Đoản Mệnh Thế Tử Bất Tỉnh 3 Năm, Phu Nhân Mang Con Lật Tung Cả Nhà

Chương 5: Ngươi diễn thật sự là giỏi!

Chương 5: Ngươi diễn thật sự là giỏi!
Sở Ánh Tuyết đưa tay lên xoa gò má, khẽ chạm vào một chút liền "Tê" một tiếng kêu đau, nàng hung hăng trừng mắt nhìn theo hướng Sở Nguyệt Ly vừa biến mất, trong mắt tràn ngập hận ý.
Sở Nguyệt Ly, ngươi dung mạo có xuất chúng thì sao? Thẩm Dực ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm, gả cho một người như vậy, chẳng khác nào sống góa bụa!
Nghĩ đến chuyện đêm qua, Sở Ánh Tuyết cùng gã ngốc kia ở cùng một chỗ, khóe môi nàng ta cong lên đắc ý, tâm tình lập tức trở nên tốt hơn nhiều.
Ở một hướng khác, Thanh Liên đi theo sau lưng Sở Nguyệt Ly, muốn nói lại thôi.
Sở Nguyệt Ly liếc nhìn nàng, khẽ thở dài, mở miệng: "Thanh Liên, có gì muốn hỏi cứ hỏi đi."
Thanh Liên suy nghĩ một lát, cẩn thận hỏi: "Thế tử phi, người cùng Nhị thiếu gia, có phải trước đây đã quen biết nhau rồi không ạ?"
Trong mắt Sở Nguyệt Ly hiện lên một tia lạnh lẽo, "Ừ" một tiếng.
Một lần, nàng lén trốn khỏi phủ đi dạo phố, tại rạp hát gặp được Thẩm Hoài Cẩn, từ đó hắn theo đuổi nàng không ngừng, tìm mọi cách tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, thơ tình viết hết phong này đến phong khác.
Sở Nguyệt Ly đối với Thẩm Hoài Cẩn có tướng mạo anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng cũng đã động lòng, vốn định xin phụ thân tác thành, ai ngờ Kiều di nương lại âm thầm đổi cuộc hôn nhân này.
Sau ba năm nàng để tang mẫu thân, gặp lại, nàng đã trở thành chị dâu của hắn, kiếp trước, nàng thật sự đã âm thầm đau khổ, ôm ấp bao nhiêu mong nhớ về hắn.
Nhưng hôm nay, chỉ còn lại hận ý!
Thấy Sở Nguyệt Ly không có ý định nói thêm, Thanh Liên cũng không dám hỏi nữa, nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, trong lòng buồn bã.
Nhị thiếu gia gọi Thế tử phi thân thiết như vậy, hiển nhiên không phải quan hệ quen biết bình thường. Thế tử giờ phút này đang nằm trên giường, mất hết ý thức, nếu thật sự là như những gì nàng nghĩ...
Vậy phải làm sao cho phải!
Chìm đắm trong những suy nghĩ rối bời, Thanh Liên không nhận ra Sở Nguyệt Ly đột nhiên dừng bước, nhất thời đâm sầm vào lưng nàng.
"Nô tỳ đáng chết!" Thanh Liên vội vàng cúi người tạ tội.
Nhưng đợi mãi không nghe thấy tiếng Sở Nguyệt Ly, Thanh Liên ngẩng đầu lên thì thấy trước cửa viện của mình, Thẩm Hoài Cẩn đang đứng đó.
Hắn ta cầm quạt xếp trên tay, mặt mày tươi cười nhìn về phía bên này.
Thanh Liên bước lên trước Sở Nguyệt Ly, chắn tầm mắt của Thẩm Hoài Cẩn, nhỏ giọng nói với Sở Nguyệt Ly: "Thế tử phi, chúng ta vẫn nên về sớm thôi ạ!"
Sở Nguyệt Ly còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Thẩm Hoài Cẩn nói: "Về sớm làm gì? Đại ca hiện giờ..." Hắn ta nói đến đây thì cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý.
Thanh Liên xoay người, giận dữ nhìn Thẩm Hoài Cẩn, lớn tiếng nói: "Nhị thiếu gia, người nói như vậy, không sợ ta bẩm báo với phu nhân sao!"
Thẩm Hoài Cẩn vuốt ve chiếc quạt xếp trong tay, không hề để tâm nói: "Ta nói cũng là sự thật mà thôi."
Hắn ta tiến lên, dùng quạt khều cằm Thanh Liên, giọng điệu trêu ghẹo: "Thanh Liên, coi như ngươi đi mách thì sao? Bây giờ, đích tôn chỉ có mình ta là công tử trưởng thành, ngay cả mẫu thân cũng đang trải đường cho con đường làm quan của ta, chút chuyện nhỏ này, mẫu thân sẽ không làm gì ta đâu, ngươi nên biết điều một chút thì hơn!"
Thanh Liên ngây người tại chỗ, mở to mắt, không thể tin được vào tai mình, nhìn Thẩm Hoài Cẩn vốn dĩ ôn nhuận như ngọc ngày nào.
Thẩm Hoài Cẩn nhếch miệng cười, đại ca hắn thật có phúc, đến cả nha hoàn bên cạnh cũng có chút nhan sắc.
Đáng tiếc thay, tất cả những thứ này rồi cũng sẽ là của hắn...
Ngay lúc Thẩm Hoài Cẩn đang chìm đắm trong những ảo tưởng, chiếc quạt xếp bị Sở Nguyệt Ly đập mạnh xuống đất, ngay sau đó, một cái tát như trời giáng giáng thẳng lên mặt hắn ta.
Thẩm Hoài Cẩn ngơ ngác một hồi, ngẩng đầu nhìn Sở Nguyệt Ly.
Sở Nguyệt Ly giận đến mặt trắng bệch, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, nghiến từng chữ: "Thẩm Hoài Cẩn, ngươi là cái thá gì, người của Thính Vũ viện, há để ngươi động vào!"
Nói rồi, Sở Nguyệt Ly kéo Thanh Liên, xoay người rời đi.
Thẩm Hoài Cẩn sờ lên gò má, trong không khí vẫn còn vương lại hương hoa hải đường nhàn nhạt trên người Sở Nguyệt Ly.
Trước đây hắn ta cảm thấy Sở Nguyệt Ly có đẹp thì đẹp thật, nhưng quá mức gò bó, chất phác vô vị.
Vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng ửng hồng nhàn nhạt, vẻ giận dữ đó lại càng thêm động lòng người.
Nhớ lại những lời nàng vừa nói, Thẩm Hoài Cẩn khẽ cười một tiếng, đến nha hoàn mà cũng ghen, trước đây hắn ta lại không nhận ra, Sở Nguyệt Ly lại có thể ghen tuông như vậy.
Hắn ta thực sự là ngày càng cảm thấy hứng thú với nàng!
Thẩm Hoài Cẩn cúi người nhặt chiếc quạt xếp trên mặt đất lên, đang định đứng dậy thì đột nhiên một cơn gió lạnh nổi lên bên chân, hắn ta giật mình, dẫm phải một hòn đá cuội, loạng choạng rồi ngã nhào vào bụi cỏ bên cạnh, ngã dúi dụi.
Bộ y phục mới tinh lập tức dính đầy bùn đất, đến cả miệng cũng ngậm phải bùn.
Nhớ tới mấy ngày trước, mảnh đất này mới được bón phân, Thẩm Hoài Cẩn lập tức cảm thấy buồn nôn.
Sau một hồi nhổ nhổ, hắn ta mới đứng dậy, nhíu mày nhìn xung quanh, cây cối đứng im không động đậy, làm gì có một chút gió nào?!
Sáng nay, Sở Ánh Tuyết cũng ở chỗ này bị đá rơi trúng!
Thật sự là tà dị hết sức, Thẩm Hoài Cẩn trong lòng sợ hãi, vội vàng xoay người rời đi.
Một bên dưới bóng cây, Thẩm Dực nhìn theo bóng lưng Thẩm Hoài Cẩn, trong mắt cuồn cuộn lửa giận, hai tay hắn nắm chặt, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên hạ xuống mấy phần.
Thẩm Hoài Cẩn, bao năm nay, huynh hữu đệ cung, kính cẩn nghe lời, ôn nhuận như ngọc, ngươi diễn thật sự là giỏi!
Thanh Liên đi theo Sở Nguyệt Ly trở về Thính Vũ viện.
Sở Nguyệt Ly đẩy cửa phòng, bước thẳng vào, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Kiếp trước, nàng sao lại mù quáng, coi trọng tên vô lại Thẩm Hoài Cẩn đó chứ!
Hôm nay, hắn ta thật sự đã khiến nàng mở rộng tầm mắt! Nàng cứ tưởng Thẩm Hoài Cẩn trong ký ức của mình đã đủ ghê tởm rồi, ai ngờ nàng vẫn còn đánh giá hắn ta quá cao!
Thấy sắc mặt Sở Nguyệt Ly không tốt, Thanh Liên rót cho nàng một chén trà.
Sở Nguyệt Ly nhận lấy, uống một ngụm, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.
Thanh Liên quỳ xuống, cảm kích nói: "Thế tử phi, vừa rồi, tạ ơn người đã bênh vực Thanh Liên!"
Sở Nguyệt Ly nhìn Thanh Liên, nhớ lại những ngày nàng ở chùa chiền kiếp trước.
Khi đó, nàng đã không còn danh hiệu Thế tử phi, bên cạnh không một ai hầu hạ, mọi việc đều phải tự mình làm.
Thanh Liên vốn là đại nha hoàn của Thẩm Dực, lại tự xin đến hầu hạ nàng, giặt quần áo, đốn củi, thổi lửa nấu cơm, mọi việc đều tận tâm tận lực.
Mùa đông khắc nghiệt, đôi tay nàng phải ngâm trong làn nước sông lạnh buốt, đôi bàn tay vốn dĩ mềm mại nay nứt nẻ, còn giấu giếm không muốn cho Sở Nguyệt Ly nhìn thấy.
Thanh Liên tốt như vậy với nàng, cuối cùng lại...
Sống mũi Sở Nguyệt Ly cay cay, đỡ Thanh Liên đứng dậy, ôn nhu nói: "Ta đã gả cho Thế tử, ngươi là người của Thính Vũ viện, ta đương nhiên phải che chở ngươi!"
Sở Nguyệt Ly búng nhẹ vào mũi Thanh Liên, nói tiếp: "Hơn nữa, ngươi cũng che chở ta mà!"
Mắt Thanh Liên đỏ hoe, trong lòng cảm động khôn nguôi.
Mọi người trước đó đều đã nghe qua những lời đồn về Thế tử phi, cả Thính Vũ viện đều lo lắng, không yên tâm về vị tân chủ tử này, sợ nàng đúng như lời đồn, không ra gì.
Nhưng hôm nay thấy, Thế tử phi đoan trang thông minh, đối đãi với hạ nhân tốt như vậy, vậy đối với Thế tử, chắc chắn còn sâu đậm hơn nữa!
Nghĩ đến điều gì, Thanh Liên lau nước mắt, nghiêm túc nói: "Thế tử phi, Thế tử nhà chúng ta từ bé đã thông minh hơn người, đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, làm người chính trực, hơn nữa chưa bao giờ mắng chửi hay đánh đập người hầu, là một người vô cùng tốt! Tốt hơn Nhị thiếu gia gấp trăm ngàn lần!"
Câu cuối cùng, giọng nói của nàng cực kỳ nặng, như thể sợ Sở Nguyệt Ly không tin vậy.
Sở Nguyệt Ly nhìn dáng vẻ này của Thanh Liên, "Phốc" một tiếng bật cười.
Thanh Liên có chút sốt ruột: "Đây là thật mà!"
Sở Nguyệt Ly ngừng cười, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang nằm trên giường, khẽ nói: "Đúng là như vậy!"
Hai đời phu thê, nàng tuy chưa từng nói với Thẩm Dực một lời nào, nhưng Thính Vũ viện này, chính là nơi nàng an tâm nhất.
Hạ nhân trong viện đều đã đi theo Thẩm Dực nhiều năm, trung thành tuyệt đối với hắn, đối đãi với nàng cũng vô cùng tôn kính, có thể thấy Thẩm Dực là người thế nào.
Đây chẳng phải là một cách che chở nàng hay sao?
Nếu không phải nàng quá mềm yếu, để kẻ xấu có cơ hội lợi dụng, thì đã không...
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động, cửa phòng bị đẩy ra, trong phòng lập tức xộc vào một mùi rượu nồng nặc...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất