Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 100: Cô gái thần bí? Cường giả Thánh Tôn cảnh?

Chương 100: Cô gái thần bí? Cường giả Thánh Tôn cảnh?

Megatron và Optimus Prime từ khe hở không gian xông ra ngoài, trường kiếm trong tay chém ngang một phát về phía trước.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt vạch ra một đường màu vàng kim thật dài. Huynh đệ Hồ Định Sơn biến sắc, lập tức triệu hồi pháp tướng. Một thanh kiếm khổng lồ dài trăm mét cắm thẳng xuống trước mặt bọn họ.

"Uỳnh!"

Một tiếng nổi kinh thiên động địa vang lên, mặt đất nứt thành một cái rãnh sâu hoắm trong nháy mắt.

Pháp tướng của hai huynh đệ Hồ Định Sơn lập tức vỡ vụn, cả người bay ngược về sau, rơi ở nơi cách đó hơn một cây số.

Tám tên Hóa Thần cảnh kia bị dư chấn đánh bay, hoàn toàn không có bất cứ khả năng tự vệ nào. Không kẻ nào chịu nổi một đòn.

Hồ Định Sơn và Hồ Định Hải chật vật bò dậy. Vừa rồi pháp tướng bị đánh vỡ, khiến cho hai người họ lúc này đều bị trọng thương.

"Ầm ầm!"

Megatron và Optimus Prime từ trên cao hạ xuống, đáp thẳng xuống trước mặt hai người. Trường kiếm đưa ngang, treo ngay trên chóp mũi Hồ Định Sơn và Hồ Định Hải.

Một luồng khí nóng hừng hực phả vào mặt họ, mang theo cảm giác đau đớn xuyên thấu đến tận linh hồn. Tuy khiến hai người bọn họ vô cùng đau đớn, khó chịu, nhưng lại không dám lộn xộn thêm chút nào.

Nỗi sợ hãi vô biên lấp đầy cõi lòng bọn họ.

Lúc này coi như Hồ Định Sơn và Hồ Định Hải đã nhận thức được ý nghĩa thực sự của sức mạnh mà cường giả Thánh Tôn cảnh nắm giữ.

Một sức mạnh vô cùng cường đại!

Ngay cả tu vi Đế cảnh như bọn họ cũng không đánh lại con rối hộ vệ canh giữ cửa!

Không đúng, không phải là không đánh lại mà là ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi.

Điều này không thú vị chút nào cả!

Bên dưới Thánh Tôn, tất cả đều chỉ là con kiến hôi.

"Hình như mình điều khiển hơi mạnh tay." Tu Thần vẫn nằm dài trên ghế điều khiển từ xa, lầm bầm một câu.

Cường giả Đế cảnh mà lại không chịu nổi một đòn. Hắn cũng không hề cưỡng ép giảm thực lực, tu vi của đối phương xuống, ai ngờ thiếu chút nữa bị một kiếm đoạt mạng.

"Đại nhân! Tiểu nhân chỉ muốn tới nương nhờ ngài thôi! Chưa hề có bất cứ suy nghĩ không an phận nào! Cầu xin đại nhân tha mạng!" Hồ Định Hải la lớn về phía núi Thiên Tử.

Không hét lên không được, gã sợ hai vị Ma thần trước mặt này một giây kế tiếp sẽ xiên mình.

Megatron và Optimus Prime đột nhiên thu kiếm lại. Hai huynh đệ Hồ Định Hải nhìn thấy vậy, mừng rỡ ra mặt.

Sớm biết thế này thì ngay từ đầu đã lớn tiếng hô lên, đỡ mất công ăn quả đắng thế này, pháp tướng lại còn bị hủy, phải mất ít nhất vài năm mới khôi phục được.

Nhưng nếu có thể được đại nhân tán thưởng, cho gia nhập vào núi Thiên Tử, thì tất cả những chuyện này đều là đáng giá.

Thế nhưng trong lúc Hồ Định Hải và Hồ Định Sơn còn đang kích động lẫn vui mừng, thì Megatron và Optimus Prime bỗng nhiên xoay người, phóng về phía tám cường giả Thần Thông cảnh đang ngã dưới đất cách đó không xa.

Ánh kiếm tia lửa lóe lên, toàn bộ tám cao thủ Hóa Thần cảnh đều bị tứ chi đứt lìa, vết thương bị do bị chém còn bốc lên ngọn lửa màu vàng kim, chớp mắt tan thành tro bụi.

Tám tên cao thủ Hóa Thần cảnh kia hoàn toàn không kịp phản ứng gì. Tốc độ quả thực quá thần sầu, thậm chí hai huynh đệ Hồ Định Hải chỉ nhìn thấy tàn ảnh.

Tốc độ mà ngay cả cường giả Đế cảnh còn không nhìn thấy, có thể tưởng tượng được là nhanh đến mức nào.

"Vì... vì sao?" Hồ Định Sơn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, lắp bắp hỏi.

Không nói lời nào đã giết sạch tất cả cao thủ Hóa Thần cảnh, tiếp theo liệu có phải sẽ đến lượt mình không?

Quả nhiên, Megatron và Optimus Prime quay người lại nhìn họ, sau đó đi từng bước một về phía họ.

Mỗi người một kiếm, sạch sẽ gọn gàng.

Giết xong, Megatron và Optimus Prime lại quay về vị trí ban đầu, đứng lặng lẽ canh giữ hai bên sơn môn, nhắm hai mắt lại.

Tại khoảng đất trống bằng phẳng cách đó bốn nghìn dặm, đột nhiên lóe lên ánh sáng xanh lục, sau đó mười bóng người bất chợt xuất hiện.

Đương nhiên chính là đám người Hồ Định Sơn.

"Nơi này là... địa ngục sao?" Hồ Định Sơn ngạc nhiên nhìn quang cảnh xung quanh mình.

Hồ Định Hải sờ sờ cổ mình, hốt hoảng nói: "Không phải vừa rồi chúng ta ở dưới chân núi Thiên Tử sao? Sau đó bị con rối canh cửa giết chết cơ mà?"

"Phải phải. Ta nhớ chúng ta đều bị giết sạch rồi, nhưng vì sao bây giờ vẫn còn sống chứ?" Một vị cường giả Hóa Thần cảnh sợ hãi nói.

Nỗi tuyệt vọng vô biên khi hoàn toàn không có bất cứ năng lực phản kháng nào vẫn còn rõ mồn một, thậm chí bọn họ còn không kịp phản ứng gì trước cái chết.

Hồ Định Sơn nuốt nước bọt.

"Xem ra đại nhân vẫn chưa giết chúng ta, chỉ cảnh cáo mà thôi." Hồ Định Sơn nói với vẻ mặt khổ sở.

Thực ra bây giờ gã đã hiểu được tại sao Tu Thần làm vậy. Vốn tưởng rằng với tu vi Đế cảnh của mình, chỉ cần gã đến nương nhờ là chắc chắn đại nhân sẽ thu nhận về dưới trướng. Hiện giờ xem ra, bản thân chỉ là rác rưởi, ngay cả con rối canh cửa cũng không đánh lại được, chỉ chớp mắt đã toi mạng, còn xin nương nhờ cái gì? Định làm mất mặt người ta hay sao?

"Vậy hai con rối kia rốt cuộc là thứ gì chứ? Sao lại lợi hại đến vậy?" Hồ Định Hải hỏi.

"Đệ hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Đi thôi, đừng nghĩ đến chuyện gia nhập núi Thiên Tử nữa. Lần này người ta tha cho chúng ta, lần sau chưa chắc đã dễ nói chuyện như vậy đâu. Thực ra đại nhân cũng coi như nhân từ rồi. Đối với ngài ấy, giết chúng ta chẳng khác nào giết một con kiến." Hồ Định Sơn lảo đảo đứng dậy. Đến giờ mà gã vẫn còn cảm thấy hai chân mình mềm nhũn.

Hôm nay là một sự đả kích to lớn ngoài sức tưởng tượng đối với gã! Gã chưa bao giờ nghĩ rằng tu vi Đế cảnh như mình lại là kẻ ăn hại không chịu nổi một đòn. Gã thực sự phải nghi ngờ cuộc đời này.

Hơn nữa từ đầu đến cuối, bọn họ đều không hề nhìn thấy mặt vị đại nhân kia...

Hồ Định Hải cười khổ, tâm trạng gã cũng chẳng khác nào ca ca của mình, giờ phút này chỉ toàn là chán nản và nhụt chí.

Từ khi nào mà cường giả Đế cảnh đều chỉ là đồ rác rưởi?

Thế nhưng các vực khác người ta vẫn thu nhận cường giả Đế cảnh cơ mà? Vì sao chỉ có nơi này là khác chứ?

Không nghĩ ra được, thực sự không sao nghĩ ra được.

Đám người cũng không nán lại đó lâu, bọn họ mau chóng rời khỏi ngoại vực, xuất phát quay về nội vực.

"Đại nhân, có người đến gần."

Bỗng nhiên, một cao thủ Hóa Thần thấp giọng nói. Hồ Định Sơn đưa tay ngăn mọi người dừng bước, khẽ gật đầu. Đương nhiên là bản thân gã cũng cảm nhận được.

Tu vi của đối phương rất cao! Quả thực là cao đến bất thường!

Bởi vì không gian xung quanh bắt đầu trở nên dính dấp, khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sau đó một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt họ.

Đó là một cô gái.

Nàng mặc một bộ thanh sam bạch y, mặc dù không có gió nhưng mái tóc dài đen nhánh vẫn bay phấp phới. Nàng che mặt bằng một tấm vải voan màu trắng nên nhìn không rõ dung mạo. Nhưng từ khí chất và ánh mắt của nàng có thể thấy được đối phương là một đại mỹ nhân tuyệt thế.

Không gian xung quanh người cô gái tỏa ra màu sắc sặc sỡ dạng xoáy nước, mỗi một bước chân khẽ khàng đều tạo nên làn sóng màu trắng dập dềnh lan ra bốn phía. Dường như không gian cũng bị chấn động mà tách ra theo.

"Khí tức này..."

"Cường giả Thánh Tôn cảnh?"

Đám người Hồ Định Sơn sợ tới mức hồn phi phách tán. Giờ phút này bọn họ cảm thấy trái tim mình dường như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Sau đó cả mười người đều bị treo lơ lửng giữa không trung, nhường ra một con đường ở giữa.

"Đại... đại nhân tha mạng... Tiểu nhân chỉ muốn bái làm thuộc hạ của đại nhân mà thôi..."

Hồ Định Sơn nhăn nhó mặt mày, gần như dùng sức lực toàn thân để phun ra câu nói này.

Mạnh!

Một sức mạnh cường đại đến nỗi khiến người đối diện hoàn toàn không còn tâm tư cũng như chỗ để phản kháng.

Hồ Định Sơn tưởng rằng đối phương là Tu Thần.

Nhưng hắn không biết rằng, nơi bọn họ đang ở đã rời khỏi lĩnh vực vô địch của Tu Thần, sắp vào đến phạm vi nội vực rồi.

Cho nên cô gái này không phải là Tu Thần biến thành.

Cô gái không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu. Trong đôi mắt lóng lánh như ánh sao của nàng lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó nàng tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi cô gái rời đi, cơ thể mười người đột nhiên được thả lỏng, ngã bịch xuống đất.

Hồ Định Sơn ôm ngực, thở hồng hộc từng hơi, nhìn theo phương hướng cô gái bỏ đi với nét mặt hoảng sợ.

Đó không phải là Thánh Tôn của núi Thiên Tử sao? Vừa rồi bọn họ cản đường nàng à?

Nhưng một người lợi hại như vậy tại sao còn phải đi bộ chứ?

Trong giây phút vừa rồi đám người Hồ Định Sơn thực sự vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi. Có lẽ cả đời này họ cũng không thể quên được cảm giác này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất