"Đúng, có vấn đề sao?" Trương Dương cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm đang lan tràn trong không trung, cả người Trương Dương tựa như một cái lò xo bị nén chặt, tùy lúc đều chuẩn bị phản kích.
"Ngươi tới làm gì?" Thanh niên đột nhiên lại hỏi: "Ngươi là Trương Dương?"
"Đúng."
"Ngươi có một đồng bọn tên Lưu Bưu?" Ánh mắt thiếu niên trở nên sắc bén vô cùng.
"Đúng." Trương Dương loáng thoáng cảm giác có điểm không đúng.
"Ngươi muốn giết Mãi Mãi Đề?" Thiếu niên tiếp tục hỏi.
"Sai, là Mãi Mãi Đề muốn giết ta." Trương Dương đột nhiên hiểu được, hiển nhiên, thiếu niên này cùng Mãi Mãi Đề có mối quan hệ nhất định.
"Vậy ngươi tại sao muốn đến nghĩa trang kia?" Thiếu niên không khỏi nhướng mày, thu lại sát khí.
"Chúng ta tới bái tế một vị ca ca của đồng bọn, hai tuần nữa là ngày giỗ ca ca hắn, làm sao vậy? Mãi Mãi Đề cũng đến nghĩa trang đó?" Trương Dương nghĩ đến chỗ mấu chốt của vấn đề.
"Hóa ra là như thế, ân, ngươi giết Mãi Mãi Đề hay không kỳ thật không có quan hệ với ta, chỉ có điều nếu ta biết ngươi tới giết hắn, ta chắc chắn phải ngăn cản ngươi, nếu ngươi không phải giết Mãi Mãi Đề, vậy ta có thể cùng ngươi đồng hành, đích đến của ta cũng là nghĩa trang đó, ta nhận được tin tức, có người muốn giết Mãi Mãi Đề, ta còn tưởng rằng là các ngươi." Thiếu niên cười hắc hắc, cắn một miệng thịt chuột nói.
"Ngươi có chức trách bảo vệ Mãi Mãi Đề?" Trương Dương không nhịn được hỏi.
"Không, chỉ là có chút quan hệ mà thôi, nếu biết hắn có nguy hiểm mà cũng không ra tay, dựa trên đạo nghĩa mà nói cũng không hay lắm, huống chi Mãi Mãi Đề này cũng không tệ, đối với việc chống phá phần tử ly khai quốc gia đều dốc hết sức mình, còn có chỗ đáng khen, nếu không phải nguyên nhân này Mãi Mãi Đề cũng không cách nào hoành hành Đông Quốc, có quá nhiều thế lực cường đại hơn so với hắn." Thiếu niên cười nói.
"Rất nhiều thế lực khác còn cường đại hơn Mãi Mãi Đề?" Trương Dương nhất thời sợ hãi, thế lực Mãi Mãi Đề đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, không thể tưởng được không ngờ còn có rất nhiều người còn cường đại hơn Mãi Mãi Đề.
"Có. Ngày mai ta giới thiệu cho ngươi một bằng hữu, hắn sẽ ở rìa sa mạc tiếp đón ta, hắn cũng họ Trương, theo ta được biết, thế lực cha hắn phải lớn hơn Mãi Mãi Đề không biết bao nhiêu lần."
"Cảm ơn." Trương Dương đối với nhân vật có bối cảnh hùng hậu không phải quá hứng thú.
Hai người sau khi ăn bữa sáng xong, phương đông đã chiếu những tia nắng rực rỡ đầu tiên, chiếu lên khắp sa mạc, tựa như mạ thêm một màu vàng.
Nghỉ sơ sơ một hồi hai người bắt đầu lên đường.
Chạy băng băng trên đường đi, Trương Dương phát hiện sức chịu đựng của thiếu này quả thực không phải người, chạy thời gian dài căn bản không chút ảnh hưởng nào đối với thân thể hắn, thậm chí hắn còn có hứng thú quấy rối trêu chọc vài con lạc đà hoang và hoàng dương.
Ước chừng lúc hơn 10h sáng, hai người đã chạy tới bờ sa mạc. Cây cối và ít cỏ dại đã hiện lên rõ ràng hơn, bắt đầu nhìn thấy một vài chú dê được chăn thả.
Sau khi đi tới chỗ ngày hôm qua đã dừng chân nghỉ tạm, quả nhiên không thấy bọn Lưu Bưu và A Trạch, hiển nhiên bọn họ đã rời khỏi rồi. Trên một tảng đá, Trương Dương tìm thấy lời nhắn của Lưu Bưu.
Ý tứ tổng thể lời nhắn là nói cho Trương Dương biết, nếu Trương Dương trở lại thì trực tiếp nghĩ biện pháp đến điểm đích của bọn họ, tiếp theo phía dưới tặng thêm một đống câu mắng chửi. Hiển nhiên, Trương Dương không quay trở về khiến Bưu đại gia rất tức giận.
Thấy lời nhắn của Lưu Bưu, Trương Dương rất buồn bực, trong bao nhiêu câu như thế lại không có một câu quan tâm đến hắn. Xem ra, hai tên tiểu tử vốn không lo lắng hắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu biết hắn bị bầy sói truy đuổi mười mấy km, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Hai người lại chạy 20km mới đến một con đường quốc lộ thô sơ nghỉ ngơi chờ đợi.
Thời gian dần dần trôi qua, hai người đã đợi hơn hai giờ, nhưng đường quốc lộ vẫn im lìm không chút động tĩnh như trước.
"Bằng hữu ngươi sẽ đến chứ?" Nhìn hai bên con đường quốc lộ không thấy điểm đầu cuối, Trương Dương không khỏi có chút lo lắng, đoạn đường này hai giờ không ngờ không có chiếc xe nào đi ngang qua.
"Sẽ đến, nếu không đến ta cứ gặp một lần thì đánh một lần." Thiếu niên vẻ mặt hung ác, tựa hồ cũng không kiên nhẫn chờ đợi nữa rồi.
"….." Nhìn vẻ mặt hung ác của thiếu niên, hắn thật sự nghĩ không ra bằng hữu kia và thiếu niên có quan hệ gì.
"Oanh oanh…"
Lời thiếu niên vừa dứt, đột nhiên từ nơi xa truyền đến một đợt thanh âm vang trời, Trương Dương đưa mắt nhìn, chỉ thấy một chiếc Hummer màu đen, bề ngoài hung mãnh xiêu xiêu vẹo vẹo lái tới, tựa như vừa mới uống rượu vậy.
"Phong ca ca, ha ha….Phong ca ca…" Từ trong song cửa chiếc Hummer thò ra một cái đầu, một hài tử tầm 15-16 tuổi sau khi nhìn thấy Phong tâm tình dường như rất kích động, liều mạng kêu gào.
"Bồng!" Một tiếng vang lên, Hummer đâm vào một thân cây bên đường, thân cây đáng thương chịu sự va đập của Hummer, lập tức bị xô đổ xuống, Hummer dường như không chút nào dừng lại lao đến mương nước phía sau cây.
Nhìn chiếc Hummer lao vào trong mương nước, Trương Dương không khỏi lau mồ hôi, cũng may nó không đâm vào hướng bọn họ.
"Phong ca ca…" Hài từ từ trong xe bò ra ngoài, thiếu niên có làn da ngăm đen, mày rặm, giữa hai hàng lông mày lại lộ ra một tia sát khí dũng mãnh, chỉ có điều, khuôn mặt hiện tại đang buồn như đưa đám nhìn Phong, bộ dạng rất đáng thương.
"Mịa! Ta cũng đợi ngươi hơn hai giờ rồi, ngươi làm cái quái gì vậy?" xem tại TruyenFull.com
Một cước mạnh mẽ của Phong đạp thiếu niên ngã trên mặt đất, hùng hùng hổ hổ, mà hài tử bị đạp ngã trên đất phảng phất như không việc gì lại đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, vẫn mang theo đó là bộ dáng đáng thương.
"Ta không biết lái xe, cho nên muộn…" Sau khi thiếu niên bò dậy, mang theo khuôn mặt cười đùa giải thích nói.
"Lái xe đâu?" Phong nhìn chiếc lốp xe Hummer rơi vào trong mương nước, vẻ mặt buồn bực hỏi.
"Lái xe…Ta đánh ngất hắn rồi, vướng hết cả tay cả chân…" Thiếu niên mang dáng điệu tranh công nói.
"Nga….Rất tốt, nhiều người cũng không tiện, rất tốt, công tội bù trừ lẫn nhau, chỉ có điều, chiếc Hummer còn phải nâng dậy, ta thực không muốn đi bộ nữa, ta đã chạy như điên trong sa mạc mấy ngày mấy đêm rồi." Phong vẫy vẫy tay với Trương Dương nói: "Ngươi biết lái xe không?"
"Biết…Chỉ có điều, không có giấy tờ lái xe." Trương Dương chứng kiến hai thiếu niên thì trợn mắt há mồm, hắn không rõ hai người là quan hệ gì, có vẻ như rất phức tạp.
"Ân, được, ngươi lên xe đi, cầm tay lái, chờ lát nữa khi chúng ta đẩy xe lên ngươi khởi động là được, con mương này cũng không sâu lắm, chỉ cần lôi bánh trước lên, bánh sau sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Ân."
Ba người sau khi trải qua một phen đẩy qua đẩy lại, cuối cùng cũng đưa chiếc Hummer lên đường, không thể không nói, tính năng việt dã của Hummer rất rốt, hơn nữa khí lực của Phong và thiếu niên kia cũng quá dọa người, hai người hợp lực không ngờ có thể nhấc bộ phận phía trước của Hummer lên.
Lên mặt đường, chiếc xe vẫn do Trương Dương lái.
"Trương Dương, Trương Vân." Phong giới thiệu hai người.
"Xin chào." Trương Dương lễ phép gật đầu một cái.
"Xin chào…Trương Dương, Trương Dương….Cái tên này rất quen…" Trương Vân xoa đầu vắt hết óc ngẫm nghĩ.
"Ngươi chắc chắc quen, chính là hắn đã giết Nhiệt Địch Lực – Mãi Mãi Đề." Phong nói.
"A….Là ngươi…." Vẻ mặt Trương Vân nguyên là kinh ngạc, lập tức hưng phấn cười nói: "Ha ha ha, giết hay lắm, giết tốt lắm, tên Nhiệt Địch Lưu cứ cho mình là tài, còn tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch, hừ, ta ghét hắn nhất, chỉ có chút thông minh mà thôi, còn nói võ công là để người thô lỗ học, chết thật tốt a!"
Trương Dương cả người đầy mồ hôi lạnh, hiển nhiên, hai thiếu niên này đều biết Nhiệt Địch Lực, khiến Trương Dương kinh ngạc nhất chính là, hình như rất nhiều người đều đã biết cái tên của hắn, ngay cả thiếu niên 15-16 tuổi này cũng biết tên hắn, điều này đối với Trương Dương mà nói, tuyệt đối không phải một hiện tượng tốt.
"Chúng ta đều họ Trương, hắc hắc, được được, ngươi đã cho Trương gia chúng ta mở mày mở mặt, Nhiệt Địch Lực kia ta sớm đã muốn giết hắn, hừ, nếu không phải nể mặt cha hắn thì đâu đến phiên hắn kiêu ngạo chứ, Dương ca, đừng sợ, ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi!" Thiếu niên cười ha hả.
"Chát!" Một âm thanh giòn giã vang lên, Phong vỗ cả bàn tay lên đầu Trương Vân mắng: "Ngươi làm chỗ dựa, ngươi có thể làm chỗ dựa cho ai? Ngươi có thể thay mặt cha ngươi?"
"Khục khục…Ta thay mặt chính ta còn không được sao?" Trương Vân buồn bực lẩm bẩm.
"Đừng nói lung tung, chúng ta hiện tại phải xem xem Mãi Mãi Đề có chuyện gì hay không, con trai hắn đã chết, ngươi lại hét toáng lên là tốt, hình như không hề giống như hồi trước." Phong lại vỗ cả bàn tay lên đầu Trương Vân.
"Ta không muốn nói, Phong ca, ngươi có thể không vỗ đầu không? Đúng rồi, Phong ca, chuyện lần trước ta và ngươi nói sao rồi?" Vẻ mặt Trương Vân đột nhiên trở nên khẩn trương nhìn Phong.
"Không hi vọng nữa rồi, mấy vị muội muội của ta đều không thích yêu đương với tiểu hài tử, ngươi cứ chết một trăm cái tâm đi!"
"Uy uy, ta đã không còn nhỏ nữa, ta đủ mười tuổi rồi, ngươi xem, rất nhiều người hơn hai mươi tuổi đều không cường tráng như ta, ngươi không phải cũng mới mười tám, xem bộ dạng thì cùng ta cũng chả khác biệt lắm…" Trương Vân nổi nóng nói.
"Khục khục…Được! Ngươi trưởng thành rồi, ngươi là nam nhân rồi! Chỉ có điều trước mặt có một người đã đoạt lấy mục tiêu của ngươi."
Phong vừa nói ra, Trương Dương lập tức cảm giác đại sự không ổn.
Quả nhiên, trong xe đột nhiên bốc lên một đợt sát khí khiến người ta rét lạnh.
"Trương Dương, ngươi đã có ai chưa?" Trương Vân nhìn Trương Dương qua gương, vẻ mặt đầy phẫn nộ.