Chương 84: Thật ra ta chính là chủ nhân của núi Thiên Tử
Cơ Viêm theo bản năng nhìn lướt qua Tu Thần.
Chỉ thấy người này thế mà lại đang mỉm cười nhìn về phía bọn họ.
Không hiểu sao nụ cười này khiến trong lòng Cơ Viêm cảm thấy kinh hãi. Cả người trở nên vô cùng mất tự nhiên, giống như tất cả bí mật của bản thân đều bị tên người phàm trước mặt này nhìn thấu vậy.
"Ngươi to gan thật đấy! Thất Vĩ Hắc Hồ và Thông Tí Bạch Viên đều là cấp bảy, tu vi của chúng cũng không thấp hơn chúng ta là bao. Đến hôm nay còn chưa tìm thấy thi thể của hai con yêu quái cấp bảy đó, chứng tỏ vị cường giả ở trên núi Thiên Tử kia cũng không hề tầm thường. Ngươi còn sống trở về đã là tốt lắm rồi, lại còn đi bắt cóc người hầu của người ta làm gì?" Cơ Viêm trầm giọng nói.
Hắn từ một kẻ có tu vi Hóa Thần cảnh, tới sơn mạch Thiên Loan này, vẫn liên tục đề cao tu vi, cho tới bây giờ đã chiếm được một chỗ đứng ở trong nội vực. Thứ mà hắn dựa vào không phải chỉ có mỗi thiên phú… lý trí cũng là một phần không thể thiếu.
Trong lòng Cơ Viêm hết sức rõ ràng hạng người nào có thể trêu chọc, hạng người nào không thể động vào.
Mấy tháng nay những chuyện xảy ra ở ngoại vực còn thiếu sao?
Bàn tay khổng lồ che trời kia có ai mà không biết?
Nhưng đã có ai ở nội vực đi điều tra chưa?
Mọi người đều đã sống hơn ngàn tuổi, đối với một số chuyện, trong lòng bọn họ tất nhiên là hiểu rõ.
Động tĩnh càng long trời lở đất thì càng không thể đụng vào.
Trừ khi ngươi có lòng tin tuyệt đối là có thể xử lý được nó.
Nhân loại và yêu quái sống ở nội vực sẽ không bao giờ ra khỏi phạm vi của nội vực, thậm chí bọn họ chỉ ở lại lãnh địa của mình.
Cơ Viêm đã từng nhìn thấy rất nhiều nhân loại, cường giả và yêu quái vì sự mù quáng và dốt nát của bản thân mà ngã xuống. Ỷ vào bản thân có chút tu vi nên coi trời bằng vung, thấy đồ vật gì hay cũng muốn đi cướp, thấy hiện tượng gì lạ cũng phải đi xem, và sau đó... à làm gì còn sau đó nữa.
Thất Vĩ Hắc Hồ và Thông Tí Bạch Viên sở dĩ bỏ mình cũng bởi vì nguyên nhân này.
Hắn và Phần Vũ quen biết nhau đã hơn ba trăm năm. Lần đầu tiên hai người gặp mặt đã lao vào đánh nhau túi bụi, bất phân thắng bại.
Sau đó lần thứ hai, lần thứ ba vẫn như thế. Thời điểm ấy phải nói là thù sâu như biển.
Chẳng qua trong một lần hai người bọn họ tranh đấu, bởi vì gây ra động tĩnh quá lớn nên đã dẫn tới một con yêu quái đầm lầy.
Con yêu quái kia định trực tiếp cắn nuốt hai người bọn họ.
Ngay sau đó hắn và Phần Vũ phải tạm thời buông bỏ thù oán cá nhân xuống để liên thủ đối phó nó.
Trận chiến ấy phải nói là vô cùng thảm thiết. Nhưng may mắn… bọn họ còn sống!
Từ đó về sau cũng coi như là tiêu tan hết hiềm khích lúc trước.
Thỉnh thoảng Phần Vũ vẫn sẽ tới tìm hắn để đánh nhau. Hai người có thể xem là đôi bạn người và yêu duy nhất ở sơn mạch Thiên Loan này.
Cho nên hắn cũng không muốn nhìn thấy Phần Vũ đi tìm đường chết. Bởi vậy sau khi do dự mất một lúc, Cơ Viêm đã quyết định đi theo đằng sau.
Ai ngờ bản thân rõ ràng chỉ mới đi chậm nửa bước, nàng đã ôm Tu Thần ra tận đây rồi.
"Sợ cái gì chứ? Ta ôm hắn đi ngay trước mặt vị đại năng kia. Nếu vị ấy không cho phép thì đã giết ta từ lâu rồi." Phần Vũ dửng dưng nói.
"Vậy xin hỏi Phần đại tiểu thư, ngươi ôm hắn tới đây để làm gì? Vừa nhìn núi nhìn nước ngắm phong cảnh vừa trò chuyện sao?" Cơ Viêm cạn lời.
"Đương nhiên là nói lời khách sáo rồi. Hắn là ai chứ? Là người hầu của vị đại năng trên núi Thiên Tử, kiểu gì cũng biết nhiều thứ hơn chúng ta không phải sao? Ta định nghe ngóng một chút tin tức từ miệng của hắn, muốn nghe xem vị kia là ai. Nếu quả thật là cường giả Thánh Tôn cảnh, bản tiểu thư hiến thân để đổi lấy một lần chỉ điểm cũng coi như là mua bán lời rồi." Phần Vũ cười giảo hoạt nói.
Cơ Viêm lắc đầu bật cười thành tiếng, khuôn mặt chứa đầy sự ghét bỏ nhìn Phần Vũ: "Nếu như người ta là cường giả Thánh Tôn cảnh thì cần ngươi hiến thân nữa hử? Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à! Mau mau đưa người ta trở về đi!"
Phần Vũ vuốt vuốt hai tay, giải trừ cấm chế, sau đó xoay người đi đến trước mặt Tu Thần.
"Thật ngại quá, chúng ta trò chuyện hơi lâu một chút, để ngươi chịu khổ rồi." Phần Vũ nháy mắt với Tu Thần, cười hì hì nói.
Tu Thần tất nhiên là nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ.
Hắn thật sự không ngờ tới Cơ Viêm lại bình tĩnh cẩn thận như vậy, còn muốn Phần Vũ lập tức đưa mình về núi Thiên Tử.
Chẳng qua nhìn vẻ mặt của Phần Vũ hiện giờ, đoán chừng nàng sẽ không nghe lời Cơ Viêm nói. Phần Vũ thuộc kiểu người không hỏi ra điều gì thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
"Đúng là chịu khổ thật, sức khỏe của ta không được tốt lắm." Tu Thần trả lời.
Phần Vũ che miệng cười một tiếng, nói: "Ôi chao chàng trai tuấn tú này, ngươi thật đúng là thù dai nha."
Lúc trước Phần Vũ vẫn luôn lấy cớ Tu Thần là phàm nhân nên sức khỏe không tốt, không nghĩ tới bây giờ lại bị hắn lấy ra để chặn họng mình.
"Tiểu huynh đệ, bản tọa đưa ngươi về nhé." Cơ Viêm đi tới mở miệng nói.
Hắn tất nhiên biết rõ Phần Vũ không có khả năng sẽ ngay lập tức đưa Tu Thần về. Vì thế Cơ Viêm quyết định vẫn nên tự mình làm, để tránh cho đêm dài lắm mộng.
Người này có thể trở thành người hầu của vị đại năng trên núi Thiên Tử, chắc chắn có vị trí tương đối quan trọng trong lòng vị đại năng kia. Không thì sẽ có ai nhận một người trẻ tuổi không có tu vi làm người hầu chứ? Một kẻ như vậy thì làm được chuyện gì.
Ở trong mắt người tu luyện, người phàm còn không bằng một con yêu quái, ít ra nó có thể làm được mấy công việc nặng.
Đặc biệt là cường giả Đế cảnh như Cơ Viêm, người chưa tới tu vi Hóa Thần cảnh mà muốn trở thành thuộc hạ của hắn ấy hả, đừng có mơ.
"Ngươi đang làm gì vậy? Trở về hồ nước của ngươi đi, chớ làm trì hoãn việc hỏi chuyện của ta." Phần Vũ cau mày nói.
"Hỏi chuyện gì?" Tu Thần giả vờ không biết.
Phần Vũ hung hăng trợn mắt nhìn Cơ Viêm, sau đó nàng nở một nụ cười quyến rũ mê ly nhìn Tu Thần, nhẹ giọng nói: "Không có gì, đi thôi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi nghỉ ngơi. Hai chúng ta hiểu ý nhau như vậy, phải trò chuyện lâu một chút mới được."
Cơ Viêm đứng ở bên cạnh không khỏi co quắp miệng.
Con hồ ly tinh này lại bắt đầu sử dụng mị thuật rồi.
"Ta đột nhiên lại không muốn đi." Tu Thần mở miệng nói.
Bởi vì lúc này Kinh Như Tuyết đang đuổi giết một con yêu quái cấp năm, càng lúc càng chạy gần về phía hắn. Còn có Tiger đang ôm Phương Nhuế Nhuế bị ba con quái nhỏ khác đuổi theo.
Phần Vũ và Cơ Viêm đồng loạt biến sắc.
Tên nhãi này vậy mà miễn dịch với mị thuật?
Không thể nào!
Một tên người phàm mà thôi, vì sao có thể miễn dịch với mị thuật?
Chẳng lẽ trên người của hắn có pháp bảo hộ thần giúp thần trí trở nên thanh minh?
Nhìn qua thì có vẻ như không giống lắm.
Bởi vì bọn họ không cảm giác được trên người Tu Thần có sự dao động của linh khí.
"Ngươi vừa mới nói gì cơ?" Phần Vũ nghiêng đầu híp mắt hỏi.
"Ta nói ta không muốn đi. Nhìn dáng vẻ của các ngươi lợi hại như vậy. Hơn nữa ngươi còn là yêu quái, ta sợ bị ăn lắm." Tu Thần vẫn cười cười như cũ.
Giọng điệu không nhanh không chậm, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Cơ Viêm bỗng cảm thấy vô cùng hứng thú với Tu Thần. Hắn cẩn thận quan sát tiểu tử này một lượt, sau đó lên tiếng trêu ghẹo: "Ngươi biết nàng ta là yêu quái mà ngươi còn dám từ chối? Nơi này cách núi Thiên Tử gần một nghìn dặm. Cho dù chủ nhân của ngươi có thể dịch chuyển tức thời tới cứu ngươi, nhưng nó cũng có thể ăn ngươi trước khi chủ nhân của ngươi đến."
Phần Vũ lườm Cơ Viêm một cái, sau đó nhìn vào đôi mắt của Tu Thần. Một làn khí màu hồng từ đôi mắt của nàng ta phiêu đãng về phía ánh mắt của Tu Thần.
"Giờ thì sao hả tiểu đệ đệ? Có đồng ý ngồi nói chuyện với tỷ tỷ một chút không?" Phần Vũ tự tin cười một tiếng.
"Tốn nhiều công sức như vậy, không phải muốn biết chủ nhân của núi Thiên Tử là ai sao?" Tu Thần nhếch miệng cười hỏi.
Phần Vũ và Cơ Viêm liếc nhau một cái.
Tiểu tử này rất tà môn!
Cơ Viêm cũng cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
Thứ mà Phần Vũ vừa mới sử dụng chính là thuật pháp thần thông, ngay cả hắn không cẩn thận có khi còn bị trúng chiêu, vậy mà Tu Thần vẫn không hề gì, hơn nữa còn thẳng thắn chỉ ra mục đích của Phần Vũ.
Cảm giác giống như hắn nắm rõ tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay vậy?
"Ngươi sẽ nguyện ý nói ra sao?" Phần Vũ hỏi.
Tu Thần khoát tay một cái, nói: "Không có gì là không thể nói cả. Thật ra ta chính là chủ nhân của núi Thiên Tử. À, cũng là hung thủ giết chết con Thất Vĩ Hắc Hồ kia."
Phần Vũ và Cơ Viêm chậm rãi nghiêng đầu nhìn nhau một lúc, sau đó cả hai đồng thời phát ra tiếng cười ha ha.