"Cái gì cơ?" Trương Dương ngẩn ngơ.
"Ngươi là muốn cung cấp cho ta một cuộc sống ổn định và an toàn, có thể thực hiện được lý tưởng của ta mà không phải đi bôn ba tứ xứ" Lão đầu cười nói.
Trương Dương không trả lời, cười cười. Có rất nhiều chuyện không cần phải nói ra. Khi hắn ở địa lao chứng kiến ánh mắt của lão đầu, hắn đã có quyết định... Sẽ không bao giờ để cho lão đầu trực tiếp tiến vào trong giang hồ nữa. Dù sao lão đầu đã già, lão thích hợp với việc đứng sau bày kế sách hơn.
Trương Dương tin tưởng, lão đầu có thừa tư cách để làm một quân sư giỏi.
"Sau khi thành lập tổ chức sát thủ, còn có dự định gì không?" Lão đầu cũng không tiếp tục đề tài kia nữa, rõ ràng là Trương Dương đã thừa nhận rồi.
"Ngày mai sau khi đi tới thôn làng hải tặc kia, ta sẽ phải rời đi một thời gian. Ta sẽ đi Nhật Bản một chuyến. Theo kế hoạch ban đầu là để Lưu Bưu và A Trạch cùng ta đi, nhưng trước mắt thế cục của Somalia vẫn chưa ổn định cho nên ta để bọn họ lại phối hợp với lão. Đợi khi ta xử lý tốt việc ở Nhật Bản rồi, ta sẽ về nước đến thành phố ZHI. Vả lại, Trung Quốc mới là căn cơ của chúng ta, nên ta nhất định phải tìm Đao Ca nói chuyện. Mặt khác ta còn muốn tìm một nhóm có tiềm lực sát thủ đưa đến Somalia cho lão huấn luyện..."
"Sao lại muốn tìm sát thủ ở trong nước?" Lão đầu nghi hoặc, đối với lão mà nói, chỉ cần biết nghe lời là được, không quan trọng quốc tịch của sát thủ. Dù sao đây là một tổ chức sát thủ, chứ không phải là một 'hội đồng minh yêu nước' gì gì đó.
"Không chỉ riêng ở trong nước, ta muốn đi tìm những người có tiềm lực làm sát thủ trên toàn thế giới. Ta muốn mỗi một quốc gia, mỗi một dân tộc, mỗi một giống người đều có sát thủ xuất sắc gia nhập tổ chức của chúng ta!"
Giọng nói của Trương Dương rất bình thản nhưng lại tràn ngập dã tâm vô cùng. Ngay cả lão đầu cũng cảm giác được áp lực, áp lực này đến từ dã tâm và hi vọng của Trương Dương.
Nếu nói về dã tâm, lão đầu chỉ là nhìn gần trước mắt, còn Trương Dương là nhìn xa về sau. Tính toán chuvện lớn thì ánh mắt hai người không thể so sánh với nhau được. Nếu lão đầu mà có ánh mắt chiến lược như Trương Dương, thì lão đã không chỉ là một sát thủ hạng ba nữa rồi.
Đến tối, bốn người da đen mặc âu phục trên người đã xách đầy hàng hóa mua sắm, cuối cùng dứt khoát thuê một chiếc xe nhỏ chở đồ chậm rãi đi sau. Lúc này bốn người bọn họ mới nhẹ cả người.
Mặt trời từ từ khuất bóng, ánh hoàng hôn tắt dần qua mái của thánh đường Hồi giáo, nhìn vô cùng bắt mắt. Trên đường phố bao trùm vẻ tĩnh lặng. Thường xuyên thấy một đám lạc đà hoặc trâu đi chậm rãi như rùa cản đường, khiến chiếc xe nhỏ thuê chở đồ không thể không hạ tốc độ để tránh né.
Thả bộ trên đường cái của nội thành Mogadishu, có thể thấy đám con gái địa phương mặc nhiều trang phục dân tộc. Rất nhiều cô gái đeo đầy trang sức và có thêm một chiếc khăn hoa xinh xắn trùm đầu. Mặc dù Somalia theo Hồi giáo, nhưng không thấy con gái đeo mạng đen che mặt, khiến người ta có cảm giác thành thị này vừa có sự tươi sáng đặc sắc của Phi Châu, mà vẫn có nét phong tục tập quán của người Ả Rập.
Lưu Bưu hai mắt mở to. Các cô nàng Châu Phi mặc dù da ngăm đen, nhưng dáng người thướt tha, bước đi yểu điệu, tư thái đẹp vô cùng... Hơn nữa dọc đường đi nếu khát nước có thể vào quán ven đường có bán sữa tươi. Nghe lão đầu nói, bọn Trương Dương mới biết Mogadishu vẫn coi nông nghiệp là ngành sản xuất chính của quốc gia, và có rất nhiều đặc điểm truyền thống thú vị. Có nhiều người dân ngay cạnh nhà mình xây chuồng nuôi trâu bò, sau đó họ bán sữa tươi luôn cho mọi người. Còn cỏ tươi cho trâu bò ăn thì do các mục dân ở ngoại ô mỗi ngày đưa tới.
Mặc dù thời gian không dài, nhưng có người thông thạo về Somalia như lão đầu đi bên cạnh giải thích, mọi người cảm giác biết được thêm rất nhiều điều mới mẻ thú vị, đối với Somalia cũng có một cảm thụ trực quan hơn. Nếu như không có chiến tranh, đây quả là một quốc gia rất hạnh phúc và tốt đẹp.
Màn đêm buông xuống, mọi người đều đã mệt, hơn nữa thể chất của lão đầu cũng chưa hồi phục, bèn trở lại khách sạn ăn tạm bữa tối sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Quy tắc cũ, Trương Dương một mình một phòng. Lưu Bưu một phòng, hai vợ chồng lão đầu một phòng. Trương Dương cũng chẳng muốn trông đống tiền, trực tiếp để phòng chứa tiền cho lão đầu, còn mình thuê một phòng khác ở. Trương Dương tin tưởng rằng lão đầu chắc chắn có biện pháp làm cho đống tiền mặt đó 'biến mất'.
Trên thực tế, Trương Dương không biết đống tiền này rất nhanh chóng sẽ được lão đầu 'tiêu' sạch, bởi vì lúc dẫn mọi người đi du ngoạn, lão đầu đã liên hệ với mười mấy tên buôn bán vũ khí, hỏi mua một số lương lớn vũ khí đạn dược. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Ở Somalia, chỉ cần có tiền, mua súng ống đạn dược so với mua lương thực cũng chẳng khó hơn là mấy.
Sau khi vào phòng, hai vợ chồng lão đầu so với Trương Dương lại càng kích động, không ngừng quy hoạch mô hình tổ chức sát thủ của bọn họ. Nếu như nói 'Tề Thiên' của Trương Dương thành hình lúc nào, thì chính là sau lúc lão đầu tiếp nhận. Bởi vì, lão đầu không chỉ mua sắm vũ khí đạn dược mà còn liên lạc với những sát thú cùng tuổi, cùng ý chí. Dựa theo lời nói của Lưu Bưu thì đó đều là một đám lão bất tử!
Tự nhiên, Trương Dương đối với các việc này cũng không biết. Hắn đối với mấy công việc nhỏ nhặt chi li kiểu này dường như không có kiên nhẫn lắm. Hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với việc an bài đại cục.
Trương Dương hiện tai cảm giác gấp gáp ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cảm giác cấp bách này có chút kỳ diệu, nếu tính thời gian là dường như từ sau lần trên máy bay vận công nọ, Trương Dương đã cảm giác được một cỗ áp lực vô hình, áp lực này không chỗ nào là không có.
Trương Dương không tìm được nguyên nhân!
Hiện giờ, việc duy nhất có thể làm là không ngừng cường đại, cường đại hơn nữa! Thay đồ ngủ, bật laptop lên, đã lâu rồi không lên mạng. Mỗi một lần lên mạng, dường như là một loại bản năng. Trương Dương lại tiến vào không gian của Tiêu Di Nhiên, trong đỏ van như cũ không hề đôi mới. dường như cái QQ này đã bị bò quên láu lắm rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Di Nhiên trong đó, Trương Dương thở dài một tiếng thật sâu... Tình cảm của chính mình, cuối cùng cũng vẫn không xử lý được ổn thỏa. Có đôi khi giống như một kẻ đa tình, có đôi khi lại giống như một sát thủ vô tình, dường như cho tới bây giờ cũng không biết là thế nào nữa...
Đóng cửa không gian. Trương Dương gửi một tin cho Lưu Bưu. Lúc đi dạo phố, Lưu Bưu nằng nặc đòi mua một chiếc laptop, giờ Lưu Bưu cũng đang online trên QQ.
"Đang làm gì?"
"Đừng làm phiền ta, ta còn có việc đây. Mẹ, vừa mới bắt đầu đã thua hơn 20 ván rồi, thật sự không để cho người ra sống đây mà..."
Trương Dương đổ mồ hồi, không thể tưởng được mới có một hồi mà Lưu Bưu đã 'đại chiến' tiểu hòa thượng hơn 20 ván!
"Đứng lại cho tiểu nạp!"
Trương Dương định đóng máy tính đi luyện công thì tiểu hòa thượng đột nhiên nhảy ra màn hình. Lúc này đây trang phục và bối cảnh của tiểu hòa thượng có chút quen thuộc, Trương Dương lập tức nghĩ đến đây là bối cảnh siêu sao Lưu Đức Hoa đóng trong 'Mộc ngư và Kim ngư', tranh thủy mặc, có trúc, có sơn có thủy, quả là thoải mái. Trương Dương ấn tượng rất sâu bởi vì lúc đọc sách hắn còn tưởng tượng mình là một Kim ngư bị vây trong hang.
"Có việc sao? Ngươi không phải đang cùng Lưu Bưu chơi cờ năm quân sao?" Trương Dương hỏi.
"Có việc, yên tâm, tên ngốc Lưu Bưu kia không cần tiểu nạp phải tập trung mới đối phó được." Tiểu hòa thượng chu mỏ lên nói, hắn đương nhiên không để Lưu Bưu trong lòng.
Nhìn vẻ mặt của tiểu hòa thượng, Trương Dương không khỏi toát mồ hôi. Lưu Bưu nếu như biết đối thủ của hắn căn bản không coi hắn là 'đối thủ', không biết sẽ thế nào đây? Có khi lại điên tiết lên đập nát máy tính, sau đó thề không bao giờ chơi cờ năm quân nữa.
"Tiểu nạp tìm ngươi thật lâu. Mấy ngày nay tiểu nạp bề bộn nhiều việc, sau cả nửa tháng mới phát hiện một tin tức phi thường quan trọng. Mà tin tức này có quan hệ trực tiếp đến ngươi, cho nên phải nói cho ngươi biết!" Tiểu hòa thượng vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Hiện tại, nhân loại cần ngươi cứu vớt..."
"Sặc, ta không phải là superman..." Trương Dương giật cả mình nhảy dựng lên. Cái mũ chụp này quá lớn, đủ để đè chết hắn.
"Đúng vậy, ngươi không phải là siêu nhân, bất kỳ một cường giả nào tùy tiện dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết ngươi. Vấn đề ở chỗ chuyện này là do lỗi của ngươi. Lần trước ngươi tu luyện 'Tiên đạo mạn mạn' trên máy bay đã đem không gian thông đạo giữa địa cầu và ngoại tinh vực mở ra vài giây đồng hồ. Ngoại tinh văn minh lợi dụng thời cơ trong nháy mắt đã tìm được và định vị điểm tới địa cầu. Bây giờ ngươi nhất định phải đem điểm 'Không gian khiêu dược' đó phong bế lại, nếu không..." Tiểu hòa thượng một mặt cười lạnh.
"Nếu không thì sao? " Thấy tiểu hòa thượng cười lạnh, Trương Dương trong lòng khẽ run, hắn rất ít khi thấy tiểu hòa thượng có vẻ mặt âm hiểm như vậy.
"Nếu không sẽ có trăm vạn chiến hạm phá không đến đây. Lúc đó văn minh địa cầu sẽ bị hủy diệt, loài người sẽ trở thành nô lệ của ngoại tinh nhân, đến lúc đó ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ của nhân loại!"
"Sao lại là ta?" Trương Dương trong tiềm thức cũng tin lời tiểu hòa thượng, bởi vì hắn tin rằng có ngoại tinh văn minh, Ngân Mị chính là một bằng chứng sống.
"Vì sao lại là ngươi à? Ngươi có biết không?" Tiểu hòa thượng hung hăng nói: "Cả thế giới loài người chỉ có ngươi mới tu luyện 'Tiên đạo mạn mạn' mà mở ra không gian thông đạo, muốn phong bế không gian thông đạo cũng phải do 'Tiên đạo mạn mạn' thần công mới làm được. Nếu không là ngươi, thì còn có ai nữa?"