Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 85.2: Khí tức như vậy, đã đủ chưa?

Chương 85.2: Khí tức như vậy, đã đủ chưa?

"Được rồi, đừng giả bộ nữa, cười tới mặt cứng ngắc rồi kìa."

Tu Thần nhìn gương mặt tươi cười của Cơ Viêm đã bắt đầu run rẩy, lắc đầu nói.

Cơ Viêm như trút được gánh nặng, sau đó thở phì phò vài tiếng.

Tiger hiện tại mới phục lấy lại tinh thần, thì ra nguyên nhân bọn họ gần gũi với mình như vậy là vì đại nhân.

Nhưng mà như vậy dường như lại khiến nó cảm thấy càng thoải mái hơn.

Đi theo bên cạnh Tu Thần, cho dù tăng tu vi lên không phải quá nhanh, nhưng những sự tồn tại ở sơn mạch Thiên Loan ngày trước khiến bản thân phải ngửa mặt trông lên, hiện giờ nhìn thấy mình cũng mặt mày hớn hở nói lời bợ đỡ.

Ngẫm lại trước kia, lại nghĩ đến hiện tại, nó cảm thấy thật thoải mái.

"Đại nhân, ta thực sự không có một chút suy nghĩ xấu nào về ngài hết, ta chỉ tới khuyên nàng ta trở về, đừng đi tìm ngài nữa mà thôi." Cơ Viêm nói với nụ cười khổ trên gương mặt.

Thế nhưng đều đã bị nhìn thấu cả rồi, vậy thì không cẩn phải giả bộ làm gì nữa, chỉ có thể nói sự thật ra mà thôi.

Hắn ta quả thật là tới khuyên Phần Vũ.

"Ta đã biết, cuộc nói chuyện của các ngươi vừa rồi ta đều nghe được cả." Tu Thần đáp.

Sắc mặt Cơ Viêm vui vẻ, sau đó thở phào nhẹ nhõm một tiếng.

"Đại nhân, kỳ thật Phần Vũkhông định nhằm vào ngài, chỉ muốn đi nhặt một cái xác, sau đó thuận tiện nghe ngóng hóng chuyện, ngài có thể chưa biết, Vua Hóng Chuyện ở sơn mạch Thiên Loan này chính là nàng ta, ta nghĩ vị Hổ huynh đệ đây hẳn cũng đã từng nghe nói đến chuyện này rồi." Cơ Viêm nói xong, chỉ vào Tiger.

Tu Thần quay đầu lại nhìn, thấy Tiger gãi gãi đầu ngượng ngùng đáp: "Quả thực có tên gọi như vậy..."

Cơ Viêm nhìn Tu Thần đầy mong chờ, đúng kiểu ngài xem đi đại lão, ta không hề nói dối nha!

"Ngươi còn có vấn đề muốn hỏi ta không?" Tu Thần không để ý tới ánh mắt của Cơ Viêm, mà nhìn về phía Phần Vũ.

Phần Vũ đến bây giờ vẫn còn có chút ngơ ngác, phục hồi tinh thần lại, vội vàng lắc đầu.

"Vậy ta có chuyện cần hỏi ngươi đây." Tu Thần nói.

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chỉ cần là chuyện chúng ta biết, chắc chắn sẽ nói ra hết không giấu gì cả, đại nhân, xin ngài cứ yên tâm!" Cơ Viêm lập tức vỗ ngực nói.

Tu Thần liếc mắt nhìn Cơ Viêm, hắn ta liền cười gượng vài tiếng, đảo tròng mắt nhìn xung quanh.

"Ta biết thì chắc chắn sẽ trả lời đúng sự thật." Phần Vũ khẽ gật đầu một cái, bây giờ nàng ta lại tỏ ra rất câu nệ, khác hoàn toàn với hình tượng hồ ly quyến rũ vừa rồi.

"Bảy trăm năm trước ngoại vực đã xảy ra chuyện gì, vì sao núi Thiên Tử đột nhiên biến mất."

"Ta không biết, ta thật sự không biết. Lúc đấy đúng là ta đang tu hành ở gần đó, sau đó cảm thấy bên này có động tĩnh nên mới lén lút chuồn qua đây xem thử một chút, từ xa nhìn thấy ngọn núi đó chậm rãi biến mất, sau đó thì ta bỏ chạy." Phần Vũ lắc đầu trả lời.

Lời nàng nói là thật, Tu Thần có thể cảm nhận được.

"Còn ngươi thì sao?" Tu Thần nhìn về phía Cơ Viêm.

Cơ Viêm vội vàng lắc đầu, đáp: "Ta lại càng không biết, bảy trăm năm trước ta còn chưa tới sơn mạch này nữa."

"Được rồi."

Tu Thần biết hỏi hai người bọn họ cũng không hỏi ra được cái gì, sau đó búng tay một cái.

Cơ Viêm hơi sửng sốt, ánh mắt hoảng sợ nhìn hai tay mình.

Chỉ thấy hai tay hắn bắt đầu hóa thành tro, sau đó là khuôn mặt, cổ và cơ thể, trong khoảnh khắc như tranh cát sụp đổ, rơi đầy xuống đất.

"Cơ Viêm!"

Sắc mặt Phần Vũ đại biến, hoảng sợ kinh hãi, không thể tin được mà nhìn về phía Tu Thần.

"Chúng ta đã nói hết rồi mà, chúng ta đều nói sự thật, vì sao ngươi còn muốn giết hắn?" Phần Vũ run giọng hỏi, trên mặt không còn một tia huyết sắc.

"Không chết, đây không phải là sống sao." Tu Thần lạnh nhạt nói.

Hắn duỗi bàn tay ra, điểm sáng màu xanh biếc liền chớp động.

Thân thể của Cơ Viêm xuất hiện một lần nữa.

Thấy một màn như vậy, khiến Phần Vũ hoàn toàn ngây ngốc cả người.

Còn có khả năng làm người sống lại nữa sao?

Đây phải là thực lực gì mới có thể có được bản lĩnh này?

Cơ Viêm sau khi sống lại cũng một mặt mê man nhìn xung quanh, hắn ta cảm giác đầu óc mình thật trống rỗng.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

Không phải ta đã hóa thành cát tan đi rồi sao?

Hay là ảo giác nhỉ?

"Được rồi, cái cần hỏi cũng hỏi xong rồi, trở về đi." Tu Thần khoát khoát tay, xoay người rời đi.

"Tạm biệt." Phương Nhuế Nhuế ngồi trên vai cười khanh khách, vẫy tay từ biệt hai người.

"Đại nhân..."

Vừa mới đi chưa được vài bước, Cơ Viêm đột nhiên gọi một tiếng, sau đó vội vàng chạy tới.

Tu Thần quay đầu lại nhìn Cơ Viêm, nhíu mày hỏi: "Chuyện gì?”

Sắc mặt Cơ Viêm có chút tái nhợt, vẻ mặt thoạt nhìn rất lo lắng không yên.

"Tiểu nhân có một câu, không biết có nên nói ra hay không... Nói rồi sợ là sẽ đắc tội đại nhân...." Vẻ mặt Cơ Viêm bất an cùng sợ hãi.

Tu Thần cười ha ha, khẽ gật đầu ra hiệu hắn ta nói tiếp.

"Chỉ là giới tu luyện chúng ta có một quy luật bất thành văn, khẳng định ngài cũng biết, về cơ bản thì mọi người đều không che giấu tu vi...."

"Ngài cũng biết, thế giới này vốn dĩ là thế giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực của ngài như thế mà lại ẩn giấu tu vi như vậy, bên người còn có bảo bối, chung quy sau này vẫn sẽ có người giống như chúng ta ngày hôm nay, không biết suy xét mà đắc tội, làm ngài chán ghét, tuy ngài có thể giết chết đối phương chỉ bằng một tay, nhưng ruồi bọ chung quy cũng đốt tới tay rồi, sự ghê tởm dơ bẩn đó vẫn ảnh hưởng đến tâm tình, không phải sao?"

"Ngài vốn có tu vi thông thiên, tất nhiên sẽ không thích làm ầm ĩ, cũng không thích những thứ rác rưởi đó tới làm phiền, một khi thực lực lộ ra, vậy chắc chắn sẽ không có người nào dám tới chọc giận ngài nữa, ngài cũng sẽ thanh tịnh hơn, đúng không?"

Cơ Viêm cố lấy dũng khí lớn nhất cả đời để nói ra những lời này, thậm chí còn suy nghĩ đến việc bị Tu Thần giết nữa.

Thế nhưng hắn ta cảm thấy vẫn nên nói ra.

Một cường giả tuyệt thế như vậy xuất hiện ở sơn mạch Thiên Loan! Xuất hiện ở Quảng Nguyên vực, không nên im lặng vô danh như vậy!

Ai không hy vọng chỗ của mình có một cường giả tuyệt thế xuất hiện làm kinh sợ bốn phương tám hướng cơ chứ?

Tại sao bảy trăm năm trước Cơ Viêm lại tới sơn mạch Thiên Loan?

Không phải tới để tu luyện, thiên tư bậc bảy cũng đủ để hắn nhận được sự tập trung bồi dưỡng ở bất cứ tông phái nào.

Nhưng bởi vì đắc tội một cường giả ở khu vực khác, bởi vì một nữ nhân mà hắn đã giết chết con trai của cường giả kia, sau đó hắn lại bị đuổi giết.

Cường giả ở khu vực khác trực tiếp đưa nhân mã đuổi tới Quảng Nguyên vực, không người nào dám bảo vệ hắn.

Tại sao?

Cũng không phải là không muốn giúp, mà là không có biện pháp.

Quảng Nguyên vực chính là rác rưởi trong mắt các cường giả vực khác! Điểm này vẫn luôn là nỗi đau trong lòng tất cả những tu luyện giả ở Quảng Nguyên vực.

Nếu như lúc trước có một người như Tu Thần tồn tại, hắn cũng sẽ không bị ép phải trốn ở nơi này hơn ba trăm năm không dám đi ra ngoài, gia tộc bị giết hại lại không thể báo thù.

Trong một khu vực, có một cường giả tuyệt thế, những người ở vực khác muốn tới làm việc đều phải cân nhắc rõ ràng.

Việc ở vực khác, không được phép can thiệp vào!

Hơn nữa, ai cũng sẽ có lúc tham lam, nhìn thấy thiên tư bậc chín, ngươi không động tâm được sao? Nhìn thấy đan linh tiên thiên, ngươi không động tâm sao?

Động tâm không phạm pháp, hành động mới là trái phép.

Thế nhưng đều là người tu luyện cả, vốn dĩ hành trình tranh đoạt tài nguyên ngươi chết ta sống này, ai sẽ thấy một phàm nhân mang theo đan linh tiên thiên mà không muốn đoạt lấy chứ?

Đầu óc nóng lên, ai còn quan tâm ngươi nhiều như vậy nữa.

"Nói được đến đây, ta cũng không sợ ngài tức giận. Vừa rồi ta nhìn thấy đệ tử của ngài và đan linh tiên thiên cũng đã động tâm, sinh ra ý niệm tham lam, thật sự không nhịn được." Cơ Viêm vô cùng đau khổ nói.

Những lời này ngược lại khiến Tu Thần nhìn hắn ta với cặp mắt khác xưa.

Người dám nói như vậy, sợ là sắp tuyệt chủng rồi.

Đổi lại là một người khác, phỏng chừng đã sớm chạy mất.

Sự việc mà Cơ Viêm nói này, thực ra Tu Thần cũng vừa mới cân nhắc đến.

Cho dù Cơ Viêm không nhắc đến, thì hắn cũng sẽ thay đổi mà thôi.

Bản thân mình vẫn luôn dùng khí tức của phàm nhân cho mọi người thấy, vẫn luôn bị người ta châm biếm xem thường, sau đó giả heo ăn thịt hổ, vừa mới bắt đầu vẫn thấy rất có hứng thú, nhưng lầu dần sẽ không còn thấy thoải mái nữa.

Thậm chí là phiền chán.

Với sự gia tăng và nâng cao cấp bậc của Khống Chế Thời Gian trong lĩnh vực vô địch, tâm cảnh của Tu Thần cũng không ngừng tiến bộ.

Hắn của hiện tại quả thật cho rằng thứ này không thể thực hiện được.

Vậy thì bắt chước khí tức là được rồi.

"Vù!"

Tu Thần đột nhiên tăng vọt khí tức của toàn thân lên, một làn sóng khí màu vàng lan ra bốn phương tám hướng, núi rừng thay đổi, không trung biến sắc.

Phạm vi trong vòng ba nghìn dặm, tất cả yêu quái, động vật đều phủ phục quỳ xuống, lạnh run.

Người chung quanh đều bị chấn động đến lảo đảo lùi về sau, thần sắc ngạc nhiên, hoảng sợ vô cùng, cảm giác giống như một cự thần thời xa xưa thức tỉnh vậy.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều hoàn toàn ngây ngốc.

"Khí tức như vậy, đã đủ chưa?"

Tu Thần nhìn về phía Cơ Viêm, lạnh nhạt hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất