Chương 47 - Như người dưng nước lã (2)
- Thanh Trúc, người này là ai, có thể giới thiệu một chút với tôi không?
Không biết gì, Phan Tử Ngọc đi tới trước mặt hai người, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên mơ hồ có một luồng địch ý.
- Diệp Hiên, người này chính là đại thiếu gia Phan gia, nay em và anh ấy đến đây bàn về một vài vấn đề giữa hai nhà, không ngờ lại lần nữa gặp được anh.
Hạ Thanh Trúc lên tiếng giới thiệu.
- Chào anh Diệp, tôi tên Phan Tử Ngọc, rất hân hạnh được biết anh.
Phan Tử Ngọc mỉm cười, đưa tay ra muốn bắt tay Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không nhúc nhích, chỉ liếc mắt nhìn Phan Tử Ngọc nhưng lại lười đáp lời, mà điều này cũng làm cho Phan Tử Ngọc ngẩn ra, trong mắt đầy tức giận, càng lúng túng thu tay.
Nhìn bộ dáng này của Diệp Hiên, đôi mi thanh tú của Hạ Thanh Trúc hơi nhíu lại, nhưng cũng không có nói cái gì, mà xoay người nói với Phan Tử Ngọc:
- Anh Phan, tối nay tôi còn có chút chuyện, chúng ta có thể dời sang hôm khác được hay không?
Nữ thần lên tiếng, đương nhiên Phan Tử Ngọc không dám cưỡng cầu, cũng chỉ có thể xấu hổ cười một tiếng, sau đó nói lời chào Hạ Thanh Trúc, chỉ là trước khi đi lại lần nữa nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt lộ ra một tia ghen ghét.
- Không ngờ bốn năm trôi qua, anh lại có bộ dạng kiêu căng khó thuần thế này.
Hạ Thanh Trúc bất đắc dĩ thở dài nói.
- Kiêu căng khó thuần?
Diệp Hiên lầm bầm một tiếng, sau đó nhìn về phía Hạ Thanh Trúc, bình tĩnh nói:
- Năm đó em không để ý trong nhà khuyên can ở chung với anh, chẳng phải lúc đó cũng là vì tính cách kiêu căng khó thuần của anh sao?
- Anh....
Nhắc tới chuyện năm đó, Hạ Thanh Trúc đỏ mặt, mà sau đó lại lần nữa khôi phục vẻ trong trẻo lạnh lùng, nói:
- Lúc đó chúng ta còn nhỏ, hiện tại nhìn lại cũng chỉ là chuyện trẻ con vui đùa.
- Trẻ con vui đùa sao? Chắc là vậy.
Diệp Hiên vô vị cười một tiếng, hình ảnh Hạ Thanh Trúc trong trí nhớ dần dần mơ hồ, cũng để cho bầu không khí tức thì rơi vào xấu hổ.
- Bây giờ anh đang làm gì? Là đang giúp chú Diệp quản lý công ty sao?
Hạ Thanh Trúc đánh vỡ bình tĩnh nói.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Treo một cái hư chức trong một bộ môn ở Hạ quốc, cũng không làm gì, nếu như không có chuyện gì nữa, vậy anh đi trước.
Diệp Hiên nói xong thì trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị kết thúc màn gặp lại sau bốn năm này.
- Diệp Hiên!
Không chờ Diệp Hiên đi ra mấy bước, Hạ Thanh Trúc lại gọi hắn lại, cũng để cho Diệp Hiên dừng bước, chỉ là hắn cũng không hề xoay người lại.
- Diệp Hiên, em biết anh mấy năm nay anh rất khổ, tuy anh không thể kế thừa Diệp gia, nhưng anh cũng không thể đắm chìm mình, anh phải tỉnh lại, cho chú Diệp thấy con trai ông ấy cũng không phải là một người ăn no chờ chết.
Ở trong mắt Hạ Thanh Trúc, Diệp Hiên không có chết, hiển nhiên năm đó nhà họ Diệp tìm đến bác sĩ tốt nhất thế giới cứu lấy mạng hắn trở về.
Mà thời gian bốn năm trôi qua, Diệp Hiên không có xuất hiện ở trong mắt cô, tất nhiên là bị Diệp gia an bài ở một công ty nhỏ đeo một cái chức bù nhìn trên vai, hồn hồn ngạc ngạc (*) qua bốn năm.
(*) Ngớ nga ngớ ngẩn, chẳng biết sự lí gì cả.
Bạch bạch bạch!
Một hồi tiếng giày cao gót truyền đến, chỉ thấy Hạ Thanh Trúc đi tới cạnh Diệp Hiên, cực kỳ trịnh trọng nói:
- Diệp Hiên, bất kể như thế nào, anh cũng là bạn của em, em hy vọng anh có thể tỉnh lại, làm cho chú Diệp xem ông ấy có một người con trai xuất sắc bao nhiêu.
Hạ Thanh Trúc vừa nói chuyện, lại lấy ra một tấm thẻ vàng, trực tiếp nhét vào trong tay Diệp Hiên, nói:
- Lần này trở lại kinh đô, anh nhất định phải đến chúc thọ cho ông mình, trong tấm thẻ này có năm triệu, ngày mai sẽ là sinh nhật của ông Diệp, anh cầm cầm số tiền này, đi chọn chút quà, cái này cũng có thể hòa hoãn quan hệ giữa anh và Diệp gia.
Từ đầu đến cuối, Diệp Hiên vẫn yên lặng không tiếng động, hắn thản nhiên nhìn tấm thẻ vàng trong tay, vẻ khinh miệt xẹt qua trong mắt.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Thanh Trúc, chỉ thấy Diệp Hiên thuận tay nhét thẻ vàng vào một hộp quyên tiền từ thiện của nhà hàng, sau đó chậm rãi bước ra khỏi đây.
- Năm triệu này tôi nhận, thế nhưng số tiền này nên cho những đứa trẻ nghèo khó sống ở vùng núi kia đi.
Diệp Hiên dần dần đi xa, hắn căn bản không muốn giải thích với Hạ Thanh Trúc, Hạ Thanh Trúc nhìn bóng người Diệp Hiên dần biến mất, trong mắt đều là vẻ cực kỳ phức tạp.
Phòng khách sạn.
Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi, hô hấp thổ nạp, huyết quang mê mang hơi nở rộ, bỗng nhiên, Diệp Hiên mở hai mắt ra, một mảnh huyết quang khủng bố từ trong mắt xẹt qua, trong không khí càng truyền đến một tiếng nổ vang.
- Hô!
Một làn khí độc được phun ra, Diệp Hiên đi xuống giường, nhìn ánh trăng cao cao trên bầu trời, âm thanh lạnh như băng vang lên ở trong phòng.
- Thì ra ngày mai là sinh nhật của lão già kia, xem ra ta tới thật đúng lúc quá.
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, chỉ là nụ cười của hắn vô cùng quỷ dị, càng làm cho người ta cảm thấy rét lạnh.
Hôm nay vô tình gặp được Hạ Thanh Trúc làm cho tâm thần Diệp Hiên có chút dao động, tức thì bị đối phương hiểu lầm thành một phế nhân hồn hồn ngạc ngạc, nhưng ở trong lòng Diệp Hiên đã sớm chặt đứt liên hệ giữa mình và Hạ Thanh Trúc, hai người này cũng sẽ không còn có bất kỳ mối quan hệ nào nữa.
Diệp Hiên càng sẽ không giải thích cùng với cô, mình chính là tu tiên giả, là tồn tại siêu thoát phàm nhân, nếu như hắn thật sự làm như thế, Diệp Hiên sẽ cảm giác mình cũng chỉ là một tên ngu ngốc không não mà thôi.