Chương 07: Lạc đường
Trong hạp cốc, hổ gầm vượn hú, Lục Tiểu Thiên cưỡi trên lưng Báo Hoa, mang theo trên lưng một cái bao tròn đầy, bên trong như trước có muối, gia vị, nhưng lần này có thêm một cái nồi thiết, ngoài ra còn có một sợi dây thừng lớn. Một tháng trước, hắn mơ hồ thấy được trên đỉnh núi ở một khoảng cách khá xa có một cây linh thảo. Tuy nhiên khoảng cách khá xa, không thể thu thập. Trải qua lần đó, Lục Tiểu Thiên thu thập vật liệu bện thành một sợi dây thừng dài, bình thường ra ngoài đều mang theo bên người.
Hắc Hùng là linh thú của hắc bào lão giả, không bao giờ cho Lục Tiểu Thiên cưỡi lên người, Báo Hoa so với Hắc Hùng nhỏ hơn nhiều, nhưng cõng một thiếu niên mười một tuổi như Lục Tiểu Thiên cũng còn có thể chạy được, tốc độ cũng không chậm.
Xem ra dùng viên Tụ Khí đan đổi lấy con linh thú Báo Hoa này cũng hoàn toàn xứng đáng.
Sau khi vượt qua phạm vi đã tìm kiếm trước kia, Lục Tiểu Thiên suy nghĩ một hồi, liền từ trên lưng Báo đi xuống tự mình tìm kiếm, để không bị bỏ sót linh thảo mình cần.
Hắc bào lão giả thật là keo kiêt, đến phương pháp nhận dạng linh thảo cũng không dạy hắn, ngoại trừ Bạch Huỳnh Thảo dùng để luyện chế Linh Thú đan, những thứ khác hoàn toàn không đề cập tới. Liên tục tìm kiếm trong bụi cỏ và bụi cây ven đường gần hai canh giờ, không thu hoạch gì cũng không nói, nhưng tìm kiếm như vậy vô cùng phiền phức, Lục Tiểu Thiên trong lòng không tự chủ có chút bất mãn với hắc bào lão giả. Mài đao không lầm trảm sài công*, nếu không phải hắc bào lão giả keo kiệt như vậy, dạy hắn tu luyện nhanh một chút, tu vi càng cao, càng có thể vì hắc bào lão giả làm được nhiều việc.
*Mài đao không lầm trảm sài công (磨刀不误砍柴功): một câu thành ngữ, ý nghĩa là mài đao tuy rằng tốn thời gian nhưng mà không làm chậm trễ việc chẻ củi. Ý chỉ làm việc gì cũng phải chuẩn bị đầy đủ thì có thể làm nhanh hơn nhiều.
Nhưng mà nghĩ cũng chỉ là nghĩ, Lục Tiểu Thiên cũng hiểu rõ một cái đạo lý, trên đời làm gì có cái bánh miễn phí. Lúc vừa tới sơn cốc, Lục Tiểu Thiên xem hắc bào lão giả như chỗ dựa của mình. Chỉ là sau khi sinh hoạt ở trong hạp cốc một đoạn thời gian, Lục Tiểu Thiên đã biết, chỉ có thể dựa vào bản thân. Hắc bào lão giả cứu hắn cũng chỉ vì muốn để hắn trong động phủ xử lý những việc lặt vặt cho lão mà thôi. Chứ không hề có ý nghĩ muốn dạy hắn.
Nghĩ thông được điểm này, thừa dịp đoạn thời gian hắc bào lão giả không ở đây, Lục Tiểu Thiên cảm thấy tình hinh cho phép thì liền ra ngoài tìm kiếm linh dược, tuy rằng loại phương pháp hiện giờ giống như mò kim đáy biển, nhưng so với việc ngồi trong động phủ khô khốc một mình còn tốt hơn nhiều.
Trong hạp cốc càng đi sâu, sương mù càng nồng đậm, nếu như hắn không phải đã tu luyện Hỗn Nguyên kinh, nhãn lực so với trước kia mạnh hơn vô số lần, e rằng lúc này Lục Tiểu Thiên chỉ có thể nhìn xa không quá hai ba trượng. Nếu đi sâu thêm hơn mười dặm* có thể chỉ nhìn thấy được xung quanh hai trượng, Lục Tiểu Thiên khẽ cau mày, nếu cứ như vậy, hiệu suất tìm kiếm cũng quá thấp đi. Đáng tiếc, tuy rằng tu luyện Hỗn Nguyên Kinh trở luyện khí kỳ tu sĩ, nhưng ngoại trừ lực lượng lớn hơn một chút, nhãn lực tốt hơn một chút, tựa hồ không có biến hoá gì quá lớn.
*Một dặm của Trung Quốc bằng 500 mét.
Chẳng lẽ nguyên khí không có tác dụng nào khác sao? Tuy rằng hắc bào lão giả không nói, nhưng hắn có lẽ nên thử một chút. Nghĩ tới điều này, Lục Tiểu Thiên hít thở thật sâu, âm thầm lưu chuyển nguyên khí trong đan điền tới hai mắt. Sau khi một tia nguyên khí lưu chuyển tới, đột nhiên cảm thấy trong mắt một mảng trắng mơ hồ, tựa như bị một tầng đồ vật che mất đi, nhãn lực còn bằng không trước đây. Lẽ nào nguyên khí không thể dùng như vậy? Trong lòng Lục Tiểu Thiên cả kinh, chuẩn bị tán đi sự vận chuyển của nguyên khí, nhưng chính vào lúc này, trong mắt chợt mát lạnh, nhãn lực trở nên rõ ràng hơn nhiều, cự ly trong tầm trăm trượng trở nên rõ ràng vô cùng. Những sợi lông tơ mịn trên thân Hắc Hùng và Báo Hoa đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thật sự là thần dị vô cùng.
Thì ra nguyên khí thật sự có thể sử dụng như vậy. Lục Tiểu Thiên nhất thời cao hứng vô cùng, không đơn thuần chỉ là có thể nhìn xa một chút, mà là thực nghiệm thành công khiến hắn cảm thấy cho dù không ai dạy hắn, về sau cũng có thể từ từ tìm ra một số cách sử dụng nguyên khí.
Lục Tiểu Thiên lần đầu tiên thành công vận dụng nguyên khí, bởi vì vui quá mà không biết mệt, tốc độ tìm kiếm so với trước kia không chỉ nhanh hơn gấp chục lần. Một canh giờ sau, hắn ngày càng xâm nhập vào sâu trong hạp cốc rồi. Hồn nhiên không để ý tới hoàn cảnh xung quanh đã từ từ phát sinh biến hoá.
Thẳng tới khi Hắc Hùng ngậm lấy một con Dê vàng đã bị cắn chết quăng tới dưới chân Lục Tiểu Thiên. Lục Tiểu Thiên liền lắc đầu cười, nếu không chăm sóc tốt cho Hắc Hùng, nó có thể sẽ nổi giận. Một khi Hắc hùng nổi giận, hắn cũng có chút chống đỡ không nổi.
Chỉ là trong lúc đang thu thập cũi gỗ, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy một mảng rừng nhỏ trước mắt, sắc mặt nhất thời biến đổi. Vừa rồi hắn là từ bên này tìm kiếm qua bên đây, nhưng không có phát hiện ra mảng rừng này.
Có thể là nhớ nhầm thôi, Lục Tiểu Thiên trong lòng ôm một chút may mắn tự nói. Sau đó triệu hồi Báo Hoa, cưỡi lên trên lưng Báo hướng về một chỗ khác chạy đi. Nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Từ sau khi trở thành tu sĩ luyện khí kỳ, trí nhớ của Lục Tiểu Thiên so với trước đây tốt hơn rất nhiều. Hắn rõ ràng nhớ rõ vừa nãy đi qua nơi đây là một gò đất nhỏ, hơn nữa ở phía đông gò đất còn có một dòng suối nhỏ rộng không tới năm thước*. Mà lúc này, gò đất, suối nhỏ cũng đã biến mất không thấy, thay vào đó là một khu rừng rậm rạp.
*Một thước của Trung Quốc bằng 0,33 mét.
"Quay về, tìm Hắc Hùng." Lục Tiểu Thiên vỗ vỗ Báo Hoa nói. Đột nhiên bị hãm nhập vào trong một hoàn cảnh xa lạ, Lục Tiểu Thiên nghĩ trước tiên phải hội hợp với Hắc Hùng, để phòng ngừa sau này gặp phải những yêu thú khác. Chỉ bằng hắn và Báo Hoa, trong hạp cốc này hoàn cảnh vô cùng phức tạp, năng lực tự bảo vệ bản thân có chút không đủ.
Nhưng khi Lục Tiểu Thiên quay về, chạy hơn hai dặm. Nơi hắn vừa đi qua lại biến thành một biển hoa, màu bạch lam, làm gì còn có bóng dáng của Hắc Hùng.
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, Lục Tiểu Thiên tuyệt không tin đồ vật sinh trưởng trên mặt đất lại có thể chuyển động. Nhưng những gì thấy trước mắt nhìn thấy lại khiến Lục Tiểu Thiên cảm giác một trận dị thường khó tin.
"Ngao ô..."
Một tiếng hú quen thuộc vàng lên, tiếp theo là vang lên tiếng hưởng ứng của bầy sói hoang. Lục Tiểu Thiên trong lòng căng thẳng, lại là bầy sói, hơn nữa số lượng so với trước đây gặp phải nhiều hơn nhiều.
"Chạy!" Lục Tiểu Thiên vội vàng cưỡi Báo Hoa chạy từng bước nhỏ trốn đi nơi khác, một là vì tiết kiệm chút thể lực, mặt khác cũng vì địa hình trước mắt bị kẻ địch bao vây tứ phía, căn bản không có lợi cho việc phòng ngự, Hắc Hùng lại không ở đây, một khi bị bầy sói bao vây, thì rắc rối lớn rồi.
Báo Hoa trông có chút lo sợ bất an, mang theo Lục Tiểu Thiên chạy sâu vào bên trong sương mù.
Một hơi chạy hơn năm sáu dặm, Lục Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn, sau lưng lại là một vách núi căn bản không thể nhìn thấy đáy. Và trước mặt hơn mười con dã Lang đang gào rú lao thẳng về phía Lục Tiểu Thiên.
Từ sát khí ba động phát ra trên thân bầy sói này, đa phần là dã thú bình thường chỉ có một số cực ít sát khí khiến tim hắn đập nhanh. Nhưng cổ khí thế này so với Báo Hoa toạ kỵ của Lục Tiểu Thiên còn không mạnh bằng, hình thể so với Báo Hoa còn nhỏ hơn gần một phần ba. Chỉ là đám sói này số lượng quá nhiều, hơn nữa còn không ngừng kêu gọi đồng loại ở phụ cận tụ tập qua đây.
Lục Tiểu Thiên từ trên lưng Báo Hoa nhảy xuống, chạy tới bên vách núi liền vận chuyển nguyên khí nhìn xuống, nhưng trong cự ly trăm trượng vẫn bị mây mù che mờ, cơ bản không nhìn thấy đáy. Chỉ là trong khoảng hai mươi trượng, Lục Tiểu Thiên nhìn thấy một cái bình đài dài một trượng do sơn thạch dựng lên đưa ra ngoài, bên trên còn có một số thanh đằng.
Tuyệt địa phùng sinh, Lục Tiểu Thiên trong lòng kinh hỉ, thừa dịp dã Lang e ngại khí thế của Báo Hoa, do dự không tiến. Lục Tiểu Thiên vội vàng mở gói đồ luôn mang theo bên người, lấy ra dây thừng, một đầu buột vào một gốc cây thô to bên cạnh vách núi.