Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 08: Trốn chạy trong hiểm cảnh

Chương 08: Trốn chạy trong hiểm cảnh


Bầy sói nhìn thấy dị động của Lục Tiểu Thiên, liền xông thẳng về phía họ.
Rống! Linh thú Báo Hoa vô cùng hung tợn trực tiếp há miệng cắn chặt cổ họng kết thúc tính mạng của con sói gần nhất. Lục Tiểu Thiên sắc mặt chợt lạnh, hắn rút đoản kiếm ra chém thẳng vào một con sói đang xông về phía hắn. Ngao ô! Một vết chém trên đầu sói từ tai xéo xuống tới mũi. Trong nháy mắt, có hai con dã lang bị mất mạng. Tuy nhiên trong màn sương trắng phía xa kia, còn có hơn chục con sói khác lớn nhỏ khác nhau chạy đến.
"Chạy!" Lục Tiểu Thiên ra lệnh cho linh thú của mình, sau đó vung kiếm ép lui hai con dã lang khác, một tay nắm chặt lấy sợi dây thừng, dứt khoát từ trên vách núi nhảy xuống. Đám dã lang số lượng quá nhiều, trong đó còn có một hai con yêu thú. Khí thế so với Báo Hoa không hơn không kém. Nếu như cố chấp kiên trì ở đó, sợ rằng không thoát khỏi cảnh bị đám sói đó phân thây làm thức ăn. Cho nên Lục Tiểu Thiên không chút do dự chia ra cùng Báo Hoa đào tẩu, về phần có thể trốn thoát hay không thì phải xem vận mệnh của cả hai rồi.
Báo Hoa quay đầu nhìn thấy Lục Tiểu Thiên đã nhảy xuống vách núi, liền gầm lên một tiếng rồi lựa chỗ vòng vây hơi mỏng xông thẳng tới.
Bầy sói bên trên không ngừng rú lên, Lục Tiểu Thiên trong lúc trượt xuống phát hiện dây thừng trong tay không ngừng dị động, ngẩng đầu lên nhìn, lại có hai con soi bắt đầu cắn xé sợi dây thừng, linh trí của đám súc sinh này cũng không thấp. Lục Tiểu Thiên vừa mắng vừa đẩy nhanh tốc độ leo xuống, đồng thời dùng sức đạp vào trên vách đá, mượn lực nhảy qua nắm lấy sợi thanh đằng mọc gần đó. Một tay vừa nắm chặt lấy thanh đằng thì vừa đúng lúc sợi dây thừng bên trên đã bị đám dã lang cắn đứt.
Lục Tiểu Thiên thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật, một tay nắm lấy sợi dây thừng tay còn lại nắm lấy sợi thanh đằng, an toàn đáp xuống tảng đá nhô ra trên vách núi.
Bên trên đoạn nhai, mấy con dã lang đi đi lại lại một hồi, thất vọng rú lên vài tiếng rồi từ từ bỏ đi.
Cũng không biết Báo Hoa hiện tại thế nào, rất nhanh Lục Tiểu Thiên lại nhịn không được lắc đầu, trước mắt bản thân còn lo chưa xong, làm sao còn lo được cho Báo Hoa.
Lục Tiểu Thiên bỏ sợi dây thừng qua một bên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn. Vị trí cây thanh đằng mọc ra rũ xuống bình đài này cách đỉnh núi còn khoảng năm sau trượng, nếu theo thanh đằng leo lên rồi sau đó quăng sợi dây thừng lên móc vào một thân cây to, còn có thể thoát ra khỏi hiểm cảnh. Đường lui không còn lo âu, Lục Tiểu Thiên liền yên tâm, trước mắt việc cần làm là so sự kiên nhẫn với bầy sói.
Bên trên tuy rằng không nghe được động tĩnh của bầy sói, nhưng dựa vào kinh nghiệm lúc nhỏ theo cha vào núi, loài sói là loài động vật thù dai nhất. Bên trên đoạn nhai tuy rằng không còn tiếng sói tru, nhưng đám dã Lang đó chưa chắc đã thật sự bỏ đi, có thể còn có một con đang thủ ở nơi đó không chừng.
Tạm thời thoát khỏi nguy cơ, Lục Tiểu Thiên liền cảm thấy vai, ngực và khuỷu tay đều đau nhói. Hắn vén quần áo lên, thì thấy trên ngực, cánh tay có nhiều vết bầm tím, không ít chỗ bị rỉ máu. Là do lúc nãy từ trên vách núi trượt xuống va phải vách đá gây nên, cũng may không có thương tổn tới gân cốt, chịu đựng một chút rồi từ từ sẽ khỏi thôi.
Chỉ là Lục Tiểu Thiên rất nhanh liền phát hiện tình huống trước mắt không thật sự tốt. Trước đó bị vây khốn trong một chỗ khó hiểu, sau đó lại bị đàn sói đuổi giết, chạy tới chỗ này, hắn đã hoàn toàn mất đi phương hướng. Sau khi đả toạ hồi phục một chút nguyên khí, hắn rất nhanh liền phát hiện sắc trời càng ngày càng tối, ở giữa vách núi này, gió lạnh từ từ mạnh lên, rít gào bên tai hắn.
Trong hạp cốc mỗi khi đêm đến, nhiệt độ giảm mạnh, càng huống chi nơi đây là vách núi. Lúc này bụng thì còn đang đói, tới giữa đêm vừa đói vừa lạnh, chỉ sợ sẽ càng khó khăn hơn.
Nghĩ tới đây, Lục Tiểu Thiên liền tìm kiếm xung quanh trên bình đài rộng một trượng này, mục quang nhìn thấy một điểm vàng úa trên cây thanh đằng, nhất thời ánh mặt sáng lên.
Hắn rút ra đoản kiếm, chạy tới chỗ cây thanh đằng, gạt những cái lá cây qua một bên, bên trong lộ ra rất nhiều dây đằng đã héo úa.
"Có lẽ là sinh trưởng nhiều năm ở đây rồi héo tàn, có thể dùng để đốt lửa sưởi ấm, đêm khuya sẽ không phải khổ sở nữa."
Ca sát! Lục Tiểu Thiên dùng đoản kiếm chặt xuống một cây đằng héo úa. Ngay khi Lục Tiểu Thiên muốn cầm lấy cành cây héo úa đó thì một tiếng rít nhẹ vang lên khiến lông tóc trên lưng dựng đứng.
Lục Tiểu Thiên nhanh chóng rút tay về, nhìn kỹ lại thì phát hiện trong cây đằng héo úa đó lại chạy ra một con rắn màu vàng đất có từng vệt xanh lục trên thân, đang nhe răng lè lưỡi khè về phía hắn. Đầu rắn di động qua lại, con rắn này ẩn tàng bên trong cây đằng, vừa rồi nếu không phải nó chủ động công kích thì thật là khó phát hiện ra nó đang nằm im bất động trong đó.
Lục Tiểu Thiên thầm than nguy hiểm thật, nếu không phải đã tu luyện Hỗn Nguyên Kinh, giác quan so với trước kia nhạy bén hơn nhiều, lúc này e rằng đã bị một con rắn vô danh cắn phải.
Không dễ dàng gì chạy thoát dưới sự truy kích của bầy sói, xém tí nữa lại chôn thân trong miệng rắn. Trong hạp cốc này thật sự là hung hiểm vô cùng, một chút không cẩn thận liền có thể gặp phải những nguy hiểm khôn lường.
Con rắn từ trong cây đằng bò ra ngoài, lộ ra thân hình to như bắp tay người. Nó ngẩng cao đầu phẩn nộ tiếp cận kẻ xâm nhập.
Lục Tiểu Thiên hai mắt híp lại, một số kẻ săn mồi trong rừng có ý thức lãnh địa cực mạnh, xem ra bản thân đã xâm nhập vào lãnh địa của con rắn này.
Tuy nhiên hắn đã không còn đường lui, mảnh bình đài này chỉ rộng có một trượng, cơ bản không có chỗ để tránh né. Nếu đã như vậy thì chỉ còn biết cố gắng thử một phen.
Xè! Con rắn phát ra tiếng kêu nhẹ rồi há miệng cắn về phía mặt của hắn. Lục Tiểu Thiên vội vàng nghiêng đầu tránh né, đồng thời vung cây đoản kiếm đã sớm nắm chặt trong tay lên.
Một tiếng vang nhỏ, đầu con rắn đã rơi trên mặt đất, thân rắn nằm vặn vẹo trên thân cây đằng một hồi liền rơi xuống, phun đầy máu tươi.
Lục Tiểu Thiên cởi cái túi trên lưng xuống, lấy ra nồi thiết cùng với muối bên trong. Sau đó hắn liền nhặt lấy thân rắn trên đất, rút sạch hết máu, tay chân nhanh nhẹn lột da con rắn, và chặt nó thành mười mấy khúc nhỏ, ném vào trong nồi thiết.
Sau đó, hắn cũng cẩn thận kéo ra những cây đằng héo úa bên trong rồi sắp xếp gọn gàng, dùng đá lửa đốt cháy, trực tiếp nướng chín con rắn. Đáng tiếc không có đủ nước, chứ nếu nấu thành món canh rắn thì sẽ càng ngon hơn. May mắn là trong hạp cốc sương mù rất nhiều, sáng sớm mỗi ngày trên lá cây tích tụ không ít nước sương, không đến nổi phải chết khát.
Lục Tiểu Thiên sờ sờ bụng no căng nghĩ. Xem ra đêm nay phải qua đêm ở nơi đây rồi. Ảnh Nghĩ trong động phủ không ai cho ăn, xem ra khi quay về còn lại không tới mấy con rồi.
Lục Tiểu Thiên lắc đầu cười khổ, tự giễu cợt bản thân, trong tình huống trước mắt, có thể quay về hay không còn chưa biết. Lại còn có tâm tình lo lắng đám Ảnh Nghĩ trong động phủ. Hắc bào lão giả không có một chút nhân tính, cảm tình gì với hắn, cũng không hứng thú dạy hắn cái gì. Cái hang động nhàm chán đó, không quay về cũng chẳng sao. Cho dù quay về thế nào cũng phải chịu đòn roi, hắc bào lão giả ra tay vô cùng nặng, trận đòn lần trước xém tí nữa là đánh chết hắn rồi.
Không quay về nữa! Lục Tiểu Thiên yên lặng làm ra quyết định này.
Theo màn đêm càng ngày càng tối, gió lạnh trên đoạn nhai thổi qua khiến nhiệt độ giảm xuống cực thấp. Loại gió lạnh thấu xương này không ngừng thổi qua làm cho hắn căn bản không thể đi vào giấc ngủ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất