơn tám trăm tuổi rồi.
Tuổi thọ cơ bản của một cường giả Đế cảnh có thể lên tới một nghìn đến một nghìn năm trăm tuổi, muốn tăng lên nữa thì cũng chỉ có một cách là đột phá tới Thánh Tôn cảnh.
Lúc này, trên bầu trời có hai bóng người bay vụt tới, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã xuất hiện ở bên cạnh Cơ Viêm.
Hai người này chính là hai con yêu quái đi theo sau lưng Thất Vĩ Hắc Hồ ngày đó, Kim Thư Vũ và Trường Phong Lâm.
"Cơ đại nhân."
Kim Thư Vũ và Trường Phong Lâm chắp tay bái đầu, giọng điệu vô cùng cung kính.
Cơ Viêm liếc mắt nhìn hai người một cái, tự mình nhấp một hớp trà, sau đó mới nhàn nhạt hỏi: "Nội vực này không phải là nơi mà các ngươi có thể tới một cách tùy tiện."
Khuôn mặt của Kim Thư Vũ và Trường Phong Lâm không khỏi run lên. Bỗng Kim Thư Vũ vội vàng nói: "Dạ dạ, tiểu nhân hiểu rõ. Lúc trước ngài có phái tiểu nhân đi giám thị tình huống của ngoại vực và trung vực. Vừa nãy tiểu nhân phát hiện ra ngoại vực xuất hiện dị đoan, thế nên mới cùng Trường Phong Lâm đến đây để bẩm báo cho đại nhân."
Cơ Viêm chậm rãi quay đầu nhìn về phía Kim Thư Vũ, lên tiếng hỏi: "Dị đoan gì? Chẳng lẽ các ngươi đã tra ra được bàn tay khổng lồ che trời kia tới từ đâu sao?"
Đối với bàn tay khổng lồ kia, đến cả Cơ Viêm cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Thậm chí bởi vì chuyện này, các vị cường giả ở nội vực còn lần đầu tiên họp lại với nhau để tiến hành thảo luận.
Cuối cùng bọn họ vẫn không thể tìm ra được nguyên do, đồng thời cũng từ bỏ ý định đi thăm dò.
Dù sao cái thứ ở cấp bậc cực kỳ cao kia không phải thứ bọn họ có thể tra được.
Sống nhiều năm như vậy rồi, người nào mà không phải là lão quái vật, tất nhiên biết lúc nào nên tò mò, lúc nào nên im lặng.
Kim Thư Vũ và Trường Phong Lâm lập tức ngẩn người.
"Không phải, phía ngoại vực bỗng nhiên xuất hiện một dãy núi rất lớn. Mà dãy núi kia còn hấp thu toàn bộ linh khí của ngoại vực và trung vực, sau đó giam cầm tất cả ở bên trong. Hôm qua Thất Vĩ Hắc Hồ và Thông Tí Bạch Viên kéo theo một đám yêu quái đi vào bên trong. Đợi một lúc lâu cũng không có tin tức gì, sợ là bọn chúng đã chết sạch ở bên trong rồi." Kim Thư Vũ thấp thỏm nói.
Thật ra trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng, hai con yêu quái Thất Vĩ và Thông Tí cấp bảy này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Tu vi của hai người bọn chúng đã là Hóa Thần cảnh tầng chín, chỉ thiếu chút một chút nữa thôi là có thể bước chân vào cấp bậc Đế cảnh.
Chẳng qua thiên phú của bọn chúng đã kiệt quệ rồi, trừ khi dựa vào thiên tài địa bảo hoặc có cao nhân chỉ điểm, nếu không cuộc đời này có lẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới này thôi.
Đây cũng là lý do vì sao hai người bọn chúng bằng lòng trở thành đầy tớ canh gác trung vực cho Cơ Viêm.
Bởi vì nếu nịnh bợ được Cơ Viêm, rất có khả năng bọn chungs sẽ được ban thưởng cơ duyên.
Cơ Viêm khẽ híp đôi con ngươi thâm thúy lại.
Tuy rằng nội vực cách ngoại vực khá xa, nhưng ngày hôm qua hắn cũng cảm nhận được sự dao động của linh khí. Chẳng qua dao động này cũng không lớn lắm, Cơ Viêm còn tưởng rằng là do một vị cường giả nào đó đột phá cảnh giới tạo thành. Mấy chuyện như vậy cũng không phải là chưa từng xảy ra, nên hắn không để ý.
Linh khí tràn ngập ở khắp mọi nơi giữa đất trời, một khu vực nào đó đột nhiên thiếu hụt thì linh khí ở những nơi khác sẽ lập tức bổ sung vào nơi thiếu hụt đó.
Cũng không phải chỉ từ một hướng, mà là trên trời dưới đất bốn phương tám hướng đều đổ dồn về đó, thế nên đứng ở nội vực cảm nhận không mãnh liệt cũng là chuyện bình thường.
"Hơn nữa chúng tiểu nhân còn nhìn thấy ở phía xa xa trên dãy núi đó có một cây cầu thang ngọc lưu ly. Đây cũng không phải ngọc lưu ly bình thường mà chính là linh ngọc cấp cao." Trường Phong Lâm cũng nói theo.
"Tiểu nhân cảm thấy, chắc là có một vị cường giả từ nơi nào đó tới sơn mạch Thiên Loan ta định cư. Chỉ cầu thang lên núi thôi mà đã ra tay hào phóng như vậy, sợ rằng người nọ không phải hạng tầm thường. Không biết đại nhân có muốn đi xem một chút hay không?" Kim Thư Vũ nhỏ giọng hỏi.
"Biết vì sao bản tọa lại sống lâu như vậy không?" Cơ Viêm liếc nhìn Kim Thư Vũ, thản nhiên nói một câu.
Trong lòng Kim Thư Vũ không khỏi run lên, vội vàng cúi đầu nói: "Đại nhân thiên tư trác tuyệt, vạn thọ vô cương."
Cơ Viêm cười ha ha vài tiếng, nâng chung trà lên khẽ nhấp một hớp.
"Bởi vì bản tọa không xen vào việc của người khác! Một dãy núi đột nhiên xuất hiện, lấy linh ngọc lưu ly làm cầu thang, còn hút hết linh khí ở trung vực và ngoại vực, đến cả bổn tọa còn không thể làm được chuyện này." Cơ Viêm thở dài một tiếng.
Nói không tò mò là giả, nhưng tò mò lại có thể hại chết mèo, Cơ Viêm hiểu rất rõ đạo lý này.
Đất ở Thiên Nguyên Giới rộng bao la, cường giả vô số, người có tính tình cổ quái cũng nhiều không đếm xuể, ai biết sẽ đột nhiên xuất hiện nhân vật lợi hại gì?
Nếu tự tiện đi quấy rầy, chẳng may đối phương lại có địch ý, sẽ gặp nguy hiểm ngay.
Kim Thư Vũ và Trường Phong Lâm liếc nhìn nhau, trong đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Chẳng lẽ đúng thật là có một cường giả siêu cấp đến sơn mạch Thiên Loan sao?
"Đại nhân dạy bảo chí phải." Kim Thư Vũ vội vàng trả lời.
"Được rồi, mau trở về đi. Không cần tới dãy núi ở ngoại vực kia, đỡ khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Thất Vĩ Hắc Hồ và Thông Tí Bạch Viên hẳn là đã chết rồi. Thật sự quá đáng tiếc, yêu quái cấp bảy, hiếm có cỡ nào chứ, lại bởi vì lòng tham mà tự phá hủy bản thân." Cơ Viêm lắc đầu thở dài.
Hắn cũng không cho rằng Thất Vĩ Hắc Hồ và Thông Tí Bạch Viên sẽ bởi vì trung vực và ngoại vực bị hút hết linh khí mà tìm đến tận cửa nhà người ta nói chuyện phải quấy.
Vốn là mấy con yêu quái bước ra từ nội vực, bọn chúng sẽ đi quan tâm sự sống chết của ngoại vực sao? Cũng quá ngây thơ rồi đó.
Nói đến cùng, vẫn là do một chữ — tham!
"Vâng, thuộc hạ xin được cáo lui." Hai người chắp tay khom người, sau đó lập tức rời đi.
Cơ Viêm chậm rãi rót cho mình một tách trà, sau đó hắn lại lấy ra một tách khác, tiếp tục rót đầy tách này.
"Trà đầy rồi." Cơ Viêm bỗng nhiên lên tiếng.
"Trà này rõ ràng là khinh người đó Lão Cơ à."
Bỗng nhiên, phía đối diện Cơ Viêm xuất hiện một bóng người, một nữ tử vô cùng xinh đẹp quyến rũ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đây là một con hồ yêu.
Thất Vĩ Viêm Hồ.
Xem như là một chủng loại hồ yêu có trí khôn và thiên phú tương đối cao.
"Đoán chừng Hắc Hồ của ngươi chết rồi." Cơ Viêm nói.
Thất Vĩ Viêm Hồ nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại phun ra.
"Trà của nhân loại các ngươi thật sự rất khó uống. Ta thật không hiểu vì sao các ngươi lại thích uống nước trà như vậy." Viêm Hồ chê bai.
Hiển nhiên nàng không hề quan tâm đến sự sống chết của Thất Vĩ Hắc Hồ.
"Không báo thù cho đồng loại của ngươi sao?" Cơ Viêm nhìn lướt qua Viêm Hồ, lên tiếng hỏi.
Con hồ ly này đúng thật là rất quyến rũ, làm cho người ta vừa liếc mắt một cái là mất hồn.
Chẳng qua đối với Cơ Viêm mà nói, nội tâm của hắn không hề dao động chút nào.
Bởi vì hắn biết con hồ ly trước mặt này ác độc đến mức nào.
"Đệ đệ à." Viêm Hồ đổi một tư thế ngồi khác, tay nhỏ trắng nõn mềm mại không xương chống lấy cằm.
"Tên của hai ta đều có một chữ Viêm, cũng coi như là một nửa thân thích rồi, tại sao ngươi lại không hiểu tỷ tỷ đây một chút nào vậy nhỉ." Viêm Hồ cười khẽ.
Cơ Viêm cũng mỉm cười.
"Bản tọa không phải là người thân của ngươi, ta là nhân loại, còn ngươi lại thuộc bộ tộc Viêm Hồ. Ta tên là Viêm, còn ngươi tên là Vũ."
Viêm Hồ giang tay ra, sau đó nhìn thoáng qua hồ nước phía sau lưng: "Vậy tại sao bảy trăm năm trước chân núi Thiên Tử Sơn lại đột nhiên biến mất? Lúc bàn tay khổng lồ che trời kia giáng xuống hình như đã đánh nát cấm chế, sau đó nó lại hiện ra."
Cơ Viêm không khỏi nhướng mày.
Đã tồn tại từ bảy trăm năm trước?
Lúc đó hắn còn chưa đến sơn mạch Thiên Loan.
"Cho nên ngươi biết người trên đó là ai?" Cơ Viêm hỏi.
Viêm Hồ nhìn chăm chú vào bàn tay xinh đẹp của mình: "Ai biết được, bỗng nhiên ta lại rất muốn đi xem một chút, còn ngươi thì sao?"
Cơ Viêm ý vị sâu xa nhìn Viêm Hồ, khóe miệng hơi hơi cong lên.
"Muốn báo thù cho Hắc Hồ?"
"Nói báo thù nghe không hay cho lắm, phải nói là đi nhặt xác." Viêm Hồ cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng hếu.