Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 89: Thanh Viêm Thánh Tôn! Tam Nguyên Thánh Vương!

Chương 89: Thanh Viêm Thánh Tôn! Tam Nguyên Thánh Vương!

Thương Nguyên thánh vực, bên trong hang Bách Thánh Hồn.

Một nam tử khoác trường bào màu vàng trên người, đang ngồi xếp bằng trên đệm cói bằng linh ngọc lưu ly.

Nam tử đó là vực chủ của Thương Nguyên thánh vực, cường giả Thánh Tôn cảnh Thanh Viêm Thánh Tôn!

Xung quanh gã là những viên cầu màu vàng cỡ đầu người đang trôi lơ lửng.

Rõ ràng đều là đan linh tiên thiên.

Đếm cẩn thận thì ước chừng có ba mươi lăm viên!

Danh tác như vậy nếu như truyền ra ngoài, phỏng chừng sẽ tạo thành cơn chấn động vô cùng lớn!

Mỗi một viên đan linh tiên thiên đều phóng ra một đường linh vận màu vàng kim rót vào trong cơ thể nam tử, khí tức không ngừng tăng lên.

Rất nhanh, gã đã có thể đột phá Thánh Tôn cảnh tầng hai.

Đột nhiên, Thanh Viêm mở mắt ra.

Một vầng kim quang chói mắt xuất hiện, không gian xung quanh ào ào sụp đổ.

Thanh Viêm vươn tay, một viên ngọc giản sinh mệnh vỡ vụn xuất hiện trong lòng bàn tay gã.

"Đã chết rồi?" Vẻ mặt Thanh Viêm có chút kinh ngạc.

Chợt trong lòng gã nổi lên tức giận khôn cùng.

Trương Hạo Dương đã chết rồi sao?

Tuy không phải là đệ tử mà mình coi trọng nhất, nhưng cũng là tâm phúc đi theo mình mấy nghìn năm!

Đi tới Quảng Nguyên vực một chuyến mà lại chết!

Trong lúc nhất thời, cơn tức giận của Thanh Viêm thổi quét khắp thiên địa, toàn bộ người trong Thương Nguyên thánh vực đều cảm nhận được uy áp khủng khiếp đó, tất cả nhao nhao hoảng sợ, kinh hãi nhìn về phía Thánh Cung.

"Vù......"

Đúng lúc này, không gian trước mặt Thanh Viêm đột nhiên vặn vẹo.

Sắc mặt Thanh Viêm biến đổi, sau đó lập tức đứng dậy, cúi đầu quỳ một gối.

Không gian vặn vẹo kia chậm rãi bị mở ra, một khe nứt không gian đen như mực xuất hiện, sau đó một bóng người phóng ra.

Đây là một đạo hư ảnh, nửa trong suốt nhìn không rõ hình dạng, nhưng lại để lộ ra khí phách và uy nghiêm tối cao, ngay cả Thanh Viêm là cường giả Thánh Tôn cảnh, mà khi đối mặt với hư ảnh này cũng cảm thấy hô hấp dồn dập, trong lòng sợ run.

"Thần, bái kiến Tam Nguyên Thánh Vương!" Sắc mặt Thanh Viêm tái nhợt, trầm giọng nói.

"Thanh Viêm, bản vương ở trong Cửu Thiên cảm nhận được không gian hạ vực rối loạn không yên, nguyên do là gì?" Tam Nguyên Thánh Vương hỏi với ngữ khí lạnh nhạt.

Thanh âm không lớn, nhưng mỗi một chữ lại giống như thiên lôi cuồn cuộn đánh vào lòng Thanh Viêm.

"Hồi bẩm Tam Nguyên Thánh Vương, có một nơi được gọi là Quảng Nguyên vực, một nam tử xuất hiện trên một ngọn núi ở nơi đó, cướp đoạt một trong ba mươi sáu viên đan linh tiên thiên mà thần đã linh dưỡng vạn năm, thần sai đệ tử dưới trướng đi đến đó lấy về, vừa rồi nhận được tin tức đệ tử kia đã chết rồi." Thanh Viêm vội vàng hồi đáp.

"Chuyện đó có liên quan đến vấn đề bản vương hỏi ngươi không?" Ngữ khí của Tam Nguyên Thánh Vương toát ra một tia bất mãn.

Lúc này sắc mặt của Thanh Viêm run lên: "Đệ tử đó của thần tu vi Đế cảnh tầng chín, chỉ thiếu một bước là có thể vào Thánh Tôn cảnh, mà Quảng Nguyên vực đó là sự tồn tại có thực lực mạnh nhất trong tất cả các lĩnh vực ở Thiên Nguyên giới, thế nhưng hôm nay lại xuất hiện một người có thể giết chết Đế cảnh tầng chín, cho nên thần cảm thấy không gian bất ổn trong khoảng thời gian này có khả năng liên quan đến người đó."

"Đế cảnh tầng chín rất lợi hại sao? Vẫn không thể bị người giết chết được sao?" Tam Nguyên Thánh Vương cười nhạo một tiếng, hỏi bằng giọng điệu chế giễu.

Hiển nhiên trong mắt y, phỏng chừng Thanh Viêm cũng là sự tồn tại có thể tùy ý hành hạ đến chết.

Lời này của Tam Nguyên trực tiếp làm Thanh Viêm nghẹn lại không dám trả lời, cũng không biết phải trả lời thế nào.

Đối với những người này mà nói, thậm chí là đối với gã mà nói, cường giả Đế cảnh quả thực không đáng giá, là một đám rác rưởi.

Thế nhưng loại địa phương như Quảng Nguyên vực lại xuất hiện một người có thể đánh chết Đế cảnh tầng chín, sự tình này tuyệt đối không đơn giản!

Tu vi của đối phương ít nhất cũng bằng hoặc trên Đế cảnh tầng chín!

Mà trên thì chính là Thánh Tôn cảnh!

Một vực xuất hiện Thánh Tôn, vận mệnh chắc chắc sẽ phát sinh sự thay đổi!

Hoặc là giống như gã gia nhập Cửu Thiên Thập Vực, hoặc là náo động thiên hạ, mở ra đại chiến chinh phạt thập phương.

Thiên Nguyên giới này, không phải là là nơi dân bản địa có thể định đoạt được.

"Nếu bản vương nhớ không lầm, thì ngươi vốn là đồ đệ của Thích Ách phải không?" Tam Nguyên Thánh Vương mở miệng hỏi.

Lời này vừa nói ra, Thanh Viêm lập tức cảm thấy phát lạnh khắp cả người, nỗi sợ hãi vô tận tràn mạnh vào trong lòng, cuống quýt trả lời: "Lúc trước, thần nhất thời hồ đồ gia nhập Thiên tông, sau đó may mắn lọt vào mắt xanh của Nhị Nguyên Thánh Vương, cải tà quy chính, gia nhập Thương Nguyên tông. Dĩ nhiên thần đã đoạn tuyệt, không còn quan hệ gì với Thích Ách kia nữa."

Nếu như không giải thích rõ ràng chuyện này, gã sợ bản thân mình sẽ lập tức ngã xuống bỏ mình.

“Năm đó Thích Ách có ba vạn sáu nghìn sáu trăm chín mươi chín hóa thân, nhưng chỉ chém được ba vạn sáu nghìn sáu trăm chín mươi tám, một hóa thân còn lại vẫn luôn được tìm kiếm, ngươi có tin tức không?” Ngữ khí của Tam Nguyên Thánh Vương lộ ra chút ý vị sâu xa.

Sắc mặt Thanh Viêm tái nhợt như tờ giấy, đầu đổ đầy mồ hôi, cơ bắp trên mặt không khống chế được bắt đầu vặn vẹo, run rẩy.

"Thần bất lực, chưa… chưa thể tìm được ạ."

Thanh Viêm của hiện giờ cũng chỉ có thể hóa ra ba mươi sáu hóa thân mà thôi, nhưng Thích Ách kia lại có ba vạn sáu nghìn sáu trăm chín mươi chín hóa thân, có thể tưởng tượng ra được thực lực của lão cao đến thế nào.

"Được rồi, bản vương cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không cần hoảng hốt như vậy, nhưng ngươi nói Quảng Nguyên vực kia có kỳ lạ, vậy tự mình đi một chuyến đi, nếu như thật sự xuất hiện một người là Thánh Tôn cảnh, vậy để hắn gia nhập vào đây, nếu như không muốn, vậycứ giết chết."

Sau khi Tam Nguyên Thánh Vương nói xong, hư ảnh liền ran rã rồi biến mất, khe hở không gian màu đen đang hé ra kia cũng hợp lại nhanh chóng.

Sau khi Tam Nguyên Thánh Vương rời đi, Thanh Viêm liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đối mặt với cường giả Thánh Vương cảnh, Thánh Tôn cảnh thực sự quá nhỏ bé.

Thanh Viêm chậm rãi đứng dậy, thần sắc trở nên lạnh nhạt, rét buốt vô cùng, sau đó xoay người biến mất, không nhìn thấy nữa.

"Tất cả những kẻ trên Đế cảnh ở Thương Nguyên thánh vực, lập tức lăn tới Thánh Cung cho bản tôn!"

Một tiếng sấm sét gầm lên, truyền khắp cả Thương Nguyên thánh vực.

Ở ngoại vực sơn mạch Thiên Loan, đám người Kinh Như Tuyết chia thành hai nhóm, từ biệt Tu Thần xuống núi rèn luyện.

"Chúng ta đi về hướng đông, các ngươi đi về hướng tây đi." Xuống dưới chân núi, Kinh Như Tuyết nói với Tiger.

Tiger gật gật đầu, ánh mắt có chút do dự, sau đó nói: "Ý của đại nhân cũng rất rõ ràng rồi, chính là muốn chúng ta chiến đấu để nâng cao tu vi, với loại tử chiến này, ta ngược lại không lo lắng gì về ta và ngươi, chỉ là sợ Nhuế Nhuế không chịu nổi..."

Một đứa trẻ sáu tuổi, hẳn vẫn nên khổ tu ở trong tông, giờ vẫn hơi sớm để rèn luyện.

"Nhuế Nhuế chịu được mà! Nhuế Nhuế phải trở nên mạnh mẽ! Trở nên mạnh giống như thầy thầy vậy! Không sợ khổ cực, không sợ mệt mỏi!" Phương Nhuế Nhuế trừng đôi mắt to, vẻ mặt không phục.

Tiger vò đầu, cười ngây ngây ngô vài tiếng rồi đáp: "Chưa nói ngươi không chịu nổi, chỉ sợ ngươi khó chịu mà thôi."

"Hừ hừ! Sẽ không khó chịu đâu!" Phương Nhuế Nhuế lầm bầm.

Kinh Như Tuyết lắc đầu và cười, xoa xoa đầu Phương Nhuế Nhuế, nói: "Có tỷ ở đây sẽ không có chuyện gì đâu, nếu thật sự khó chịu quá, cùng lắm là tự sát."

Câu cùng lắm thì tự sát này khiến khóe miệng Tiger giật giật.

Phòng chừng trên đời này cũng chỉ có đệ tử môn hạ của đại nhân mới có thể nói ra những lời này.

Thật là xấu quá đi!

Đều không sợ chết cả!

“Được, vậy chúng ta đi thôi.” Tiger nói, đặt Tiểu Bạch lên vai mình, Tiểu Liễu ở một bên cũng muốn leo lên, lại bị Tiger từ chối thẳng.

Một cái cây đầy rễ, cao năm, sáu mét, cành liễu bay tứ tung, vác trên lưng thì quá chịu tội.

"Ừm, chúng ta cũng đi thôi." Kinh Như Tuyết phất phất tay, sau đó kéo Phương Nhuế Nhuế đi về phía đông, Tiểu Vũ rơi xuống trên vai nàng.

Hai đội người cứ như vậy, phân ra đi về hai hướng đông tây.

Tu Thần ngồi trên ghế nhìn thấy tất cả, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Có chút mong đợi nho nhỏ rồi đây, các ngươi có năng lực phục sinh, không biết có thể đi xa được bao nhiêu."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất