Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 93: Mẹ kiếp, vận số này không phải ai cũng có đâu!

Chương 93: Mẹ kiếp, vận số này không phải ai cũng có đâu!

Cơ Viêm quỳ gối dưới chân núi Thiên Tử, đầu cúi gằm, không hề nhúc nhích. Hắn quay về nghiêm túc suy nghĩ vài ngày, cuối cùng vẫn quyết định đến tìm Tu Thần.

Bởi vì hắn muốn báo thù, và không còn con đường nào khác để chọn nữa. Hắn chỉ có thể dựa vào Tu Thần mà thôi.

Không thì với thiên phú và tu vi của hắn, làm sao có thể đối chọi với thế lực khổng lồ của Thiên Lam vực kia chứ?

"Sao lại quỳ?"

Tu Thần xuất hiện trước mặt hắn, nhàn nhạt hỏi.

"Tiểu nhân muốn bái đại nhân làm sư phụ! Xin đại nhân hãy hoàn thành ước nguyện cho tiểu nhân!" Cơ Viêm không hề che giấu, trực tiếp dập đầu.

Tu Thần bật cười một tiếng, từ chối thẳng thừng: "Không nhận."

Câu trả lời vô cùng cộc cằn và dứt khoát.

Tên này đoán chừng cũng phải mấy ngàn tuổi rồi, nhận hắn làm đồ đệ? Tu Thần không thích.

Hắn thích nhận đồ đệ có thể nuôi lớn hơn. Cơ Viêm vừa đến đã là tu vi Đế cảnh rồi, không có nhiều cảm giác thành tựu cho lắm.

Cơ Viêm nghe thấy Tu Thần từ chối dứt khoát, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó cười khổ một tiếng: "Tiểu nhân biết đại nhân sẽ không đồng ý. Tiểu nhân cũng có thể trở thành thuộc hạ của đại nhân giống như Hổ Yêu. Chỉ cần đại nhân dùng đến tiểu nhân, việc gì tiểu nhân cũng có thể làm được! Kể cả là làm trâu làm ngựa tiểu nhân cũng chấp nhận! Chỉ cầu xin đại nhân đồng ý thu nhận!"

Tu Thần khẽ nhíu mày. Vì sao tên này lại cố chấp như vậy?

Thường trong những tình huống thế này, chắc chắn là hắn có mục đích nào đó.

"Nguyên nhân là gì? Bản tôn không thích nghe nói dối." Tu Thần thản nhiên hỏi.

Cơ Viêm hít sâu mấy hơi, sau đó đáp: "Tiểu nhân là một đại đệ tử của Ngũ Nguyệt môn trong Quảng Nguyên vực. Năm trăm năm trước tông môn ra ngoài vực thí luyện, bởi vì cướp đoạt một món linh bảo mà ra tay với Sâm Nguyên tông, lỡ tay đánh chết đối phương. Sau đó Sâm Nguyên tông cho rằng tiểu nhân đã ám toán sau lưng, cho nên triển khai truy sát tiểu nhân."

Nghe vậy Tu Thần híp mắt lại, hỏi: "Vậy trong lúc tông môn truy sát, Ngũ Nguyệt môn của các ngươi đâu? Bọn họ không bảo vệ được ngươi sao? Mặc dù ở chỗ của bản tôn, thiên phú bậc bảy chẳng là gì. Thế nhưng ở trong các tông phái khác chắc hẳn cũng được coi là đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng đúng chứ?"

Trong thế giới này, kẻ coi thường thiên phú bậc bảy cũng chỉ có một mình Tu Thần mà thôi.

Thực ra cũng không hẳn là vậy, Tu Thần chỉ chướng mắt con người mà thôi, còn mấy thứ như thiên phú chẳng có ý nghĩa gì. Tới bao nhiêu hắn đều có thể điểm ra cho ngươi bấy nhiêu.

Thiên phú bậc bảy ngay cả địa phương như Thương Nguyên thánh vực cũng sẽ thu nhận làm đệ tử. Chỉ có điều không phải là đệ tử cấp bậc đứng đầu như Cơ Viêm này thôi.

Thiên tư thượng tam đẳng là hoàn toàn có thể bồi dưỡng rồi, sau này người đó sẽ trở thành trụ vột vững vàng cho môn phái.

Dựa theo lý mà nói, Ngũ Nguyệt môn chắc chắn phải ra tay ngăn cản mới đúng, họ không thể khoanh tay đứng nhìn một đệ tử giàu tiềm lực như thế bị giết.

"Lúc đầu Ngũ Nguyệt môn có giúp đỡ tiểu nhân, còn giằng co với Sâm Nguyên tông. Nhưng ai ngờ, đệ tử bị tiểu nhân giết của Sâm Nguyên tông lại là cháu trai của thủ vệ Thánh cung ở Thiên Lam Thánh vực. Thủ vệ Thánh cung là người có địa vị cao đến mức nào chứ? Ông ta chính là thủ vệ của cường giả Thánh Tôn cảnh trong Thiên Lam Thánh vực!"

"Chỉ cần một câu nói của ông ta là không còn ai dám giúp tiểu nhân nữa. Ngũ Nguyệt môn càng sợ rước họa vào thân, nên đã bắt tiểu nhân lại, giao nộp cho đối phương."

"Sau đó người của Thiên Lam Thánh vực trực tiếp truy sát tới. Toàn bộ Quảng Nguyên vực đều bị vực của hắn xâm lược và lùng sục. Không ai dám nói nửa câu, chỉ trơ mắt nhìn đám người kia tàn sát bừa bãi trong Quảng Nguyên vực, tình cảnh vô cùng hỗn loạn!"

Nói đến đây, Cơ Viêm sầm mặt lại, hai nắm tay siết chặt. Hắn vô cùng căm hận lũ người được gọi là cường giả của Quảng Nguyên vực kia!

"Bởi vì đối phương có một kẻ hậu thuẫn là cường giả Thánh Tôn cảnh, mà Quảng Thiên vực không có. Cho nên không ai dám quản phải không?" Tu Thần nói.

Phải nói thế nào đây? Thực ra Tu Thần cũng cảm thấy việc này hợp tình hợp lý. Trong thế giới huyền ảo này, nếu ngươi không đánh lại người ta thì người ta sẽ lôi ngươi ra thịt.

Ai bảo Quảng Nguyên vực của các ngươi không bồi dưỡng ra được một nhân vật trâu bò chứ? Bị người ta trắng trợn giẫm lên mặt ức hiếp cũng là chuyện bình thường.

"Đúng vậy! Đây cũng là việc đau xót của Quảng Nguyên vực, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện cường giả Thánh Tôn cảnh. Nhưng bây giờ thì khác rồi, ngài đã xuất hiện! Từ nay về sau uy danh của Quảng Nguyên vực chúng ta chắc chắn sẽ lan truyền khắp Thiên Nguyên giới!" Cơ Viêm ngẩng đầu nhìn Tu Thần với ánh mắt cuồng nhiệt.

Trong lòng hắn ta thực sự vô cùng kích động và kiêu hãnh, không chỉ đơn thuần là vì mình có một tia hi vọng có thể báo thù rửa hận.

"Nói tiếp đi." Tu Thần phớt lờ lời nịnh bợ của Cơ Viêm.

Việc này thì liên quan quái gì đến hắn? Ngươi cho rằng hắn cần cái địa phương ngay cả một cường giả Thánh Tôn cảnh cũng không có ư?

Muốn bắt đầu thì phải ở Cửu Thiên thập vực mới gọi là sướng! Chỉ giây lát cũng có thể cho ngươi tăng sáu cấp!

Nơi này trưởng thành quá chậm, phỏng chừng giết sạch người có tu vi cao hơn Đế cảnh cũng chẳng thể tăng được một cấp.

Nhìn từ điểm này có thể thấy sinh ra ở một nơi tốt quan trọng đến nhường nào!

"Sau đó tiểu nhân bị truy sát không ngừng nghỉ, phải trốn chui trốn nhủi khắp nơi, nhiều lần còn bị dồn vào đường cùng. Song, ông trời không quên tiểu nhân, đều giúp tiểu nhân chuyển nguy thành an. Về sau người của Sâm Nguyên tông bắt đầu ra lệnh cho các tông môn khác của Quảng Nguyên vực cùng phái người đi bắt tiểu nhân."

Tu Thần nhướng mày. Cách làm này thực sự có hơi vô liêm sỉ, khinh người quá đáng rồi...

"Sau đó bọn họ cũng đồng ý?" Tu Thần hỏi.

"Ha ha, ai dám không đồng ý chứ? Đằng sau bọn chúng là cường giả tuyệt thế Thánh Tôn cảnh đấy! Cuối cùng tiểu nhân chạy đến sơn mạch Thiên Loan, hơn nữa còn không dám nán lại bên ngoài mà chạy thẳng một mạch vào trong nội vực."

"Lúc tiểu nhân vào nội vực bọn họ mới thôi không truy sát nữa. Còn tiểu nhân cũng phải vô số lần hấp hối giãy dụa, kéo dài hơi tàn trong vực, tới tận khi đột phá đến Đế cảnh mới coi như đứng vững gót chân."

Nghe xong câu chuyện vừa rồi, không ngờ Tu Thần lại nhìn tên này bằng con mắt khác.

Nếu trong tiểu thuyết, có lẽ hắn ta chính là được đo ni đóng giày cho nhân vật chính.

Thứ mà hắn ta đang chờ đợi chính là thời khắc xuống núi đánh trả.

Đáng tiếc, tuy đây là thế giới huyền ảo, nhưng nó là hiện thực, nào có nhiều câu chuyện chuyển bại thành thắng như vậy?

Thiên phú quyết định tất cả, cuộc đời này của Cơ Viêm đã được định trước là không thể nào báo thù rửa hận được.

"Tộc nhân, vợ và con tiểu nhân đều vì tiểu nhân mà tan xương nát thịt, không một ai may mắn sống sót! Đại nhân, tiểu nhân muốn báo thù! Tiểu nhân cầu xin ngài hãy thay tiểu nhân báo thù rửa hận! Bất cứ điều kiện nào của ngài tiểu nhân cũng đều đáp ứng, kể cả là cái mạng này, chỉ cần có thể báo được thù mà thôi!" Nói đến đây, vành mắt Cơ Viêm đã đỏ ửng, hắn lại một lần nữa dập đầu ba cái thật mạnh về phía Tu Thần.

"Hiện giờ ngươi đã là tu vi Đế cảnh mà vẫn không báo được thù? Thiên Lam Thánh vực cũng chỉ là một Thánh Tôn cảnh thôi mà?" Tu Thần liếc nhìn Cơ Viêm, thắc mắc.

Sâm Nguyên tông có lợi hại đến đâu cũng không có cường giả Thánh Tôn cảnh cơ mà? Đế cảnh tập kích bất ngờ vẫn có khả năng báo được thù.

Thánh Tôn cảnh nào có nhiều thời gian rảnh rỗi đi quản lý mấy chuyện của tông môn phụ thuộc. Huống hồ từ đầu đến cuối cũng chỉ có thân phận của thủ vệ Thánh cung kia là nổi bật.

Bây giờ ngay cả một thủ vệ cũng khiến Đế cảnh sợ hãi đến mức đi cầu xin người khác à?

Lén lút mò tới ám sát chẳng phải ngon hơn sao? Hay là ngươi còn muốn nghênh ngang tới đánh nhau với người ta?

Mấy chuyện càn quấy kích thích đều để dành cho nhân vật chính trong tiểu thuyết làm. Mà hiển nhiên Cơ Viêm không phải là nhân vật chính.

"Thiên Lam Thánh vực đã ra mệnh lệnh đuổi giết đến cùng đối với tiểu nhân. Tất cả cao thủ Đế cảnh đều nắm rõ về tiểu nhân như lòng bàn tay. Tiểu nhân không có cách nào lẻn vào được." Cơ Viêm khổ sở nói.

"Lệnh đuổi giết? Chỉ là một thủ vệ của Thánh cung mà cũng có thể truyền lệnh cho toàn bộ tông môn của Thiên Lam Thánh vực?" Tu Thần không sao tin nổi.

Một thủ vệ mà trở thành vua một cõi?

Nói đùa hay sao?

Cơ Viêm cười cay đắng, nói: "Bởi vì vợ của thủ vệ kia là người hầu của phu nhân cường giả Thánh Tôn cảnh..."

Tu Thần giật giật khóe miệng.

Mẹ kiếp, vận số này không phải ai cũng có đâu!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất