Chương 94: Con người bản tôn thích sát sinh!
Chuyện của Cơ Viêm quả là xui xẻo quá mức! Giết một đệ tử của tông phái quy thuộc, nhưng không ngờ tên đó lại là cháu của thủ vệ Thánh cung. Vậy cũng chưa hết, vợ của thủ vệ kia lại là thị nữ của vợ cường giả Thánh Tôn cảnh.
Chỉ cần có người thì thầm mách tội, đại phu nhân tiện mồm nói một câu thì chắc chắn ngươi sẽ bị truy sát toàn diện.
Có thể nói là bi thảm đến cùng cực.
"Bởi vậy ngươi muốn nhờ bản tôn giúp ngươi báo thù phải không?" Tu Thần cười hỏi.
Cơ Viêm gật mạnh đầu, sau đó vội vàng nói thêm: "Ngài cũng là Thánh Tôn, vị kia cũng là Thánh Tôn. Tuy rằng ta chưa từng gặp vị đó của Thiên Lam Thánh vực. Nhưng tiểu nhân cảm thấy đại nhân hẳn là lợi hại hơn hắn."
Tu Thần đáp: "Đều là người trưởng thành, tự tin lên một chút. Xóa hai chữ 'hẳn là' đi."
Cơ Viêm ngẩn ra, trên mặt lập tức tỏ ra mừng rỡ như điên.
"Đại nhân đã đồng ý rồi sao?"
"Không đồng ý."
Tu Thần vẫn quả quyết từ chối.
Câu trả lời của hắn chẳng khác nào giội một chậu nước lạnh vào người Cơ Viêm. Nét mặt Cơ Viêm cứng lại, trông vô cùng đặc sắc.
Chỉ có kẻ đầu óc có vấn đề mới tới Thiên Lam Thánh vực báo thù giúp hắn.
Ngay cả sơn mạch Thiên Loan mà lĩnh vực vô địch của Tu Thần còn chưa bao phủ hết, bảo hắn tới Thiên Lam Thánh vực?
Đầu óc khác nào bị chập mạch đâu?
Nhưng nếu lợi dụng Cơ Viêm để gài bẫy, phòng chừng có thể dụ tên Thánh Tôn cảnh kia tới đây. Hắn mà tới thì kể cả Cơ Viêm không nói, bản thân Tu Thần chắc chắn cũng sẽ giết chết tên Thánh Tôn kia.
Cơ Viêm hụt hẫng, cả người rũ rượi quỳ dưới đất, dường như sức lực toàn thân đều bị rút sạch, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không.
Thực ra trước khi tới, trong lòng hắn đã dự liệu đến trường hợp xấu nhất này, hơn nữa lần trước Phần Vũ cũng đã trực tiếp vạch trần hắn. Hỏi hắn có tư cách gì nhờ Tu Thần giúp đỡ đối phó với một thế lực có cường giả Thánh Tôn cảnh?
Thế nhưng trong lòng Cơ Viêm vẫn còn ôm chút vận may, thế là hắn bèn tới đây.
Hiện giờ Tu Thần trực tiếp từ chối hắn, khiến chút hi vọng cuối cùng của hắn hoàn toàn bị dập tắt.
"Cơ Viêm... đã quấy rầy đại nhân rồi..." Cơ Viêm hồn bay phách lạc, dập đầu thêm một cái thật kêu với Tu Thần, ngay cả giọng nói cũng đã khàn đặc.
Sau đó hắn lảo đảo đứng dậy, thất thểu đi ra ngoài, để lại cho Tu Thần một bóng lưng vô cùng cô đơn.
"Chỉ cho ngươi một chiêu." Tu Thần bỗng nhiên lên tiếng.
Cả người Cơ Viêm run lên, hắn dừng bước, vội vàng quay đầu lại.
"Con người bản tôn thích sát sinh, đặc biệt là kẻ càng lợi hại, khi giết càng cảm thấy vui. Nhưng mà bản tôn lười biếng không thích bôn ba. Ngươi tự nghĩ cách dẫn cường giả của Thiên Lam Thánh vực tới ngoại vực. Bản tôn sẽ giết hắn giúp ngươi." Tu Thần cười tủm tỉm nói.
Nghe được câu này, tâm trạng Cơ Viêm không còn kích động như lúc đầu, mà là vô cùng sợ hãi.
Cái quái gì vậy?
Thích sát sinh, càng lợi hại giết càng vui?
Ngươi là ma quỷ sao?
"Thánh... Thánh Tôn cảnh cũng được sao?" Cơ Viêm cảm thấy đầu lưỡi của mình tê dại đi vì sợ, lúc nói cũng lắp bắp từng chữ một.
"Thánh Vương còn được nữa là. Đi đi, về phần dẫn hắn tới đây thế nào là chuyện của bản thân ngươi." Tu Thần phất tay, ngay sau đó bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ.
Thánh Vương cũng được ư?
Câu này không phải ba hoa khoác lác đấy chứ?
Lúc này trong lòng Cơ Viêm cực kỳ chấn động, không thể thốt nên lời. Câu nói đó của Tu Thần đã giáng mạnh vào tâm trí hắn.
Chẳng lẽ đại nhân thực ra chính là cường giả Thánh Vương cảnh trong truyền thuyết sao?
Thánh Vương cảnh là cấp bậc nào chứ? Là người nắm trong tay Cửu Thiên Thập vực đấy!
Toàn bộ Thiên Nguyên giới đều là của bọn họ!
Truyền thuyết nói rằng Thiên Nguyên giới có chín đại Thánh Vương, nhưng thật giả thế nào thì không ai biết. Bởi vì họ không thể lý giải nổi người ở cấp bậc đó.
"Có cơ hội! Vẫn còn cơ hội!"
Ánh mắt Cơ Viêm dần dần nóng lên như lửa. Hắn tin lời Tu Thần, chỉ cần bản thân dẫn kẻ thù đến đây là được!
Tuy rằng nhìn thì có vẻ rất khó khăn, nhưng tóm lại vẫn còn khả năng xoay chuyển.
Cơ Viêm lại một lần nữa quỳ về phía ngọn núi Thiên Tử. Sau khi dập đầu liên tục chín cái thật vang, hắn đứng dậy mau chóng rời đi.
Hắn phải quay về chuẩn bị kế hoạch cho tốt, tìm Phần Vũ thương lượng kế sách!
Chắc chắn là có cách!
Chắc chắn hắn sẽ tìm ra biện pháp khiến đám người kia đi tới biên giới nơi này!
Sau khi Cơ Viêm đi khỏi, bóng dáng Tu Thần lại xuất hiện dưới chân núi.
Hắn không quan tâm Cơ Viêm có thực sự dẫn được đám người đó đến đây hay không? Tới thì đương nhiên là phải giết, mà không tới cũng không ôm nhiều kỳ vọng lắm.
"Thường xuyên có người đến đây quỳ cũng không hay lắm. Không có áp lực gì hết."
Tu Thần vuốt cằm suy tư. Cứ có người muốn tới bái sư, hắn lại phải tự mình ra mặt. Cách làm này có vẻ thiếu đẳng cấp quá.
Chẳng phải cường giả đều là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi sao?
"Cho hai vị thần canh cửa đứng ở đây mới được." Tu Thần đưa ra ý tưởng.
Nhưng dùng cái gì làm thần canh cửa mới được?
Nói cách khác phải dùng tạo hình như thế nào mới thể hiện được phong cách và đẳng cấp nhất đây?
Tốt nhất nên là thứ chưa từng xuất hiện trên thế giới này, khiến cho kẻ khác vừa nhìn thấy đã phải choáng ngợp và sợ hết hồn.
"Có rồi."
Tu Thần bỗng nhiên nở nụ cười kỳ dị, sau đó vung tay lên.
Trong phút chốc, hai bóng người máy khổng lồ cao mười mét xuất hiện hai bên cổng vào của núi Thiên Tử.
Megatron và Optimus Prime! Chính là hai kẻ oan gia các ngươi!
Hai bức tượng được chế tác hoàn toàn bằng linh ngọc lưu ly, nhưng vẫn giữ lại màu sắc và cảm nhận thuộc về kim loại. Một thanh trường kiếm năng lượng màu đỏ khổng lồ cắm phập xuống đất, hai tay bức tượng đặt lên chuôi kiếm. Hai khẩu súng laser trên vai thỉnh thoảng lóe lên tia sáng đỏ.
Trang bị của hai người máy giống hệt nhau, không có gì đặc biệt. Trông hai tên gác cửa này có vẻ hơi mất tự nhiên, thiếu chuyên nghiệp.
"Ừm, không tệ, cũng hơi thú vị. Nhưng vẫn còn thiếu chút cảm giác nữa."
Tu Thần suy nghĩ một hồi rồi búng tay một cái.
"Uỳnh!"
Một ngọn lửa chợt bùng lên, bao quanh cơ thể của hai người máy. Từ xa nhìn lại, giống như hai vị ma thần đang tỏa ra ánh lửa màu vàng không ngừng bập bùng theo gió, đứng nghiêm trước cổng bậc thang dẫn lên núi Thiên Tử.
Như vậy mới khá có phong cách và đẳng cấp.
Megatron và Optimus Prime không có mạng sống, được Tu Thần dùng suy nghĩ trực tiếp điều khiển. Khi nào có người đến, hắn sẽ điều khiển chúng ra vẻ một chút. Dù sao đối phương cũng không biết là do Tu Thần khống chế. Chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng đây là ma thần bị bắt đến đây trông giữ sơn môn.
"Thử xem nào."
Tu Thần nảy ra một suy nghĩ trong đầu. Megatron lập tức mở bừng mắt, một tia sáng đỏ yêu dị lóe lên. Optimus Prime bên kia cũng vậy.
"Keng!"
Megatron rút thanh kiếm năng lượng ra chém ngang một phát về phía Optimus Prime. Optimus Prime cũng dựng kiếm lên đỡ đòn.
Hai thanh kiếm va chạm nhau khiến không gian bị xé rách, những tia lửa văng ra từ lưỡi kiếm cao đến trăm trượng. Khối năng lượng khổng lồ sinh ra từ vụ va chạm nổ tung, tạo ra cuồng phong rít gào, thậm chí mặt đất cũng phải rung chuyển.
Tu Thần nhếch miệng cười. Mấy hiệu ứng đánh nhau kia đều là do tự hắn thêm vào.
Hai vật chết này thực ra hoàn toàn không biết cử động. Nếu Tu Thần không thêm hiệu ứng đặc biệt vào thì trận đánh này không thể tạo ra cảnh tượng chiến đấu hoành tráng như vừa rồi được.
Cảm giác vô địch thật sung sướng, muốn hiệu ứng nào là có hiệu ứng đó, vô cùng hoành tráng và mãn nhãn.
"Không tệ, chơi mấy thứ này thật thú vị." Tu Thần hài lòng gật đầu, cười nói.
Bây giờ Tu Thần thậm chí còn muốn gọi Cơ Viêm quay lại đây ngồi một chút, sau đó cho hai vị Ma thần này đuổi chém hắn, cảnh tượng đo chắc chắn là vô cùng thú vị.
"Mong rằng ngươi mau chóng gọi cường giả đến đây để cho ta vui vẻ một chút. Nếu không có Đế cảnh thì Hóa Thần cũng được."
Tu Thần nhìn hai người máy khí phách vô song này, cảm khái bằng giọng điệu tràn đầy mong chờ.