Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 88: Điểm hóa! Cấp bảy!

Chương 88: Điểm hóa! Cấp bảy!

Núi Thiên Tử, trên khu vực tầng ba mươi ba, Kinh Như Tuyết, Tiger và Phương Nhuế Nhuế đang gieo trồng linh thảo và linh dược.

Những linh thảo này đều do Tu Thần trực tiếp mang về từ bên trong phạm vi lĩnh vực vô định, chỉ cần có thể đạt đến cấp bậc linh thảo, đều sẽ bị hắn quét sạch.

Tu Thần chỉ phụ trách mang toàn bộ linh thảo, linh dược ở ngoại vực về, về phần gieo trồng và phân loại, thì đó là những gì các đồ đệ phải đi làm.

Sau khi đợi bọn họ gieo trồng xong linh thảo và linh dược vơ vét được bên ngoại vực, Tu Thần sẽ phái bọn họ đi đến trung vực, sau đó là nội vực.

Cũng đã đến lúc để bọn họ ra ngoài rèn luyện rồi.

Vừa tìm được bảo bối để trang trí núi Thiên Tử, lại có thể dẫn quái vật tới đây rồi giết, quả thực là vui sướng hài lòng.

Hắn lại còn thu được hai trăm ngàn điểm lĩnh vực và hai mươi triệu điểm kinh nghiệm từ trên người Cơ Viêm và Phần Vũ, phạm vi lĩnh vực vô địch lại mở rộng một nghìn mét, đã tới phạm vi trung vực rồi.

Theo thời gian trôi qua, phạm vi mở rộng của lĩnh vực càng lúc càng nhanh, ngẫm trước đây khi mở rộng một mét, mười mét, trăm mét, Tu Thần đều thấy vui vẻ vô cùng, hiện giờ mở rộng một nghìn mét trong nháy mắt, trong lòng lại không hề dao động, thậm chí còn có chút khinh thường.

Tốc độ vẫn còn quá chậm.

Trong đình nghỉ mát ở Thiên Trì Viên Bàn, Tu Thần dựa trên ghế làm từ lưu ly nhuyễn ngọc, nhìn lên không trung.

"Sao vẫn chưa tới nhỉ? Không phải khoác lác nói rằng có thể theo khí tức của ngọc giản sinh mệnh tìm tới đây sao?" Tu Thần có hơi buồn bực.

Hắn vẫn ở nơi này đợi vực chủ Thương Nguyên thánh vực, vị cường giả Thánh Tôn cảnh trong truyền thuyết đó giết tới đây.

Nhưng mà đã ba ngày trôi qua vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh nào.

Hiện tại, hắn chính là muốn xem thử cường giả Thánh Tôn cảnh này rốt cuộc mạnh như thế nào, có khác biệt nhiều với khí tức uy áp mà bản thân phỏng theo lúc này hay không.

Không có vật tham khảo, giả bộ thế này trong lòng có chút không ổn định.

Ngộ nhỡ cao quá thì phải làm sao?

Ngộ nhỡ mình mô phỏng ra khí tức Thánh Vương cảnh thì làm thế nào?

Nếu trực tiếp bắt chước tu vi đỉnh cao của thế giới này, thì có vẻ rất nhàm chán.

Đệ nhất thiên hạ rất cô quạnh, người khác cũng không dám mò tới kiếm chuyện với ngươi.

Tốt nhất là cứ đứng thứ năm, thứ sau hay bảy tám gì đó trong thiên hạ đi, còn có không gian tăng lên, như vậy người ta thấy rằng không đánh lại được mình thì còn có thể gọi đại lão mạnh nhất tới giúp đỡ.

Bằng không ngươi trực tiếp làm đại lão đỉnh cấp rồi, có trốn cũng chẳng kịp, bọn họ có thể tìm ai tới đưa kinh nghiệm nữa chứ?

"Thầy thầy, chúng con làm xong cả rồi!"

Phương Nhuế Nhuế chạy từ trên tầng ba mươi ba xuống, ba con tiểu yêu vui vẻ đi theo bên người cô bé, Kinh Như Tuyết và Tiger lại chậm rãi bước ở phía sau.

"Ừ, không tồi." Tu Thần gật đầu.

Hiện giờ có mười một tầng trên ba mươi ba tầng đều để trồng linh thảo và linh dược, cấp bậc đều là cấp thấp.

"Thầy."

"Đại nhân."

Kinh Như Tuyết và Tiger đi tới, chắp tay thi lễ chào hỏi.

"Tiger, tu vi của ngươi có hơi thấp." Tu Thần nói.

Vẻ mặt Tiger hoảng hốt, sau đó vội vàng đáp: "Đại nhân, ta sẽ nỗ lực tu luyện."

Nó sợ Tu Thần sẽ đuổi nó xuống núi.

"Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng coi như là tận tâm tận lực, giúp đỡ hai người bọn họ tu luyện, hơn nữa bản thân ngươi cũng vô cùng bận rộn với việc trang trí trên dưới miếu Thiên Thần, như một phần thưởng, trực tiếp ban thưởng cho ngươi huyết mạch thiên phú đỉnh cấp." Tu Thần bảo.

Nhìn ra trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Tiger quả thực được cho là nhẫn nhục chịu khổ, tuy nó rất khát khao nhận được sự điểm hóa của Tu Thần thêm một lần nữa, nhưng lại chưa hề chủ động mở miệng, lúc nào cũng cười ngây ngô.

Mỗi ngày đều luyện tập với Kinh Như Tuyết, sau đó lại trở thành bao cát cho Phương Nhuế Nhuế đánh, tiếp theo còn luyện tập cùng bốn con tiểu yêu, ra ngoài vơ vét đồ vật về trang trí miếu Thiên Thần, mỗi một việc nó đều làm vô cùng nghiêm túc, không có một lời oán thán nào, hơn nữa trái lại, dường như còn thích thú nữa.

Tuy rằng tu vi không cao, nhưng làm hổ cẩn thận, cũng vui lòng nỗ lực.

Thân là khế yêu của Tu Thần, hắn cảm thấy được vậy cũng đủ rồi.

Cho nên hắn quyết định để nó trở thành người sở hữu huyết mạch thiên phú đỉnh cấp.

"Thật… thật sao?" Tiger trợn tròn hai mắt, kích động đến mức toàn thân run rẩy.

Đây là thứ nó tuyệt đối không ngờ tới, một lần đến cuối sao?

Đây là chuyện nó nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tu Thần không nói thêm gì, nhẹ nhàng chỉ vào giữa lông mày Tiger.

Trong nhất thời, Tiger cảm giác yêu thức, đầu óc của mình trở nên minh mẫn, cơ thể đang thay đổi nhanh chóng.

Những vấn đề tu luyện chồng chất không nghĩ thông suốt được trước kia, ở một khắc này lại đột nhiên lĩnh hội, lý giải được toàn bộ, sự thay đổi huyết mạch cơ thể khiến vẻ ngoài của nó cũng đang phát sinh sự biến đổi.

“Vù!”

Cùng với việc điểm hóa huyết mạch thiên phú đỉnh cấp hoàn thành, cảnh giới của Tiger đã tăng lên cấp bảy trong nháy mắt! Hơn nữa khí tức còn đang lên cao, nhưng mà cuối cùng vẫn không đột phá đến cấp bảy.

Tích lũy ba nghìn năm tu luyện, một khắc huyết mạch thiên phú thay đổi, cuối cùng cũng bùng phát ra ngoài.

Trình độ cấp bảy này, chính là Thánh Tôn cảnh.

Huyết mạch thiên phú đỉnh cấp cũng không đủ để Tiger chống đỡ tiến vào cảnh giới này, cơ duyên và ngộ đạo đều là những thứ cực kỳ quan trọng.

Đơn giản mà nói thì chính là có sẵn phần cứng, nhưng vẫn phải nâng cấp phần mềm.

Cảm nhận được sức mạnh và năng lực từ tu vi cấp bảy của mình, Tiger kích động, không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời rít gào!

Cuối cùng!

Tiger ta cẩu thả ba ngàn năm!

Thiếu chút nữa đã cẩu thả đến thọ chung chính tẩm, cuối cùng để ta gặp được một đại lão, sau đó đột phá tới cấp bảy!

Tiger của trước kia, khát vọng và mong muốn duy nhất chính là có thể đạt đến cấp bảy, không hề nghĩ ngợi tới chuyện cao hơn.

Thế nhưng hiện tại thì khác rồi, có được huyết mạch thiên phú đỉnh cấp, bước vào cấp bảy cũng không còn là giấc mơ nữa!

"Được rồi, đừng kích động, cấp bảy thôi mà cũng kinh ngạc." Tu Thần nói.

Tiger lập tức thu lại nụ cười, ngượng ngùng gãi gãi mũi.

"Tất cả các ngươi đều đi tới trung vực, hoặc là nội vực cho ta, bất kể các ngươi làm gì cũng được, đi chiến đấu, đi rèn luyện, đi làm loạn, đi đắc tội người ta, gây tại họa cũng chẳng sao." Tu Thần bắt đầu giao nhiệm vụ.

"Ta chỉ có một yêu cầu, là nâng cao thực lực." Tu Thần nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng nói.

Ở lại núi Thiên Tử này cả ngày, quả thực là có lợi cho việc mới bắt đầu luyện lập, nhưng lâu rồi lại không ổn nữa.

Một cường giả chân chính sẽ không ngừng rèn luyện từ trong biển lửa sinh tử, mà không phải là luyện thành từ việc so chiêu với người một nhà.

Chung quy là phải đối mặt với địch nhân đủ kiểu đủ loại, mới có thể nâng cao bản thân một cách toàn diện được.

"Thầy thầy, Nhuế Nhuế cũng đi sao?" Phương Nhuế Nhuế nghi hoặc hỏi.

"Toàn bộ đi hết, ngoại trừ Kim Cầu." Tu Thần đáp.

Thứ đồ vật này tạm thời vẫn không thể thả ra ngoài được, ngộ nhỡ thật sự bị người ta đoạt đi mất, thì Tu Thần cũng không có biện pháp tìm về nếu không ở trong phạm vi lĩnh vực.

Bởi vì hắn không biết Kim Cầu có thể sống lại được hay không, dù sao nó cũng quá hiếm có và quý giá, hơn nữa nghiêm khắc mà nói thì nó cũng không phải là yêu quái, cho nên vẫn chưa từng thử qua.

Ngộ nhỡ không còn nữa thì sao? Vậy không phải là quá thiệt thòi rồi à.

"Đặt một quy tắc đơn giản, ta cho các ngươi thời gian một tháng xuống núi tu luyện, ai chết trở về trước thì sẽ chịu sự trừng phạt, có thể sống trở về thì sẽ có phần thưởng, tu vi nâng cao đến một cảnh giới lớn thì có phần thưởng, nâng một tầng cũng có phần thưởng, nhưng mà không cải thiện thì sẽ chịu sự nghiêm phạt."

Nghe những lời này của Tu Thần, vẻ mặt Kinh Như Tuyết và Tiger đột nhiên hào hứng hẳn lên, lộ ra thần sắc có chút mong đợi.

Ngược lại, sắc mặt của ba con tiểu yêu và Phương Nhuế Nhuế lại sầu muộn.

Thực lực của bọn họ còn rất thấp.

Ba con tiểu yêu là tu vi cấp bốn, Phương Nhuế Nhuế vẫn là Pháp Tướng cảnh, nhưng mà sắp đột phá tầng tiếp theo rồi.

"Ta sẽ phân nhóm cho các ngươi, Nhuế Nhuế, ngươi và sư tỷ của ngươi một nhóm, Tiểu Vũ, ngươi cũng đi cùng các nàng đi, Tiger, ngươi và Tiểu Bạch, còn có Tiểu Liễu đi chung, cây liễu nhà ngươi ở nơi này cả ngày cũng nên đi vận động đi."

"Xoạt xoạt xoạt...." Tiểu Liễu vội vàng quơ cành, tỏ vẻ không thành vấn đề.

"Được rồi, chuẩn bị chút đi, hôm nay đi luôn." Tu Thần khoát khoát tay, sau đó người hắn biến mất không còn thấy nữa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất