Chương 10: Yêu Hào Trư Vương
Hắc bào lão giả vỗ vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm kim sắc từ trong túi bay ra, thân kiếm dài mấy tấc đón gió biến lớn, trong nháy mắt liền dài thành mấy thước.
"Đi!" Hắc bào lão giả hai tay bắt kiếm quyết, hai ngón tay trái chập lại chỉ về phía trước.
Kim sắc phi kiếm quang mang loé lên bay thẳng về phía Yêu Hào Trư.
Yêu Hào Trư Vương đưa đầu đón đỡ, hai cái răng nanh va chạm với phi kiếm, phát ra âm thanh leng keng. Yêu Hào Trư Vương đắc ý kêu lên một tiếng, bốn vó mở ra, xông thẳng tới hắc bào lão giả.
"Con Yêu Hào Trư Vương lại lợi hại như vậy!" mấy người đại hồ tử sắc mặt đại biến, độ sắc bén của kim sắc phi kiếm của hắc bào lão giả, mấy người họ đều vô cùng rõ ràng, con Yêu Hào Trư Vương này chỉ cần đưa đầu ra đỡ, liền đụng văng phi kiếm, tựa hồ không hề bị một chút ảnh hưởng nào.
"Đại hồ tử, giúp ta!" Trên mặt hắc bào lão giả thoáng hiện lên một chút kinh hãi lớn tiếng nói.
"Mau lui!" Đại hồ tử kêu lớn. Trong bốn người, y là tu sĩ hệ thổ, lực phòng ngự mạnh nhất, chỉ có y mới có thể ngăn cản đòn tấn công của Yêu Hào Trư Vương.
Trong miệng đại hồ tử niệm vài câu chú ngữ, một bức tường đất cao hơn một trượng, dày hơn một thước vừa kịp lúc hiện lên ngăn cản ngay trước người hắc bào lão giả.
Bùm!
Yêu Hào Trư Vương đụng vào bức tường làm vang lên âm thanh điếc tai, cát bụi văng bay tứ tung.
Hừm hừm! Yêu Hào Trư Vương thở hổn hễn, vẫn không hề bỏ cuộc. Sau khi bị ngăn cản, liền lần nữa khịt mũi phẫn nộ xông về phía tường đất đó.
Bùm, bùm!
Một cái, hai cái, ba cái...
Yêu Hào Trư Vương lần lượt xông tới đụng vào làm cho bức tường khổng lồ từ từ xuất hiện vết nứt.
"Con súc sinh này quá lợi hại, mọi người đừng có che giấu gì nữa, ra thêm sức đi, bắt giặc phải bắt vương trước, cùng nhau hợp sức giết con nghiệt súc này, những con Yêu Hào Trư còn lại tự nhiên sẽ tản đi. Nếu không chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị đám Yêu Hào Trư này làm cho mệt chết!" Hắc bào lão giả thất thanh nói.
"Ta sẽ thi triển công kích mạnh nhất, cần thời gian vài hơi thở." Đại hồ tử chém chết con Yêu Hào Trư trước mặt rồi thở hổn hển nói. Đám Yêu Hào Trư này tuy rằng linh trí không cao, nhưng mà vô cùng dã tính. Một khi giao thủ cùng địch nhân liền một mực điên cuồng dùng răng nanh đâm thẳng tơi trước, tuy rằng phương thức vô cùng đơn giản, nhưng Yêu Hào Trư nhiều như vậy, có thể khiến cho bọn họ tay chân rối loạn. Càng huống chi còn có một Yêu Hào Trư Vương tam cấp. Lực phòng ngự còn hơn bọn họ gấp mấy lần.
Mặc dù bọn họ đã là luyện khí hậu kỳ, hắc bào lão giả còn là cảnh giới luyện khí đại viên mãn, trước đó giết gần mười con Yêu Hào Trư, nhưng cũng khá là chật vật.
"Để ta vây khốn con Yêu Hào Trư Vương này, có thể tranh thủ thời gian năm hơi thở, các ngươi phải tranh thủ." Thiếu phụ váy xanh huy động dải lụa màu tím, sau khi lần nữa cuốn bay một con Yêu Hào Trư, nhìn thấy được tình thế nghiêm trọng, liền lớn tiếng nói.
"Huyết Chu Nho, ngươi cản lại những con Yêu Hào Trư khác, năm hơi thở là đủ giết con nghiệt súc này rồi!" Hắc bào lão giả âm trầm nói.
Bùm! Bức tường đất do đại hồ tử thi triển cũng không cản được Yêu Hào Trư Vương bao nhiêu thời gian thì liền bị đụng cho vỡ nát, vụn đất văng tung toé khắp nơi, cát bụi mù mịt.
Yêu Hào Trư Vương xông ra khỏi bụi mù, đắc ý quẩy đuôi xông thẳng tới hắc bào lão giả, vừa rồi chính người này dùng phi kiếm chém vào răng nanh của nó, làm nó cảm thấy đau nhức, làm sao có thể không báo thù này được.
Chính vào lúc này, thiếu phụ váy xanh thu hồi lụa tím, tay trái ném ra, một quả cầu màu đen bay tới bên trên Yêu Hào Trư Vương, bụp một tiếng liền xoè ra, một cái lưới lớn màu đen từ trên phủ xuống người nó.
"Thu!" Thiếu phụ váy xanh khẽ kêu một tiếng, tấm lưới màu đen phủ xuống trói chặt Yêu Hào Trư Vương.
Hừm hừm...
Yêu Hào Trư Vương vô cùng phẫn nộ, vừa mới đụng sập một bức tường đất, không nghĩ tới lại bị tấm lưới đen quấn lấy, nó hét lớn rồi vùng vẫy dữ dội.
"Con Trư Vương này khí lực rất lớn, mau, ta sắp không trụ được nữa!" Trư Vương càng vùng vẫy kịch liệt, sắc mặt thiếu phụ càng trắng, liền lớn tiếng nói, không dám phân tâm, tiếp tục rót pháp lực vào trong tấm lưới đen.
Phốc! Yêu Hào Trư Vương ngẩng đầu dùng răng nanh chém tới, chém ra một lỗ hỏng dài một thước trên tấm lưới. Xem ra sắp từ trong tấm lưới đen thoát ra rồi.
Huyết Chu Nho huy động song luân, giết hết những con Yêu Hào Trư ở gần nhất, ánh mắt lo lắng nhìn về phía mấy người hắc bào lão giả.
Hắc bào lão giả kêu to tiếng, cắn đầu lưỡi tới chảy máu phun lên hai tay, sau đó liên tục biến đổi kiếm quyết, miệng tức giận nói: "Đi!"
Kim sắc phi kiếm bị Yêu Hào Trư Vương đánh văng đi lần nữa tăng vọt to hơn gần gấp đôi, hiện lên kim quang, trực tiếp chém thẳng tới đầu của Yêu Hào Trư Vương.
Phụt! Kim sắc phi kiếm trực tiếp đâm thẳng vào đầu của Yêu Hào Trư Vương. Rìu của đại hồ tử cũng chém vào bụng nó, rạch ra một vết thương sâu tới thấy xương, ruột, nội tạng của Yêu Hào Trư Vương cùng với máu đồng loạt rơi ra ngoài.
Yêu Hào Trư Vương gào thét thê lương, trước khi chết phát lực xé nát tấm lưới đen thành chục mảnh. Thiếu phụ váy xanh mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu lớn, linh khí bị huỷ, thần thức cũng phải chịu thương tổn.
Yêu Hào Trư Vương tử vong, thân thể nặng hơn ngàn cân ngã ầm xuống đất.
Màu máu tanh nồng nạc khắp nơi. Yêu Hào Trư Vương vừa chết, những con Yêu Hào Trư khác đa phần đều là yêu thú nhất cấp, thấy thủ lĩnh đã bị giết, số còn lại đều kinh hãi, nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
"Con súc sinh này thật lợi hại, đơn đả độc đấu, ta e rằng cũng không phải là đối thủ của nó. Da của con Yêu Hào Trư Vương này, còn có một cặp răng nanh này, tới phường thị cùng với những tu sĩ khác trao đổi, sẽ đổi được không ít linh thạch a. Đáng tiếc chúng ta hiện giờ vẫn còn bị vây ở đây, cho dù thu hoạch được cũng không có quá nhiều tác dụng.
Đại hồ tử thu hồi đại rìu, thở hổn hển, một trận chiến khốc liệt như vậy tiêu hao rất nhiều pháp lực.
Hắc bào lão giả duỗi tay, kim sắc phi kiếm thu nhỏ lại thành vài tấc, nhưng ánh sáng kim sắc trên bề mặt ảm đạm đi nhiều, sắc mặt lão nhất thời có chút đau xót.
"Này, các ngươi xem, có biến hoá!" Huyết Chu Nho trong trận chiến này tiêu hao ít nhất, trong lòng âm thầm khoái trá, là người đầu tiên nhận ra sự biến hoá của hoàn cảnh xung quanh.
Thiếu phụ váy xanh lau đi vết máu nơi khoé miệng, bất chấp việc tấm lưới đen bị huỷ, nhìn thấy sương mù xung quanh đều rút về phía tây bắc với tốc độ kinh người, sắc mặt lập tức ngạc nhiên nói: "Thiên tượng kịch biến, chẳng lẽ có dị bảo xuất thế không thành công sao?"
Đám người Huyết Chu Nho nhất thời đề cao tinh thần, bọn họ bốn người liên thủ xông pha trong hạp cốc, chẳng phải là vì linh vật trong hạp cốc sao, còn có khả năng tồn tại bảo vật? Rốt cuộc là dị bảo hình dáng như thế nào, lại có thể tạo nên dị tượng kinh người như vậy.
Mấy người bọn họ nhìn thấy toàn bộ sương mù trong hạp cốc đều đang điên cuồng xông về một nơi nào đó. Vốn nơi đây sương mù mênh mông, mắt thường căn bản không thể nhìn thấy được bao xa, nhưng theo sương mù tiêu thất, lúc này mọi thứ liền trở nên rõ ràng hơn rồi.
"Ảo trận hình như biến mất rồi!" Huyết Chu Nho kinh hỉ phát hiện hoàn cảnh xung quanh cũng không còn biến hoá nữa. Liên tục vài tháng bị vây trong trận pháp, y cũng sắp bị vây đến điên rồi.
Thiếu phụ áo xanh cũng hưng phấn nói: "Đúng rồi, trận pháp đáng chết này đúng là biến mất rồi."