Chương 83: Ta sợ không có ai nhặt xác cho ngươi
Phần Vũ nhìn Tu Thần từ trên xuống dưới một lượt, cười hì hì nói: "Thế nào? Tiểu đệ đệ không nỡ để tỷ đi hửm? Như vậy không được đâu, chủ nhân của ngươi rất lợi hại. Không thấy trong vòng phạm vi trăm dặm một con rắn cũng không có sao? Tỷ cứ đứng lì ở đây không chịu đi thì kiểu gì cũng bị giết đó."
Tu Thần bật cười.
Xem ra cái oan này hắn phải gánh rồi.
Đây rõ ràng chỉ là lời mà Thất Vĩ Hắc Hồ nói, ai biết tất cả mọi người lại đều cho là thật.
Thế nên trong vòng phạm vi trăm dặm không hề có một con yêu quái nào, động vật có chút linh tính cũng bỏ đi hết sạch.
"Ngươi cười gì vậy?" Phần Vũ nghi ngờ hỏi.
Tu Thần lắc đầu, nói: "Có lẽ trên núi này không có vị cao nhân nào thì sao?"
"Đừng đùa, với cơ thể này của ngươi, lấy đâu ra năng lượng tạo nên động tĩnh lớn như vậy được. Tỷ tỷ là dân bản địa ở sơn mạch Thiên Loan, đã sống ở đây từ nhỏ rồi. Lúc ngọn núi này còn chưa hiện ra, số người biết được sự tồn tại của nó ở sơn mạch Thiên Loan không đến một phần mười vạn. Trùng hợp là tỷ lại là một trong số đó. Bảy trăm năm trước lúc ngọn núi Thiên Tử này đột nhiên biến mất, tỷ tỷ còn đang tu luyện ở gần đấy." Phần Vũ cất tiếng trêu ghẹo.
Mí mắt của Tu Thần không khỏi giật một cái.
Bảy trăm năm trước ngọn núi này đột nhiên biến mất?
Hắn chưa bao giờ nghe thấy tin này, lão già cũng chưa từng đề cập tới.
Lúc trước Tu Thần còn cảm thấy không hiểu, đó là vì sao ngay sau khi lão già đó rời đi, lại có một đống người liên tục tìm tới tận cửa.
Không nói tới mấy vị cường giả kia, vấn đề là Kinh Như Tuyết mới chỉ có tu vi Tụ Khí cảnh thôi cũng muốn đi lên đỉnh núi.
Hắn ở đây với lão già ròng rã ba năm, đừng nói tới người, ngay cả một con yêu quái cấp ba trở lên còn chưa thấy xuất hiện bao giờ.
Yêu quái lợi hại nhất chắc là con Tam Nhãn Cự Mãng kia rồi. Lúc đầu nó còn bị lão già gõ lõm cả sọ, bây giờ vẫn đang tu luyện ở tầng ba mươi ba của núi Thiên Tử. Có thể coi nó là “hàng xóm” thân thiết của Tu Thần .
Bởi vì trước đây hắn vẫn chưa từng xuống núi một lần nào, thậm chí đến cả giữa sườn núi cũng chưa từng xuống. Thế nên Tu Thần cũng không thể xác định có phải là vì cấm chế nên những người khác mới không lên được núi hay không. Trước khi lão già đi cũng chưa từng đề cập đến vấn đề này.
Sau đó hắn đi hỏi Tiger thì mới biết: Trước đây ngọn núi này không hề tồn tại! Sau khi bàn tay khổng lồ che trời xuất hiện thì nó mới hiện ra.
Lời giải thích duy nhất chính là ngọn núi có cấm chế ẩn nấp, sau đó bị bàn tay khổng lồ che trời đánh nát.
Dù sao lúc đó Lĩnh Vực Vô Địch của hắn cũng chỉ có 200m mà thôi, phạm vi cảm giác cũng không phải là lớn lắm.
Theo như lời Phần Vũ nói, ngọn núi này đột nhiên biến mất vào bảy trăm năm trước, nghĩa là lão già đã tới đây từ bảy trăm năm trước?
Hay là do lão đánh bậy đánh bạ đi lên?
Nhưng nếu dựa theo những gì mà hắn đã phân tích, trước khi bàn tay khổng lồ che trời xuất hiện, không một ai có thể bước lên đây mà?
Hoặc vẫn còn một loại khả năng.
Đó chính là lão già đúng thật là một đại lão chính hiệu?
Những lời mà lão khua môi múa mép với mình trước kia cũng là thật?
Nhưng Tu Thần ngay lập tức loại trừ suy nghĩ này. Nếu như thật sự là đại lão thì làm gì có chuyện bị một con Tam Nhãn Cự Mãng đuổi đến độ gào khóc không thôi? Rồi còn bị gà Xích Diễm mổ sạch lông mi nữa chứ?
Lão già yêu lông mi đến độ không khác gì tình yêu của một tên biến thái. Lúc bị mổ sạch mi trắng bên mắt trái, lão đã khóc suốt mấy ngày liền. Dáng vẻ đau lòng chảy cả nước mắt nước mũi ấy vẫn còn rõ mồn một ở trước mắt hắn.
Thế nên Tu Thần cũng không tin loại khả năng này lắm.
Nếu như lão già đúng là một cao thủ ẩn thế… vậy thì quá thấp kém và yếu bóng vía rồi.
"Sao vậy? Nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi, hình như ngươi cũng không biết chuyện này chăng?" Phần Vũ thấy Tu Thần đột nhiên im lặng, nàng ta cười tủm tỉm hỏi.
Tu Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn cười ha ha nói: "Ta vừa mới tới đây không lâu, tất nhiên là không biết chuyện này rồi. Vậy ngươi có biết là kẻ nào che ngọn núi này đi không?"
Phần Vũ chớp chớp mắt, giống như vô cùng bất ngờ không hiểu vì sao Tu Thần lại đột nhiên hỏi vấn đề này.
"Ta chỉ là một con hồ ly nhỏ, làm gì có tư cách biết mấy chuyện này chứ. Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, tỷ tỷ phải đi thật đây. Nhưng mà… ta vẫn có chút không nỡ, hay là chúng ta đi tìm một sơn cốc nào đó cách đây một trăm dặm rồi hàn huyên một chút được không?" Phần Vũ vừa nói vừa giật giật lông mày.
Nếu như người bình thường nhìn thấy ánh mắt câu hồn như vậy, chắc chắn sẽ không thể nào chịu được mà nghe theo lời nàng ta.
Tu Thần nghiêng đầu.
Có một nhân loại có tu vi Đế cảnh vừa bước vào phạm vi của Lĩnh Vực Vô Địch. Người này đứng cách đây một ngàn dặm, đang ngưng mắt chăm chú nhìn về phía hắn.
"Được, xin dẫn đường." Tu Thần gật đầu nói.
Hắn muốn nhìn xem có phải hai người này đi chung với nhau hay không.
Con hồ yêu này không biết là vô tình hay cố ý, nàng vẫn luôn thi triển mị thuật với hắn, có vẻ như muốn dẫn hắn ra khỏi nơi này.
Nếu đã như thế, vậy thì đi xem một chút, xem nàng có mục đích gì…
"Mau đến đây. Nhưng mà với thể chất người phàm của ngươi thì không thể nào đi nhanh được. Hay là để tỷ tỷ cõng ngươi nhé?" Phần Vũ quan sát Tu Thần từ trên xuống dưới một lượt, trên môi nở một nụ cười mị hoặc.
"Vậy thì làm phiền rồi."
Tu Thần đương nhiên sẽ không khách khí với nàng. Được một đại mỹ nữ hồ yêu cấp bảy cõng trên lưng… Đây cũng là một loại hưởng thụ.
"Ngươi đúng là không biết thẹn thùng là gì, ha ha…" Phần Vũ che miệng cười một tiếng, sau đó nàng ta đi tới bế Tu Thần lên.
"Không phải nói sẽ cõng ta sao?" Tu Thần hỏi.
"Ôm thế này mới nhìn thấy mặt của ngươi chứ. Rõ ràng đẹp trai như vậy mà." Phần Vũ nói xong, ôm lấy Tu Thần vội vàng rời đi.
Dọc đường đi, hai người ai cũng không nói một câu gì.
Phần Vũ càng đi càng nhanh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về đằng sau, không khác gì một tên trộm đang ôm bảo vật cố chạy ra khỏi nhà của gia chủ. Cuối cùng nàng thậm chí còn lướt nhanh đến nỗi hóa thành một đạo tàn ảnh.
Lúc này, vị nam tử Đế cảnh bước vào trong phạm vi của Lĩnh Vực Vô Địch vừa nãy cũng đang phi như bay về phía bọn họ.
Mười phút sau, hai bên chạm mặt.
Người này không phải ai khác - chính là Cơ Viêm.
Cơ Viêm nhìn thấy Phần Vũ ôm một tên nam tử, còn là một người phàm, vẻ mặt biểu lộ ra sự kinh ngạc.
"Ngươi bắt trộm tên người phàm này để ăn sao?" Cơ Viêm hỏi.
Phần Vũ thả Tu Thần xuống, sau đó trực tiếp dùng yêu thức giam cả người hắn lại.
Trong lòng Tu Thần không khỏi cười khẽ một tiếng.
Mẹ nói rất đúng, phụ nữ càng xinh đẹp thì lại càng không tốt lành gì!
Con hồ yêu này quả nhiên có vấn đề, che giấu cũng tốt ghê ta? Hắn không hề cảm giác được một chút sát ý hay ý đồ gì của nàng.
"Tiểu đệ đệ à, thật ngại quá, tỷ nhốt ngươi lại một chút nhé, chỉ một chút xíu thôi. Ta định trò chuyện với vị ca ca này ấy mà." Phần Vũ vô cùng áy náy nói với Tu Thần.
Ha?
Tại sao kịch bản lại không phát triển theo phương hướng mà hắn đã nghĩ nhỉ?
Tu Thần có chút ngoài ý muốn.
Khi thấy Phần Vũ giam mình lại, hắn còn tưởng rằng nàng ta sẽ lập tức trở mặt, sau đó sẽ nghiêm hình tra tấn, nhỏ nến quất roi, ép hắn phải khai ra đại lão đứng đầu núi Thiên Tử là ai, tu vi đã đến cảnh giới gì rồi.
"Được, ngươi đi đi." Tu Thần nói.
Hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú với cô nàng hồ ly này, đồng thời cũng rất muốn biết hai người bọn họ đang làm chuyện mờ ám gì.
Biểu cảm trên mặt Cơ Viêm trở nên hết sức cổ quái. Hắn bị Phần Vũ kéo sang một bên, sau đó thiết lập cấm chế, che giấu âm thanh.
"Ngươi lại định làm trò gì vậy? Không phải nói đi nhặt xác sao? Tại sao lại mang một nam nhân trở về? Chẳng lẽ ngươi thích khuôn mặt tuấn tú của hắn nên định bắt về làm phu quân chăng?" Cơ Viêm cười hỏi.
"Nói bậy bạ gì đó, bản tiểu thư là yêu, còn hắn chỉ là một người phàm. Lại còn kêu làm phu quân của ta, ngươi nghĩ hắn chịu được hả? Trái lại ngươi! Không phải nói không muốn đến sao? Thế ai đang đứng ở đây thế này?" Phần Vũ liếc nhìn Cơ Viêm.
"Hai ta làm bạn với nhau mấy trăm năm rồi. Ta sợ không có ai nhặt xác cho ngươi nên mới bất chấp tính mạng của bản thân để tới đây đó." Cơ Viêm nhún vai nói.
"Thôi đi, tin ngươi mới có quỷ! Ta cũng lười để ý ngươi, tới từ đâu thì về nơi đấy đi." Phần Vũ cũng không thèm nể mặt, hiển nhiên không thích mấy lời này của hắn.
"Ngươi còn chưa nói hắn là ai mà?" Cơ Viêm liếc nhìn Tu Thần đang đứng bên cạnh.
Phần Vũ cười bí hiểm, sau đó nàng ta nhíu mày nói: "Là người hầu của vị đại năng trên núi Thiên Tử kia."
"Ngươi điên rồi đúng không?"
Cơ Viêm nghe xong, mí mắt không khỏi run lên một cái, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.