Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 99: Ngay cả con rối canh cửa cũng có thể phá vỡ hư không sao?

Chương 99: Ngay cả con rối canh cửa cũng có thể phá vỡ hư không sao?

Đoàn người này đều không phải tới từ lĩnh vực nhân loại, mà là từ trong nội vực tới đây.

Sơn mạch Thiên Loan này yêu quái chiếm phần đông, nhưng nếu tính cường giả... thì nhân loại có số lượng cường giả nhiều hơn một chút, chỉ là không có chia tông môn tông phái gì cả, có chăng thì đều là tùy tùng, giống như hai người Trường Phong Lâm và Kim Thư Vũ là tùy tùng của Cơ Viêm vậy.

Hai vị cường giả Đế cảnh tới đây lần này là một cặp song sinh, tướng mạo như ưng, khuôn mặt nhìn qua có vẻ gầy gò, lại còn ra vẻ nghiêm nghị, không nói không cười.

Đi phía sau hai người này là tám vị tùy tùng cấp bậc Hóa Thần cảnh.

"Đại nhân, đã sắp tới nơi rồi, chúng ta cứ không chào hỏi mà xông thẳng vào như vậy, có phải có hơi không ổn hay không?" Một tùy tùng Hóa Thần cảnh lo lắng không yên hỏi.

Hiện giờ núi Thiên Tử đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy lưng chừng núi trở xuống, còn phần đỉnh núi đã bị mây mù che phủ.

"Chào hỏi như thế nào? Ngươi nói bản tọa nghe thử?" Hồ Định Sơn tức giận nói.

Chẳng lẽ muốn lão đại ta từ xa rống lên một tiếng hay sao?

Chung quanh núi Thiên Tử, ngay cả thần thức cũng không thể tiến vào, còn muốn chào hỏi là chuyện không có khả năng.

Hơn nữa, cho dù có thể dùng thần thức để tra xét, vậy ngươi có dám xét hay không?

Chỗ cường giả Thánh Tôn cảnh ở, ngươi lại dùng thần thức rác rưởi của mình quét qua, sợ là không biết chữ chết viết thế nào đúng không.

Cho nên, biện pháp duy nhất chính là đi bộ.

Đi bộ mới có thể biểu hiện ra sự tôn kính của bản thân, mới không bị coi thành người xâm nhập.

"Cơ Viêm và Phần Vũ đi vào cũng chưa thấy đi ra. Bọn họ đi bộ, chúng ta cũng đi bộ, đương nhiên không có việc gì." Hồ Định Hải, cường giả Đế cảnh còn lại lên tiếng.

"Nhớ kỹ, đợi lát nữa bất kể là thấy được bảo bối gì, hay đồ vật gì thì cũng không nên quá ngạc nhiên, càng không thể có bất kỳ một chút tham lam nào! Chúng ta là tới đầu quân, chứ không phải tới tìm chết." Hồ Định Sơn trầm giọng quát.

"Đã hiểu, đại nhân!" Tám người lập tức đồng thanh trả lời.

Hồ Định Sơn và Hồ Định Hải đều đã hơn bốn ngàn hai trăm tuổi, tu vi cũng đều là Đế cảnh tầng hai, nếu trong vòng bảy tám trăm năm nữa mà không thể đột phá một tầng tu vi nào, thì đại nạn của hai người bọn họ sẽ giáng xuống.

Bọn họ đã tu luyện trong sơn mạch Thiên Loan này hơn hai nghìn năm, từ ngoại vực chạy vào nội vực, tiềm lực cũng coi như đã hao hết.

Cho nên bọn họ muốn gia nhập núi Thiên Tử, nếu như có thể được cường giả Thánh Tôn cảnh chỉ điểm hoặc tặng thưởng... như vậy chuyện tăng tới tầng ba là chuyện hoàn toàn có thể.

Huống hồ theo cách nhìn của bọn họ, cường giả Thánh Tôn cảnh đã xuất hiện thì chuyện thống nhất chỉ là vấn đề thời gian, còn không bằng bọn họ chủ động thì có thành ý hơn.

"Đây... đây là cái gì vậy?"

Sau khi mọi người đi tới chân núi Thiên Tử thì hoàn toàn trợn tròn mắt.

Hai pho tượng quái vật to lớn giống như thần ma đứng yên lặng hai bên cửa sơn môn, toàn thân chúng được bao phủ bởi ngọn lửa màu vàng đang hừng hực cháy, hai tay cùng đặt lên chuôi một thanh kiếm năng lượng đang tỏa ra hào quang đỏ như máu, không hề nhúc nhích.

Một cỗ khí tức khủng bố khiếp người đang tản ra từ trên thân hai pho tượng này.

Ánh mắt của chúng đang nhắm.

Hai huynh đệ Hồ Định Hải và Hồ Định Sơn liếc nhìn nhau, rồi nuốt nước miếng.

Loại đồ chơi này, bọn họ ngay cả nhìn cũng chưa nhìn thấy bao giờ, thì làm sao biết được nó là cái gì?

"Là thủ vệ hộ sơn sao?" Một cường giả Hóa Thần cảnh hoảng sợ hỏi.

Những thứ hoặc người canh giữ ở hai bên cửa vào sơn môn, về cơ bản đều là thủ vệ hộ sơn.

Nhưng chưa có ai thấy thủ vệ hộ sơn nhà nào lại có bộ dạng như vậy cả, chỉ khí thế thôi cũng đã làm cho người ta sợ mất mật.

"Cái này làm như thế nào ra vậy? Là bức tượng? Hay là vật sống? Hay là con rối?" Hồ Định Hải kinh ngạc hỏi.

Bây giờ bọn họ không dám lộn xộn, cách sơn môn hơn tám trăm mét thì ngừng lại.

"Nếu không thì chúng ta trực tiếp gọi đại nhân đi?" Hồ Định Hải nhìn về phía ca ca mình hỏi.

"Với thực lực của đại nhân, hẳn là từ khi chúng ta tiến vào phạm vi núi Thiên Tử thì đã biết rồi, e là ngài ấy đang quan sát chúng ta rồi." Hồ Định Sơn nói.

"Vậy... chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?"

Hiện tại, gã cũng không dám tiến lên thêm một bước nào nữa, hai pho tượng như thần ma kia gây ra áp lực quá lớn.

Cường giả Đế cảnh đối mặt với hai pho tượng này còn cảm thấy hết hồn, áp lực khó chịu, huống chi là tám vị Hóa Thần cảnh còn lại.

Hiện tại sắc mặt tám người kia đã tái nhợt, thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên nhìn.

"Quỳ xuống thôi." Hồ Định Sơn thở dài một tiếng.

Bây giờ đã không còn cách nào khác, tự ý xông vào không chừng sẽ thành người chết hết.

Bọn họ chỉ có thể quỳ ở chỗ này, nếu cường giả Thánh Tôn cảnh thấy được... vậy thì có lẽ ngài sẽ triệu hồi bọn họ lên.

Hồ Định Hải gật gật đầu, sau đó liếc nhìn đám tùy tùng phía sau ra hiệu.

"Bịch bịch..."

Mấy người đồng loại quỳ uống.

Lúc này, Tu Thần đang nằm trên ghế xếp bên cạnh thiên trì uống nước thì suýt nữa phun cả ra.

Lại quỳ nữa?

Cơ Viêm dạy các ngươi phỏng?

Như vậy thật không thú vị gì cả!

Khiến hắn không thể làm màu thoải mái.

Phiền quá đi...

Vì sao mấy người gần đây không có ngu ngốc tràn đầy sát ý như trước nữa.

Hung ác lên đi!

Có cá tính một chút không tốt sao?

Nói không chừng còn có thể làm bản tôn kính trọng các ngươi vài phần đấy?

Cứ cung kính như vậy, động chút là quỳ xuống cúi đầu, ngươi khiến cho ta rất khó ra tay.

Tu Thần thở dài một tiếng.

Không thể làm màu vậy lão tử làm ra Megatron và Optimus Prime phong cách uy vũ khí phách như vậy để làm gì? Làm vật trang trí thôi sao?

Thôi thôi, không thể làm màu bị động thì chỉ có thể chủ động đi ra thể hiện thôi.

Tu Thần đặt đồ uống xuống, sau đó khẽ động ý niệm.

Chỉ thấy Megatron và Optimus Prime bỗng nhiên mở mắt, hồng mang yêu dị lóe lên, khiến cho mặt đất chung quanh nổ tung, bụi bay mù mịt.

Đám người quỳ trên mặt đất bị dọa hết hồn, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn.

"Này... Này là sống lại rồi?" Một cao thủ Hóa Thần cảnh tái nhợt mặt hỏi.

Hai huynh đệ Hồ Định Hải cũng cảm giác không ổn. Thánh Tôn đây là tức giận sao?

"Đại nhân, hai đồ chơi này sẽ không động thủ với chúng ta chứ?"

Hai huynh đệ nghe thấy tùy tùng hỏi vậy... không nhịn được liếc nhìn nhau.

"Chắc là không đâu, chúng ta đều đã cung kính quỳ xuống để chờ được triệu hoán, vậy mà vẫn còn muốn chém nhóm chúng ta sao?" Hồ Định Sơn có chút không tin nói.

...

"Rắc rắc..."

Đúng lúc này, cổ Megatron và Optimus Prime đột nhiên chậm rãi nhúc nhích, âm thanh giống như máy móc cũ kỹ rỉ sắt lâu ngày khởi động lại, vô cùng chói tai, làm người nghe cực kỳ khó chịu.

Tiếp theo đó thân thể chúng bắt đầu run rẩy, hai tay đang đặt trên chuôi kiếm chậm rãi nâng lên, chậm rãi rút kiếm năng lượng lóe ra xích quang lên.

Động tác rút kiếm của hai người máy vô cùng đều nhịp, khí phách vô song, nhìn qua cực kỳ có mỹ cảm bạo lực.

"Keng!"

Kiếm được rút ra, hai người máy đồng loạt chỉ về phía đám người đang quỳ trước mặt cách đó không xa.

Chỉ thấy không gian chung quanh thân kiếm trở nên vặn vẹo run rẩy, vô số điện lưu màu vàng cực nhỏ không ngừng lập lòe. Bầu trời trên đỉnh đầu hai người máy bắt đầu hội tụ hai tinh vân xoáy màu tím, sau đó hai tia sét đánh lên thân chúng.

"Rầm!"

Khí lãng vô cùng cường đại thổi quét khắp nơi, khiến cho đám người Hồ Định Sơn sợ tới mức đứng bật dậy lui về phía sau, không ngừng ngưng tụ chân nguyên chắn trước thân thể của mình.

"Rốt cuộc đây là thứ quỷ quái gì vậy? Đại ca, hay là chúng ta đi về trước đi?" Hồ Định Hải run giọng nói.

Hình ảnh vừa rồi quá mức khoa trương rồi, chỉ rút một thanh kiếm thôi mà có thể làm cho hư không vỡ ra? Tinh vân hiện thế?

Đùa cái gì vậy!

Dựa theo loại cường độ này, vậy thì đối phương chỉ cần chém một kiếm thì có phải là một nửa sơn mạch Thiên Loan cũng bị chém cho bay màu luôn không?

Cho nên, hiện tại Hồ Định Hải không muốn sống ở đây nữa, gã muốn về nhà yên tĩnh một chút.

Hồ Định Sơn cũng cho rằng như vậy, nhưng không đợi gã nói chuyện, gã chợt phát hiện không thấy hai pho tượng kia đâu nũa.

Một giây sau, không gian trước mặt bọn họ vỡ ra một cái khe dài khoảng trăm mét, hai bóng dáng khổng lồ trực tiếp chui ra từ bên trong, hồng kiếm trong tay đảo qua chém tới.

Ngay cả con rối canh cửa cũng có thể làm vỡ vụn hư không sao?

Hồn mọi người đều bị dọa cho bay sạch!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất