Chương 52 - Trong thập bộ, người tẫn địch quốc
- Được.
Cổ Diệu Bang đạt được câu trả lời hài lòng thuyết phục thì cũng bước chậm hướng Diệp Hiên đi tới, chân đạp tảng đá thành mặt đất, càng theo mỗi một bước rơi xuống mà thay đổi khí thế, từ từ trở nên lạnh lùng.
- Diệp Hiên, chạy mau, ông ta là cổ võ tông sư, anh sẽ chết đấy.
Nhìn thấy Cổ Diệu Bang xuất hiện, Hạ Thanh Trúc sợ hãi lên tiếng nhắc nhở Diệp Hiên, bởi vì cô biết rõ, vị Cổ tiên sinh này chính là thượng khách của bát đại gia tộc kinh đô, tu vi võ đạo cực kỳ khủng bố, mặc dù Diệp Hiên cũng là một cổ võ giả, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Cổ Diệu Bang được đây?
- Thanh Trúc câm miệng, con đang nói bậy bạ gì đó?
Hạ Thiết Quân tức giận, trực tiếp mắng mỏ đứa con gái này, hiển nhiên ở ngay thời khắc này, nếu như có chút liên luỵ cùng Diệp Hiên, đây chẳng phải là rước họa vào thân?
- Này cậu trai trẻ, chẳng qua hơi biết chút công phu quyền cước mà lại dám ở này tuỳ tiện giết người, lẽ nào thầy của cậu không có nói cho cậu biết, có vài người là cậu không đắc tội nổi sao?
Cổ Diệu Bang đi nhanh đến, hàm xúc rất có ý tứ chỉ dạy, giống như căn bản là không có đặt Diệp Hiên ở trong mắt.
- Hiện tại đưa tay chịu trói, tôi còn có thể tha cho cậu một mạng, nếu không thì....
Không có chờ Cổ Diệu Bang nói xong, tóc gáy ông ta tức thì dựng thẳng, một loại khủng bố giữa sinh và tử trùng kích ở trong tâm trí, cũng để cho trong những gì ông ta đang nói lại không thể nói thêm được gì nữa.
Ông!
Hư không dịch chuyển, không khí nổ đùng, Diệp Hiên bước ra một bước, không khí khủng bố làm tê liệt cơ thể, trực tiếp xuất hiện ở trước người Cổ Diệu Bang, dưới ánh mắt hoảng sợ của Cổ Diệu Bang, bàn tay trong suốt như ngọc của Diệp Hiên trực tiếp bóp ở cổ đối phương.
- Một người chết còn nói nhảm nhiều như vậy!
Băng!
Bàn tay Diệp Hiên phát lực khủng bố, âm thanh xương ống chân gãy truyền đến, chỉ thấy Cổ Diệu Bang trợn tròn hai mắt, cái cổ vặn vẹo, bọt máu theo khóe miệng tràn ra, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại cực kỳ hoảng sợ.
Phốc, phốc, phốc.
Máu từ trong miệng không cầm được mà chảy ra, Cổ Diệu Bang gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, âm thanh đứt quãng không dám tin vang lên.
- Cậu... Cậu là... Tiên... Thiên....
Cổ Diệu Bang còn chưa nói hết đã trực tiếp rõ ràng bị Diệp Hiên vặn gãy cổ, chết thảm ở trong tay Diệp Hiên.
Tĩnh lặng, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Trong đại viện Diệp gia, không chỉ có người của nhà họ Diệp sợ đến mất hồn, mà những tân khách ở đây cũng đều hoảng sợ lui lại, trong đôi mắt đều là sự sợ hãi.
Ầm!
Diệp Hiên thuận tay vứt bỏ thi thể Cổ Diệu Bang trên mặt đất, lại nhìn các tân khách xung quanh, âm thanh lạnh như băng quanh quẩn ở giữa đại viện Diệp gia.
- Hôm nay tôi muốn đại khai sát giới, người không liên quan cũng xin rời khỏi.
Các tân khách từ khắp nơi tới Diệp gia để chúc thọ, thân phận của mỗi người đều không phải tầm thường, có thể nói hiện có có ít nhất ba nhân vật lớn giậm chân một cũng có thể làm cho Hạ quốc chấn động.
Chỉ là có một câu ngạn ngữ nói rất hay.
Thất phu nhất nộ, huyết tiên ngũ bộ, trong thập bộ, người tẫn địch quốc.
Ý tứ của những lời này nói là, mặc dù anh có lực lượng lớn nhất quốc gia, nắm trong tay quyền thế vô thượng, nhưng có thể ở trong mười bước, một người lỗ mãng đã có thể lấy được tính mạng của anh.
Huống hồ, Diệp Hiên cũng không phải người lỗ mãng, ở trong mắt hắn, cho dù người đó là người phương nào, trừ phi chính là tiên thần trong truyền thuyết, nếu không thì người trước mắt so với con kiến hôi cũng không có bất kỳ điều khác biệt.
Tân khách ở đây đều là người già dặn kinh nghiệm, bọn họ vô cùng hiểu rõ tình cảnh hiện tại, trên mặt mỗi người đều có do dự, hiển nhiên trong lòng đã bắt đầu muốn lui về.
Không chờ được những thứ tân khách này làm ra quyết định, mười cổ võ giả làm trước đã làm gương mẫu trước.
- Diệp lão gia, xin lỗi, chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta, cáo từ!
Mấy cổ võ giả xấu hổ, chắp tay thi lễ đối với Diệp Thương Hải, sau đó trực tiếp rời khỏi đại viện Diệp gia.
- Diệp lão gia, ba mươi triệu này xin trả hết, ngài tự giải quyết cho tốt đi.
Một cao thủ Hóa kính lắc đầu cười nhạt, trực tiếp đi ra ngoài cửa, ba mươi triệu tuy mê người, nhưng so với mạng của mình, lựa chọn thế nào thì chính bản thân anh ta cũng rất rõ ràng.
Mười mấy cổ võ giả cùng nhau rời khỏi, đối mặt một người có thể thuận tay bóp chết nhân vật kinh khủng như Cổ Diệu Bang, thì ngay một tia ý chí chiến đấu bọn họ cũng đều không nhấc nổi.
Toàn trường tĩnh mịch, bầu không khí trầm trọng.
Sắc mặt cha con Diệp Thương Hải cực kỳ khó coi, tuy trong lòng thầm hận những cổ võ giả này vô sỉ, nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là nên giải quyết phiền toái trước mắt như thế nào.
- Chàng trai trẻ này, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, dù sao cậu cũng là con cháu Diệp gia, không bằng cùng chúng tôi ngồi xuống nói chuyện, như thế nào?
Một lãnh đạo chính giới cất bước đi ra, trên khuôn mặt càng là mang theo một nụ cười tươi.
- Ông là ai?
Diệp Hiên híp đôi mắt lại.
- Tự giới thiệu một chút, tôi là Hộ Bộ Thị Lang, lý....
Xích!
Huyết quang xẹt qua, đầu người rơi xuống đất, không đợi người này nói xong, dù là Hộ Bộ Thị Lang, cũng trực tiếp bị Diệp Hiên giết ngay tại chỗ, hóa thành một bộ thi thể không đầu xụi xuống trên mặt đất.
- Hí!
Từng tiếng hít thở khó nhọc từ trong miệng các tân khách ở đây xô ra, bọn họ sợ hãi, cũng không người nào dám vì Diệp gia mà nói đỡ nữa, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại càng thêm sợ hãi.
- Tôi chỉ cho các người thời gian mười hơi, nếu như lại không rời khỏi, các người mãi mãi không cần đi nữa.
Diệp Hiên nhắm mắt lại, quanh thân hơi nở rộ huyết quang, sát cơ cực kỳ đáng sợ nổ ra, hiển nhiên hắn cũng không phải chỉ nói một chút, mà là trong lòng thật bắt đầu có sát ý.
- Diệp lão gia, hôm nay chúng tôi bất lực, còn xin ngài thứ lỗi.
Một lãnh đạo chính giới chắp tay cáo từ, đều không nói nhiều thêm một câu nào, trực tiếp mang theo người nhà đi ra ngoài cửa.