Chương 67 - Máu hô hoán, Bắc Hải dị động (1)
- Linh nhi, về nhà thôi.
Đáng tiếc, đối với đôi mắt hung tợn của Vân Mộng Dao, Diệp Hiên cũng không thèm nhìn thẳng, cậu cũng không muốn có qua lại gì cùng người con gái này, tự nhiên cũng không thể thể đem tâm tình của cô đặt ở trong lòng.
Đạp đạp đạp!
Bỗng nhiên, số lượng lớn tiếng bước chân truyền đến, người còn chưa tới, âm thanh ồn ào đã truyền tới.
- Cảnh sát Liễu, chính là cậu ta gây sự ở trường học, không chỉ có đả thương thầy của chúng ta, hơn nữa còn chém đứt ba ngón tay của Tôn tổng.
Chỉ thấy chỗ cửa thang lầu, Liễu Quân Điệp mang theo mấy tên cảnh sát vội vã đi tới chỗ Diệp Hiên, còn có vài tên lãnh đạo trường học cùng đi ở bên cạnh.
- Liều lĩnh, thật là quá liều lĩnh, sao cậu ta có thể làm ra việc tàn nhẫn máu tanh như thế?
Khi đám người Liễu Quân Điệp đi tới trước cửa phòng làm việc, Liễu Quân Điệp còn không có lên tiếng, hiệu trưởng Trương Đức Thụy vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, càng trực tiếp nhìn về phía Diệp Hiên, tức giận lên tiếng.
- Cảnh sát Liễu, cũng xin anh bắt lấy tên này, lấy lại công bằng cho trường Thiên Lam chúng tôi.
Hiệu trưởng Trương Đức Thụy oán hận lên tiếng nói.
- Cảnh… cảnh sát Liễu...... cô nên làm chủ cho tôi.
Tôn Vạn Tường tái nhợt cả mặt, đi thẳng tới trước người Liễu Quân Điệp, máu trên bàn tay càng cực kỳ chói mắt.
Giữa lúc mọi người thấy Liễu Quân Điệp đưa người tới muốn bắt Diệp Hiên về xử tội, nhưng một màn kế tiếp lại triệt để làm cho bọn họ ngốc ngay tại chỗ.
Răng rắc.
Chiếc còng tay sáng loáng xuất hiện ở trong tay Liễu Quân Điệp, chỉ là người bị bắt cũng không phải là Diệp Hiên, mà là Tôn Vạn Tường, khi còng tay vừa bắt lấy mình, Tôn Vạn Tường cũng ngây ra tại chỗ.
- Tôn Vạn Tường, ông bị tình nghi là kẻ bắt chẹt, mời ông theo chúng tôi trở về Huyền Kính Ti tiếp nhận điều tra.
- Mang đi.
Khi Liễu Quân Điệp truyền đạt mệnh lệnh, vài viên cảnh sát trực tiếp đè lấy Tôn Vạn Tường dẫn đi xuống lầu dưới.
- Oan... Oan uổng... cảnh sát Liễu... cảnh sát Liễu cô không được lầm?
Tôn Vạn Tường nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, lên tiếng kêu oan đối với Liễu Quân Điệp.
- Cảnh sát Liễu, chuyện này... Đây là xảy ra chuyện gì?
Hiệu trưởng Trương Đức Thụy kinh ngạc tột cùng, hiển nhiên không có hiểu được là đnag xảy ra chuyện gì.
- Diệp tiên sinh, để cho ngài chấn kinh, việc này chúng tôi sẽ cho ngài một giao phó hài lòng.
Liễu Quân Điệp bình tĩnh lên tiếng, cũng không nhiều lời cùng Diệp Hiên, xoay người mang theo Tôn Vạn Tường rời khỏi.
Liễu Quân Điệp tới nhanh, đi cũng mau, nhưng phương thức xử lý lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt, càng làm cho rất nhiều giáo sư ở đây như rơi vào mộng, chỉ cảm thấy như chuyện rất vô lý vậy.
Kỳ thực mọi người ở đây cũng không biết, khi Diệp Hiên từ kinh đô trở về, bên kia kinh đô đã bay thẳng đến Giang Nam một mật lệnh, chuyện có liên quan tới Diệp Hiên phải báo thẳng đến Vũ An Ti, những người còn lại tuyệt đối không thể nhúng tay, nếu không thì nhất định phải chịu xử phạt cực lớn.
Khi Liễu Quân Điệp từ cục cảnh sát Giang Nam nhận được mật lệnh này, cô cũng rất không hiểu được, nhưng mệnh lệnh phía trên cô nhất định phải tuân theo, cũng là có một màn vừa rồi này.
Đinh linh linh!
Một hồi chuông điện thoại từ trong túi hiệu trưởng Trương Đức Thụy vang lên, điều này cũng làm cho ông ta phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng móc điện thoại ra, khi ông ta nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cả người càng ngẩn ra, vội vàng tiếp điện thoại.
- Alo, Trác lão ngài khỏe chứ.
- Ừ, tốt, tôi biết rồi.
- Phải phải, chuyện này là nhà trường chúng tôi sai.
- Trác lão yên tâm, chuyện này tôi nhất định nghiêm túc xử lý.
Trương Đức Thụy đổ mồ hôi đầm đìa, đôi môi càng có chút tái đi, cho đến khi ông đưa điện thoại di động đưa cho Diệp Hiên, khuôn mặt nào còn có tức giận như trước, bây giờ đã hoàn toàn hóa thành nụ cười lấy lòng.
- Alo, là Diệp tiên sinh sao?
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói già nua.
- Ông là...?
Diệp Hiên xác nhận chính mình cũng không nhận ra người bên kia điện thoại, điều này cũng làm cho cậu lên tiếng hỏi.
- Diệp tiên sinh, Trác Quân Đình là cháo gái của tôi, tôi vốn định tự mình đến nhà cảm tạ ân cứu mạng của cậu, nhưng biết cậu không ở Giang Nam, cũng một mạch không có duyên cớ gặp nhau.
Giịng của Trác lão gia khẩn thiết.
Nhắc tới Trác Quân Đình, Diệp Hiên đã hiểu ra thân phận của đối phương, hiển nhiên Trác gia rất coi trọng Diệp Hiên, cũng phát hiện chuyện của Diệp Linh Nhi trước tiên, nên mới có cú điện thoại hiện tại này.
Diệp Hiên cầm điện thoại, đơn giản trò chuyện mấy câu, mà Trương Đức Thụy khom người ở bên vẫn không giảm nụ cười trên mặt, cho đến khi Diệp Hiên cúp điện thoại, ông ta mới cười nịnh nói:
- Diệp tiên sinh cậu yên tâm, ở trường học xảy ra chuyện không công bằng này, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.
Trương Đức Thụy nói xong nói thế, sắc mặt trong nháy mắt lại lạnh lẽo, trực tiếp nhìn về phía Lý Hồng Diễm, tức giận bột phát nói:
- Lý lão sư, lúc đầu hai học sinh đánh nhau, chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cách làm của cô lại quá thiên vị, hoàn toàn mất đi phẩm đức một giáo viên nên có, từ hôm nay trở đi, cô không còn là giáo viên của trường Thiên Lam chúng tôi nữa, cô bị đuổi việc.
…
Vạn dặm tinh không, ánh mặt trời sáng lạn.
Tuy trong không khí còn có chút hơi lạnh, nhưng người đi trên đường phố lại rộn ràng náo nhiệt, sạp hàng mỗi bên càng kín người hết chỗ, mỗi người đều ở đây mua hàng tết, chuẩn bị đón một năm mới.
Lễ mừng năm mới!
Là ngày lễ quan trọng tại Hạ quốc, không chỉ là thành phố Giang Nam vô cùng náo nhiệt, mà toàn bộ Hạ quốc cũng đều là như thế này.
Lúc này Diệp Hiên đang mang theo em gái đi về nhà, chỉ là trong không ngừng hiện lên hình ảnh lúc rời khỏi trường Thiên Lam, Vân Mộng Dao cắn răng nghiến lợi nhìn mình như thế nào.