Chương 87: Cơ Vô Lực, ngươi tự giải quyết cho tốt!
Tu Thần chưa từng tu luyện bao giờ.
Cho nên hắn cũng không biết uy áp khí tức của cường giả Thánh Vương cảnh mạnh nhất thế giới này như thế nào.
Hắn chỉ có thể mô phỏng theo uy áp khí tức của Càn Phi Tử, dựa theo cường độ của y rồi tiến hành nâng cao thêm lần nữa.
Càn Phi Tử có tu vi Đế cảnh tầng chín, chỉ cách Thánh Tôn cảnh đúng một bước ngắn ngủi nữa thôi.
Thoạt nhìn cánh cửa này rất gần, thực ra lại cách biệt như trời và đất.
Cho nên Tu Thần đã tăng khí tức uy áp lên gấp một trăm ngàn lần.
Gấp mười ngàn lần hẳn chính là khí tức của cường giả Thánh Tôn cảnh.
Thực ra hắn vẫn có thể tiếp tục dựa theo sự tương xứng này để mô phỏng mà tăng lên, nhưng hắn cảm thấy cũng không cần thiết lắm.
Cả Quảng Nguyên vực, bao gồm cả sơn mạch Thiên Loan đều không có sự tồn tại của Thánh Tôn cảnh, thậm chí từ xưa đến nay cũng chưa từng xuất hiện.
Tu vi thế này cũng đủ rồi.
Thực ra bản thân Tu Thần không biết rằng, một trăm nghìn lần mà hắn tăng lên này, đã là khí tức của Thánh Tôn cảnh tầng chín, thiếu chút nữa đã trực tiếp thành Thánh Vương cảnh.
Lúc này, cả sơn mạch Thiên Loan đều cảm nhận được sự xuất hiện của khí tức này.
Giống như Tuyệt Mệnh phù vậy, mặc dù không thể chủ động làm người ở ngoài lĩnh vực vô địch bị thương, nhưng có thể khiến cho người ta cảm giác được sự tồn tại của nó.
Người ở ngoài lĩnh vực vô địch sẽ không bị khí tức uy áp của Tu Thần trấn áp làm bị thương, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ rành rành sự khủng khiếp và bá đạo của khí tức này.
Cường giả trong vực cũng đều hoảng sợ nhìn về nơi ở của Tu Thần.
Bọn họ chưa bao giờ cảm nhận một khí tức như vậy.
Sợ là Thánh Tôn cảnh đã tới sơn mạch Thiên Loan rồi!
Cũng chỉ có thể có một lời giải thích như vậy.
Bằng không, vì sao khoảng cách xa như vậy, lại khiến bọn họ cảm thấy tim đập nhanh và run rẩy?
Lúc này, trong lòng vô số ẩn sĩ nhân loại và cường giả yêu quái chỉ có một ý niệm trong đầu:
Quảng Nguyên vực này, sơn mạch Thiên Loan này, sợ là sắp đổi giời rồi!
Hơn nữa đây còn có khả năng là một loại thay đổi long trời lở đất.
Cùng lúc đó, không chỉ Cơ Viêm và Phần Vũ sợ hãi, mà ngay cả sắc mặt của Kinh Như Tuyết và Tiger cũng vô cùng hoảng sợ.
Khí tức uy áp này, thật sự khiến người ta ngay cả một chút tâm tư phản kháng nhỏ bé nào cũng không dám có, thậm chí còn có loại xúc động muốn quỳ xuống nữa.
Đây chính là thực lực chân chính của thầy sao?
Quả nhiên là mạnh thật đó! Kinh Như Tuyết nghĩ thế mà trong lòng kích động và kính nể.
Nàng vẫn biết thầy của mình rất lợi hại, nhưng cụ thể lợi hại đến trình độ nào thì hoàn toàn không có khái niệm, cũng không biết cần phải tu luyện đến tu vi nào mới có thể lợi hại được như thầy.
Hiện tại nàng cuối cùng cũng có một mục tiêu rõ ràng.
Chỉ cần có thể tỏa ra khí tức uy áp giống như của thầy, thì sẽ lợi hại giống như thầy vậy!
"Đại… đại nhân… ngài… ngài là tu vi gì vậy ạ!?" Cơ Viêm nuốt nước miếng thật mạnh rồi hỏi.
Loại cảm giác đối mặt với Tu Thần hôm nay này, cả đời hắn ta cũng chưa từng cảm thụ qua.
Thật sự giống như một vị thần, khiến trong lòng ngươi kìm lòng không đậu mà ngưỡng mộ và quỳ lạy, không sinh ra bất kì dị tâm hay tà niệm nào hết.
"Cao hơn ngươi là được rồi, đi đi." Tu Thần lại phất tay.
Ngay sau đó, nhóm người Kinh Như Tuyết liền biến mất trong nháy mắt.
Vốn chẳng tiếp xúc gì mấy với bọn họ, tâm tính của đối phương lại không xấu, vậy cũng không nhất thiết phải thực sự giết, sau khi thu được phần thưởng rồi lại phục sinh cho bọn họ thì cũng đã đến lúc rời đi.
Sau khi Tu Thần rời khỏi, cỗ khí tức uy áp lớn mạnh đó cũng chậm rãi biến mất.
Hai người Phần Vũ và Cơ Viêm như trút được gánh nặng, trực tiếp ngồi bệt đất, thở hổn hển từng hơi.
"Cái quỷ gì thế này, đây là Thánh Tôn cảnh sao? Khiến người ta tuyệt vọng như vậy sao?" Hiện tại Phần Vũ quả thực nghi ngờ cuộc đời.
Yêu quái không có sự phân chia cảnh giới rõ ràng, không phân chia mỗi một cảnh giới từ tầng một đến tầng chín như con người.
Nàng vẫn luôn cho rằng, cả đời này của mình vẫn có khả năng đụng đến cảnh cửa cấp tám.
Nhưng mà hiện tại, xem ra không có hy vọng gì rồi!
Nàng và Cơ Viêm giống nhau, đây đều là lần đầu tiên cả hai được nhìn thấy, và cảm nhận được khí tức của cường giả Thánh Tôn cảnh.
Thật quá khoa trương!
Cường giả Đế cảnh thế mà lại kìm lòng không đậu muốn quỳ xuống dưới chân hắn?
Thật là nghi ngờ cuộc đời.
"May mà đại nhân lòng dạ rộng lớn không tính toán, bằng không đời này của ta và ngươi cũng chỉ dài được như vậy thôi." Cơ Viêm lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với vẻ mặt khiếp sợ.
Vừa rồi khi hắn ta nói ra những lời kia, thật sự giao ra nửa cái mạng mình.
Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy hết sức kỳ diệu, bản thân cũng dám đưa ra đề nghị với một đại lão siêu cấp.
"Cái chỗ tồi tàn này của chúng ta, cũng đã có cường giả Thánh Tôn cảnh rồi." Phần Vũ ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên mặt lộ ra nụ cười phức tạp.
Thánh Tôn giả xuất hiện, thống nhất một vực!
Đây là chuyện xưa nay chưa bao giờ thay đổi.
Hôm nay nhìn thấy dãy núi Thiên Tử này đã được cải tạo thành tiên cảnh nhân gian, Phần Vũ cảm thấy Tu Thần là muốn dự định thống nhất Quảng Nguyên vực.
Bá chủ độc tài, có tốt có xấu, còn phụ thuộc vào đối phương là dạng người gì.
Cơ Viêm trầm mặc, đôi mắt lấp lánh ánh sáng khác thường.
“Ta muốn gia nhập làm môn hạ của đại nhân." Cơ Viêm đột nhiên nói.
Phần Vũ nhìn về phía Cơ Viêm, sau đó thở dài một tiếng.
"Ta biết ngươi nghĩ thế nào, ngươi muốn báo thù cho tộc nhân của ngươi, hiện giờ nhận thức được thực lực của cường giả Thánh Tôn cảnh lại càng tuyệt vọng hơn với chuyện báo thù, đi theo đại nhân, nói không chừng sau này còn có thể xin ngài ấy giúp đỡ, đúng không?"
Cơ Viêm gật đầu với sắc mặt nặng nề.
"Đừng có ảo tưởng hão huyền nữa, ngươi là thiên tư bậc bảy đã rất không tồi rồi, thế nhưng ngươi nhìn thấy đồ đệ người ta là thiên tư gì không? Bậc chín! Hai người bậc chín, còn có một đan linh tiên thiên, phía sau còn có Hầu Yêu và Điểu Yêu đó nữa, ngươi không chú ý đến sao? Huyết mạch thiên phú đỉnh cấp, làm sao ngươi gia nhập vào đó được chứ?" Phần Vũ lắc đầu cười khổ, đáp.
Nếu như gia nhập vào thế lực tông môn của cường giả Thánh Tôn cảnh dễ dàng như thế, vậy thì thế giới này sẽ không có bộ dáng như hiện tại.
"Hổ Yêu kia tư chất bình thường, tu vi mới cấp sáu, không phải cũng trở thành thủ hạ của ngài ấy hay sao? Ta không cần xin ngài ấy nhận ta làm đệ tử, chỉ cần bằng lòng để ta lưu lại bên người ngài, trung thành giúp đỡ, cống hiến sức lực, cuối cùng sẽ có một ngày ngài ấy coi ta là người của mình, đến lúc đó lại thỉnh cầu ngài ấy giúp ta báo thù." Cơ Viêm trầm giọng nói.
Phần Vũ đứng dậy, phủi phủi mông, ánh mắt lãnh lẽo nhìn về phía Cơ Viêm đang cúi thấp đầu ngồi trên mặt đất.
"Thực tế chút đi, ngài ấy sẽ không nhận ngươi đâu, sẽ đi đắc tội một cường giả Thánh Tôn cảnh khác vì ngươi sao? Ta nói câu này có thể sẽ khiến ngươi mất hứng, ngươi xứng sao?"
Một câu "Ngươi xứng sao" này của Phần Vũ trực tiếp đâm xuyên vào tim Cơ Viêm, khiến da mặt hắn đột nhiên run lên vài cái.
"Thánh Tôn cảnh… là sự tồn tại cao đến mức không thể với tới được..." Phần Vũ ngửa mặt trông lên không trung, thì thào.
Một người một yêu, một ngồi một đứng, một cúi đầu nhìn đất, một ngẩng đầu nhìn trời.
Nàng cứ ngẩn ngơ lẳng lặng như vậy, không nói thêm bất kỳ một câu nào nữa.
Sau một khắc, Cơ Viêm chậm rãi ngẩng đầu.
"Ta vẫn muốn thử xem, dù cho phải chết." Ngữ khí của Cơ Viêm trở nên bình tĩnh vô cùng, ánh mắt tràn ngập ý nghĩ cương quyết.
Phần Vũ nhìn thoáng qua Cơ Viêm trên mặt đất, rồi nhún vai, khẽ cười một tiếng: "Bản thân ngươi không hối hận là được, đi đi. Ta nên trở về báo cáo với lão già nữa, Thánh Tôn cảnh đã xuất hiện, vận mệnh của sơn mạch Thiên Loan sắp thay đổi rồi.”
Phần Vũ vung cánh tay, đi về phía trước, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cơ Viêm rồi nói: "Cơ Vô Lực, ngươi tự giải quyết cho tốt."