Chương 91: Cho ta một lý do để không giết một nhà bốn người các ngươi
"Cuối cùng cũng tới rồi."
Trương Hoạt Hải nhìn núi Thiên Tử cao vút chọc thẳng vào mây mù trước mặt, không nhịn được phát ra một tiếng thở dài xúc động.
Dọc theo đường đi bọn họ thật sự không dám dùng một chút chân khí nào hết, đi đến nơi này giống như một người bình thường.
Đã đi bao lâu rồi?
Từ sáng đến đêm rồi lại sáng.
Một trăm dặm.
Ước chừng đã đi được mười lăm giờ.
Nếu như là phàm nhân, đi liên tục như vậy phỏng chừng phải mất tròn một ngày.
Mệt đến mức không thể cảm thấy mệt hơn được nữa, chính là cả người áp lực đến phát hoảng.
Một trăm dặm đối với tu luyện mà nói, cho dù là Luyện Thể cảnh phỏng chừng cũng không thể chạy hết trong vòng một giờ.
"Chúng ta có thành ý như vậy, Đồng nhi lại có thiên phú như thế, dọc theo đường đi Thánh Tôn đại nhân chắc chắn đã để mắt đến." Đôi mắt đục ngầu của Trương Thiên Ý lóe lên một tia đắc ý.
Đi tới chân núi cũng không có gì ngăn trở, chuyện này chứng minh Thánh Tôn đại nhân đã ngầm đồng ý.
"Thánh Tôn đại nhân chắc chắn là nhìn trúng thiên phú của Đồng nhi, bằng không sao lại ngầm đồng ý để chúng ta đi tới bên núi này chứ?" Trương Hoạt Sơn cũng mỉm cười, đáp.
Ngược lại, Trương Vân Đồng lại không có chút biểu cảm nào, vẫn là bộ dáng kiêu ngạo như cũ.
"Cha ơi, cầu thang này làm bằng lưu ly linh ngọc sao? Dọc theo đường đi, sợ là phải đến mười nghìn mét ấy nhỉ?" Trương Hoạt Hải nhìn cầu thang phía trước, đôi mắt lập tức trở nên tham lam.
Nếu giữ một khối mang về tu luyện, thì thật là tuyệt biết bao!
Trương Thiên Ý cũng nhìn cầu thang bằng ngọc lưu ly mà phát thèm, nói không chừng có thể không động tâm, nhưng vẫn phải còn lý trí.
"Được rồi, đừng có suy nghĩ lệch lạc gì hết, lần này mục đích chúng ta tới đây chính là để Đồng nhi bái nhập làm môn hạ của đại nhân, đừng nghĩ đến những thứ khác." Trương Thiên Ý khẽ quát.
"Vâng, thưa cha." Hai huynh đệ Trương Hoạt Hải vội vàng đáp.
Trương Vân Đồng liếc mắt nhìn cầu thang bằng ngọc lưu ly, lạnh giọng nói: "Lát nữa, con sẽ phái người đưa một ít về tông môn của chúng ta là được, đừng có ngạc nhiên như kẻ ngốc thế."
Giọng điệu này, thật giống như đã bái nhập vào môn hạ của cường giả Thánh Tôn vậy.
Trương Thiên Ý ở một bên trừng mắt nhìn cháu trai mình, quát nhỏ: "Trước khi bái sư thành công, không được phép nói những lời này!"
"Hắn sẽ nhận con thôi." Trương Vân Đồng không thèm để ý, đáp.
"Ngươi cho ta một lý do để nhận ngươi xem?"
Giọng nói của Tu Thần đột nhiên xuất hiện bên tai đám người này.
Sau đó một cỗ uy áp khủng khiếp thổi tới như thể long trời lở đát, đè đến trong lòng mọi người run rẩy, như muốn nằm xuống.
Sắc mặt mấy người tái nhợt như tờ giấy, hoảng sợ nhìn bốn phía.
Đột nhiên, bọn họ cảm thấy hoa mắt.
Giây tiếp theo đã xuất hiện trên đỉnh núi.
Ánh mắt bốn người Trương Thiên Ý ngơ ngác, sao đột nhiên mình lại đến nơi này vậy?
Nhìn thấy cung điện uy vũ phía trước, lại nhìn hồ Thiên Trì và vườn linh thảo, cảm giác được bên trong linh khí nồng đậm gấp ngàn lần bên ngoài, trong lúc nhất thời bọn họ hoàn toàn ngây ngốc.
Vậy mà thế giới này lại thật sự có một tiên cảnh như vậy tồn tại sao?
Phải có bản lĩnh gì mới có thể làm được điều này?
Lúc này, ánh mắt của Trương Vân Đồng chuyển từ hoảng sợ vừa rồi thành kích động và vui sướng, tu luyện ở trong này, nhất định là làm ít công to!
Đợi mình bái Thánh Tôn cảnh làm sư phụ, hoàn toàn tự tin trong vòng một năm đột phá đến Pháp Tướng cảnh!
Sau đó gã nhìn về phía trước.
Phía trên Thiên Trì Viên Bàn, một nam tử trẻ tuổi tuấn tú đang chống một tay dưới cằm, ngồi trên ghế Long Phượng Trữ bằng ngọc lưu ly nhìn bọn họ.
Ba cha con Trương Thiên Ý cũng nhìn thấy được, lập tức quỳ xuống.
"Tiểu nhân bái kiến Thánh Tôn đại nhân!"
Trương Thiên Ý thấy cháu trai mình vẫn còn đứng đó thất thần, nhất thời sốt ruột kéo ống quần gã.
Trương Vân Đồng phục hồi tinh thần lại, sau đó nhếch miệng cười, cũng quỳ xuống.
"Đệ tử Trương Vân Đồng bái kiến sư tôn."
Tu Thần nhìn một nhà bốn người đó mà thấy tức cười.
Đây là quên mất câu hỏi vừa rồi của mình sao?
Sau khi nghe được lời nói của Trương Vân Đồng, Trương Thiên Ý mới chợt nhớ ra vừa rồi dường như có một giọng nói, hình như là đang hỏi bọn họ cho Thánh Tôn một lý do để nhận cháu của lão thì phải?
Vẻ mặt lão chợt run lên, trong lòng dâng lên một loại dự cảm cực kỳ chẳng lành.
"Đệ tử? Sư tôn, ngươi đang nói ngươi là đồ đệ của bản tôn sao?" Ánh mắt Tu Thần lộ vẻ trêu tức, khóe miệng hơi giương lên.
Ba cha con Trương Thiên Ý nghe ra sự trào phúng rõ ràng trong lời nói này, lập tức hoảng sợ ngẩng đầu.
Thế nhưng, Trương Vân Đồng từ nhỏ đã lớn lên từ trong sự chiều chuộng, nói một là một, xung quanh gã đều là những lời nịnh bợ dối lòng, gã cũng vô cùng tự tin vào bất kỳ chuyện gì.
Bởi vì gã cảm thấy bản thân mình chính là đứa con được trời chọn, thứ gã coi trọng nhất định cũng sẽ coi trọng gã.
"Đệ tử thiên tư bậc bảy, mười sáu tuổi Linh Hải cảnh tầng năm, sẽ không bôi nhọ thanh danh của sư tôn." Trương Vân Đồng lên tiếng nói lời kiêu ngạo.
"Đồng nhi câm miệng!" Trương Hoạt Hải sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Bình thường kiêu ngạo bướng bỉnh, ngữ khí ngang ngược cũng thôi đi, hiện giờ người đối diện chính là cường giả Thánh Tôn! Còn giữ giọng điệu như cũ sẽ thành người chết.
Trương Thiên Ý trừng mắt dữ dội nhìn Trương Hoạt Hải, ý tứ là nhìn xem sự nuông chiều ngày thường của ngươi đi!
Sau đó vội vàng nói với Tu Thần: "Thánh Tôn đại nhân, Đồng nhi còn nhỏ tuổi, tính cách đơn thuần, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, ngôn ngữ có hơi không nrô, mong đại nhân tha thứ..."
Trương Vân Đồng ở một bên nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn đối với lời nói của cha và ông nội mình.
Bọn họ cho tới nay vẫn thường nói với mình, thế giới này chỉ có cường giả và thiên tài mới có tư cách nghĩ gì nói nấy, còn phải cân nhắc sao?
Gã là thiên tài, không phải bái nhập làm môn hạ cao nhân là chuyện hiển nhiên sao? Tại sao phải xin lỗi? Tại sao lại quát mắng gã?
Hiện giờ Tu Thần rốt cuộc cũng nhìn ra rồi, tiểu tử này chính là được cả nhà nuông chiều thành ngu ngốc.
Đây không gọi là bản tính đơn thuần, mà phải gọi là kiêu ngạo ngang ngược.
"Cho ta một lý do để không giết một nhà bốn người các ngươi, mỗi người chỉ có thể nói một câu." Tu Thần trực tiếp lên tiếng.
Lời này vừa nói ra, cả người ba cha con Trương Thiên Ý run lên, khuôn mặt vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Tu Thần.
"Đại... đại nhân..." Lúc này, Trương Thiên Ý đã sợ đến mức không nói nên lời, cơ thể cũng không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
"Ngươi nói xong rồi, người tiếp theo." Tu Thần nhìn về phía Trương Hoạt Sơn.
"Ta... ta...." Đầu óc Trương Hoạt Sơn cũng một mảnh trống rỗng.
"Ngươi cũng nói xong rồi, đến lượt ngươi." Tu Thần chỉ vào Trương Hoạt Hải.
Trương Hoạt Hải vội vàng dập đầu, hô lên trong tiếng khóc nức nở: "Đại nhân tha mạng! Chúng ta chỉ muốn đưa Trương Vân Đồng tới nơi này bái sư, nó là thiên phú bậc bảy, chính là tư chất thượng tam đẳng, đã có thể bái nhập môn hạ đại nhân. Làm rạng rỡ tổ tông, chúng ta thật sự không có ác ý...."
"Ngươi cũng nói xong rồi, chỉ còn lại một tên rác rưởi cuối cùng là nhà ngươi thôi." Tu Thần hoàn toàn không bị lay động, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía Trương Vân Đồng đã ngây ra như phỗng.
"Ta... Ta là thiên tài... Ta là thiên phú bậc bảy, thượng tam đẳng! Người không nhận ta? Còn muốn giết chúng ta sao?" Trương Vân Đồng giờ đây cảm thấy thế giới quan của mình đều bị giẫm đạp.
Mỗi một lần sinh nhật gã, Thiên Môn tông đều tổ chức hội yến mời cường giả những tông phái khác tới chúc mừng mình, không phải ai cũng nói mình chính là rồng trong nhân loại sao? Không phải ai cũng nói mình lưu lại Thiên Môn tông thật đáng tiếc sao? Có người nào lại không ngưỡng mộ một người có thiên phú như mình? Không cảm thấy tiếc vì không có truyền nhân đệ tử giống như mình?
Vì sao đến nơi này, lại trở thành rác rưởi?
"Thiên phú bậc bảy lợi hại lắm sao?" Tu Thần cảm thấy bản thân đang đứng đối diện với một kẻ ngốc.
"Quảng Nguyên vực có mấy người có thiên phú trên ta? Không quá mười người! Còn không lợi hại sao?" Trương Vân Đồng trợn tròn mắt, biểu tình không dám tin, không thể chấp nhận được.
Tu Thần bật cười, sau đó nhấn nhẹ một cái về phía Trương Hoạt Sơn đang quỳ trên mặt đất.
"Bậc bảy cũng gọi là lợi hại? Vậy còn bậc chín thì sao?"