Chương 66 - Xoay ngược tình thế
Ánh đao lướt qua, ngón trỏ rơi xuống, không chờ Tôn Vạn Tường khẩn cầu lên tiếng, Diệp Hiên lại lần nữa chém đứt một ngón tay, càng làm cho người này đau đến nói không ra lời.
- Dừng tay, cậu nhanh dừng tay cho tôi.
Rốt cục Vân Mộng Dao cũng tỉnh táo lại, cũng không sợ Diệp Hiên làm ra cử động bất lợi gì đối với cô, cô cứ trực tiếp bước nhanh đi tới trước người Diệp Hiên, càng muốn giật lấy con dao trong tay người này xuống.
- Cái người điên này, sao cậu có thể tàn nhẫn như vậy.
Đôi mắt Vân Mộng Dao gần như đỏ lên, mơ hồ là muốn khóc, càng gắt gao nắm lấy tay Diệp Hiên trách cứ.
Từ nhỏ đến lớn, Vân Mộng Dao không chỉ có nhan sắc xinh đẹp mà tâm tính cũng càng cực kỳ thiện lương, cô đã bao giờ thấy qua chuyện tàn khốc như thế này, điều này cũng làm cho cô cực kỳ tiếp thu không được.
Lúc này, nhìn Vân Mộng Dao nắm lấy con dao mình đang cầm, Diệp Hiên nhíu mày, trực tiếp buông ra, cũng để cho Vân Mộng Dao cướp tới.
- Thật xin lỗi, tôi quên, đây là đồ của trường học.
Diệp Hiên áy náy lên tiếng.
Cũng không chờ Vân Mộng Dao kịp phản ứng, một màn kế tiếp lại lần nữa làm cho cô giật mình tại chỗ, đôi mắt càng là để lại nước mắt không biết là ủy khuất hay là phẫn hận.
Răng rắc!
- A a a…!
Diệp Hiên trực tiếp tự mình ra tay, thuận tay bẻ gãy ngón giữa của Tôn Vạn Tường, lần nữa làm cho Tôn Vạn Tường đau đớn tru lên, nhìn cái ngón tay bị bẻ ngược đó càng chứng minh Tôn Vạn Tường đau đến trình độ nào.
Ầm!
Chợt chỉ thấy mặt con gái Tôn Vạn Tường đầy nước mắt, nhanh chóng đi tới trực tiếp quỳ gối trước mặt Diệp Linh Nhi, càng lên tiếng khóc thút thít nói:
- Linh... Linh nhi... tôi... tôi sai rồi... Cầu xin cậu... ngăn anh của cậu đừng tổn thương ba tôi nữa.
- Cậu... cậu mau đứng lên.
Diệp Linh Nhi vẫn cứ đứng ngây ra đó, cho đến thiếu nữ này quỳ gối trước người, mới để cho cô thông suốt thức dậy, càng vội vàng nâng dậy.
- Anh, bỏ… bỏ qua đi.
Diệp Linh Nhi run giọng khẩn cầu Diệp Hiên.
Thấy cô gái này khóc đến thế, lại không còn thái độ kiêu xa ngang ngược như trước đó, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, trực tiếp buông Tôn Vạn Tường ra, nói:
- Lần này chỉ cho ông một bài học, đừng tưởng rằng có tiền là muốn làm gì thì làm, thế giới này rất lớn, hôm nay người ông gặp là tôi, nếu như đổi thành người khác, thì còn có thể lấy mạng của ông thật.
Diệp Hiên nói xong, cũng không thèm nhìn đến Tôn Vạn Tường nữa, trực tiếp lôi kéo Diệp Linh Nhi đi ra ngoài.
- Tên khốn kiếp này, cậu đứng lại đó cho tôi.
Một tiếng trách cứ nghẹn ngào truyền đến, chỉ thấy Vân Mộng Dao đầy lệ, bước nhanh chạy đến trước người Diệp Hiên, càng giang hai cánh tay cản lại.
Nhìn Vân Mộng Dao ngăn ở phía trước, Diệp Hiên nhíu mày, nói:
- Cô có chuyện gì không?
- Cậu... là tên khốn kiếp này... Đánh xong người... cậu cũng đừng hòng đi....
Vân Mộng Dao cắn chặt răng, nước mắt ủy khuất không ngừng chảy ra, cô cũng không biết tại sao mình lại muốn ngăn Diệp Hiên, giống như trong lòng đối với Diệp Hiên có tràn đầy oán niệm, cũng để cho cô tìm một lý do không thể không che ở trước người chàng trai này.
Nhìn Vân Mộng Dao xinh đẹp tuyệt mỹ, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, nói:
- Đầu tiên cô phải hiểu rõ một chút, chuyện này không liên quan gì tới cô, hơn nữa hai đứa nhỏ đánh lộn, kỳ thực hai phe đều có trách nhiệm, nhưng phương thức xử lý của giáo viên các người rõ ràng thiên vị một bên, nếu đã như vậy, đương nhiên tôi phải dùng cách của tôi để giải quyết.
- Cách của cậu chính là bạo lực sao?
Vân Mộng Dao mím chặt đôi môi, vẫn đứng che ở cửa, xem bộ dáng là thế nào cũng sẽ không tránh ra.
Lúc này Vân Mộng Dao kích động tột cùng, Diệp Hiên cũng là buồn bực, chẳng lẽ cô gái này có bệnh, nhất định phải làm khó dễ với mình?
- Không được không được không được, có khả năng cô đã hiểu sai, tôi là một người nói đạo lý, con gái của ông ta bị thương cần bồi thường một triệu, tôi đã đem đủ số tiền này đưa cho ông ta, thế nhưng đứa em này trong lòng tôi cũng là vô giá, muốn ông ta bồi thường một trăm triệu, nhưng bây giờ chỉ chặt đứt ba ngón tay của ông ta, cái này đã là nghiêm phạt rất nhẹ rồi. Hơn nữa... Việc này lại có liên quan gì tới cô?
Sắc mặt Diệp Hiên bất mãn nói.
Đối với những lời ngụy biện của Diệp Hiên, Vân Mộng Dao không biết nên làm sao cãi lại, điều này cũng làm cho cô bị chọc tức đến mức cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng lên, cô nổi giận nói:
- Tôi không quan tâm, chính là không cho phép cậu đi.
- Buồn chán!
Diệp Hiên tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ (*), càng không có lòng thuơng hoa tiếc ngọc, hắn ở đâu ra thời gian vướng víu cùng Vân Mộng Dao ở chỗ này?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy Diệp Hiên đã đưa tay đẩy Vân Mộng Dao ra, cũng để cho Vân Mộng Dao lảo đảo, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, trong miệng càng truyền đến một tiếng kêu đau.
Diệp Hiên lôi kéo Diệp Linh Nhi đi ra ngoài cửa, cũng không chờ hắn đi ra mấy bước, chỉ thấy sắc mặt Diệp Linh Nhi phức tạp, trực tiếp xoay người lại đi tới bên cạnh Vân Mộng Dao đỡ cô dậy.
- Vân lão sư, cô đừng trách anh trai em, tính cách anh ấy chính là như vậy, em thay anh ấy xin lỗi cô.
Diệp Linh Nhi áy náy nói xin lỗi.
- Cái người này thực sự thô bạo, ngay cả nữ thần như Vân lão sư đâu mà cậu ta cũng đều ra tay.
- Xuỵt, anh nói nhỏ chút, để cho cậu ta nghe được thì anh cũng có quả ngon để ăn.
Tuy mọi người có cảm giác sợ hãi đối với Diệp Hiên, nhưng thấy như vậy một màn nghị luận dồn dập như vậy, hiển nhiên đối với cử chỉ thô bạo của Diệp Hiên, trong lòng đều tràn ngập oán khí, chỉ là không dám phát tiết ra ngoài.
- Linh nhi, anh của em chính là một tên khốn kiếp.
Vân Mộng Dao xấu hổ và giận dữ lên tiếng, hung hăng nhìn về phía Diệp Hiên, cô làm sao cũng không nghĩ đến, cái người này lại thô bạo tới thế.