Ba ngày sau.
Sau nhiều ngày liên tiếp trốn đông trốn tây, Lâm Lăng cuối cùng cũng về tới lãnh địa của hắn. Hiện giờ Lãnh Địa Hỗn Loạn đã thay đổi rất nhiều so với lúc hắn rời đi. Rõ ràng nhất chính là phần đất đai ở ngoại ô.
Vùng đất hoang vu ban đầu đã được khai khẩn thành đồng ruộng, cơ hồ có thể thấy các loại thóc lúa, rau dưa, trái cây ở khắp mọi nơi.
Ngoài ra còn có một đội dân quân chuyên môn tuần tra, cùng với một tấm bia để trừng phạt hành vi trộm cắp. Hệ thống quy định trừng phạt trên đó thật ra còn có tính răn đe hơn so với các đội dân quân tuần tra.
Ánh mắt Lâm Lăng nhìn về phía xa, đánh giá tình hình thành phố hiện tại. Bất kể là kinh tế, binh lực hay là quy mô kiến trúc, tất cả đều đã tương đối hoàn thiện.
Từ xa nhìn lại, nghiễm nhiên giống như một tòa thành lớn được phòng thủ kiên cố. Nhớ lại trước đây khi Lâm Lăng vừa mới đến, nơi đây chỉ là một thị trấn nhỏ cằn cỗi. Hiện giờ đạt đến quy mô bậc này, cũng coi như là một kỳ tích trong quá trình phát triển của đại lục Thương Khung.
Lúc này trước cổng thành xe ngựa như nước. Đoàn thương đội đi qua đang được tiến hành kiểm tra.
Lâm Lăng vừa mới đáp xuống, đột nhiên có một đội kỵ binh nhanh chóng phi đến. Phía trước đội kỵ binh rõ ràng là tổng quản ‘Bạch Lân’ cùng với Dương Võ, La Hán, Đạt Vũ và đông đảo tướng lĩnh cấp cao.
“Cung nghênh Lãnh Chủ đại nhân trở về!!”
Đi đến gần, đám người Bạch Lân lập tức xuống ngựa, đồng loạt khom lưng hành lễ với Lâm Lăng, cung kính đồng thanh nói.
Thấy thế, Lâm Lăng hơi hơi kinh ngạc.
“Các ngươi phát hiện ta trở về khi nào?”
Đối với hiệu suất làm việc nhanh chóng của đám người Bạch Lân lần này, Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy có chút khó tin.
“Trải qua chuyện lãnh chủ thật giả lần trước, ta đặc biệt thiết kế một mật thất, đặt phù văn ngọc giản của ngài vào bên trong, phái thêm vài tên lính thay phiên canh giữ.”
Bạch Lân mỉm cười nói: “Chỉ cần ngọc giản có cảm ứng, bọn họ liền thông báo ngay.”
Nghe vậy, Lâm Lăng âm thầm gật đầu.
“Lãnh chủ đại nhân, từ lần từ biệt trước cũng đã gần hai năm rồi ngài mới trở lại.”
Dương Võ mặc quân trang, ánh mắt kích động nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
“Đại nhân, mấy năm nay rốt cuộc ngài đã đi đâu?”
Bọn La Hán và Đạt Vũ cũng đều hưng phấn vây xung quanh, vẻ mặt tò mò.
“Có chuyện gì để về phủ trước lại nói.”
Bạch Lân mờ mịt quét mắt nhìn xung quanh, biết rõ thân phận Lâm Lăng nhạy cảm liền đề nghị.
Cứ như vậy, Lâm Lăng được tiến vào trong thành giữa sự vây quanh của đông đảo các tướng lĩnh cấp cao của lãnh địa, giống như áo gấm về làng vậy.
Phủ lãnh chủ.
Trong đại sảnh xa hoa, Lâm Lăng ngồi trên chủ vị. Đám người Bạch Lân theo thứ tự đứng đối diện với Lâm Lăng, mỗi người đều mang vẻ kính sợ.
Nhìn đám thủ hạ đông đúc trước mặt, ở trong lòng Lâm Lăng đột nhiên sinh ra một cảm giác thành tựu có hiểu. Chỉ có ở chỗ này, hắn mới xem như là người cầm quyền một tay che trời, không bị trói buộc bởi các quy tắc.