Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 11: Tương tàn

Chương 11: Tương tàn


"Các ngươi có để ý thấy linh khí trong hạp cốc đang biến mất không? Hắc bào lão giả bỗng nhiên hỏi.
Mấy người đại hồ tử giật mình, lúc này mới phát hiện linh khí trong hạp cốc đích thực đang từ từ biến mất, bọn họ bởi vì trốn tránh sự truy sát của Linh Tiêu Cung, trốn chạy mấy vạn dặm không dễ dàng gì mới tới được Bắc Lương Quốc, tại nơi hẻo lánh này tìm được một chỗ có linh khí sung túc như hạp cốc thật không dễ dàng, nếu như linh khí trong hạp cốc này đều biến mất, bọn họ chẳng phải lại tiếp tục lưu lạc nữa sao. Bởi vì đám tu sĩ bọn họ, nhất định phải có đầy đủ linh vật và linh khí mới có thể tu luyện tiến thêm một bước. Nếu không tu vi ngày sau ngừng trệ không tăng, trăm năm sau, liền giống như đám phàm phu tục tử, trở thành một đống xương tàn mà thôi.
"Nơi dị tượng xuất hiện, nhất định có dị bảo. Lúc này mà không đi tìm kiếm, còn đợi khi nào!" Hắc bào lão giả bước ra một bước, người đã bay ra xa mấy trượng.
Huyết Chu Nho lúc này cũng phục hồi tinh thần nói: "Cảnh lão quái nói không sai, chúng ta đi!"
Mấy người tu sĩ hắc bào lão giả tốc độ cực nhanh bay về phía tây bắc, cách trung tâm vòng xoáy nơi đoạn nhai ngày càng gần, sương mù cũng trở nên nồng đậm.
Mấy người chạy hơn mấy chục dặm, nhìn thấy vòng xoáy màu trắng vô cùng khổng lồ, sắc mặt trở nên kinh ngạc.
Bất quá một tiếng thét kinh hãi còn lớn hơn phát ra từ miệng Huyết Chu Nho, chỉ thấy ở trên một sườn núi nhỏ phía trước, trong đám cỏ dại, sinh trưởng hai cây Linh Tham với linh khí ba động vô cùng mãnh liệt.
"Tử La Tham!" Dựa vào linh khí ba động trên cây truyền tới, hai cây Tử La Tham này ít nhất cũng khoảng trăm năm hoả hầu. Mấy người đồng thời nhìn thấy Tử La Tham, cặp mặt nhất thời trở nên nóng rực. Ngoài nó ra, trong mắt không còn gì khác.
Tử La Tham là chủ dược luyện chế Trúc Cơ đan, sở dĩ đám đại tông môn có thể truyền thừa xuống, là do có nguồn cung cấp Trúc Cơ đan, nhưng Trúc Cơ đan cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, rất ít khi bị lọt ra bên ngoài. Bởi vậy bọn họ đám tán tu bình thường muốn có Trúc Cơ đan là chuyện vô cùng gian nan. Có được Tử La Tham, thì các linh thảo khác cũng dễ dàng kiếm đủ. Một khi Trúc Cơ, bọn họ có thể tăng thêm hai trăm năm thọ nguyên.
Đối với những người như bọn họ, tu sĩ đã tu luyện tới cạnh giới Luyện Khí hậu kỳ, Luyện Khí đại viên mãn mà nói. Bất cứ bảo vật nào cũng không quan trọng bằng Trúc Cơ đan. Bất quá rất nhanh lại xuất hiện một vấn đề khác, trước mắt bọn họ có bốn người, nhưng Tử La Tham chỉ có hai cây!
"Cảnh lão quái, ngươi có luyện được Trúc Cơ đan không?" Đại hồ tử cầm chặt cây rìu trong tay nhìn hắc bào lão giả nói.
"Ngươi nghĩ Trúc Cơ đan là củ cải trắng sao? Cho dù là luyện đan sư đã luyện thành thục nhiều lần cũng chỉ có ba phần tỉ lệ luyện thành công mà thôi, nếu là luyện đan sư mới luyện lần đầu, tỉ lệ luyện thành cũng không tới một thành." Hắc bào lão giả nhăn mặt lại nói.
"Cái gì? Luyện chế Trúc Cơ đan lại khó khăn như vậy sao?" Đám người thiếu phụ váy xanh, Huyết Chu Nho dều cả kinh nói.
"Nếu không, đám tán tu chúng ta cũng sẽ không cúi đầu gia nhập các đại môn phái." Hắc bào lão giả hắng giọng nói, "Bất quá, nếu là may mắn luyện chế được tốt, hoả hầu của Tử La Tham cũng đủ, một lò đan có thể luyện chế ra ba viên, nhưng mà chúng ta lại có bốn người, cho dù luyện đan sư có lợi hại hơn nữa, cũng không thể đám bảo luyện hai lò đều thành công, chỉ có một lò, đã là vận khí rất tốt rồi. Các người nói, hai cây Tử La Tham này, phải phân chia như thế nào?"
"Tự nhiên là..." Thiếu phụ váy xanh mỉm cười nói, nhưng ánh mắt đột nhiên phát lạnh.
Đồng tử hắc bào lão giả co rút lại, thân hình nhanh chóng lui lại.
Dải lụa màu tím của thiếu phụ váy xanh bay ra cuốn về phía đại hồ tử.
"Hắc hắc, muốn đánh lén ta, không có dễ vậy đâu!" Đại hồ tử sớm đã có đề phòng, vung đại rìu lên, rìu đầu hoàng quang ẩn hiện, chém về phía dải lụa tím đang bay tới.
Xích! Đại rìu sắc bén chém lên trên dải lụa, xé toạc ra một lỗ lớn. Mà lúc này Huyết Chu Nho cũng đã ném ra song luân, với tốc độ nhanh như điện, chém về phía sau lưng của đại hồ tử.
"Cảnh lão quái, còn không ra tay, bọn họ giết chết ta, một mình ngươi cũng khó địch lại." Đại hồ tử thấy thiếu phụ váy xanh và Huyết Chu Nho liên thủ cùng nhau, nhất thời sắc mặt trắng bệch, hốt hoảng kêu lên.
Cảnh lão quái sắc mặt âm trầm bất định, đứng bên ngoài vòng đấu, đối với hiểm cảnh của đại hồ tử cũng làm như không thấy. Hơn nữa Huyết Chu Nho và thiếu phụ váy xanh hai người đột nhiên xuất thủ, lão muốn cứu cũng không kịp nữa.
"Cho dù là chết, ta cũng sẽ kéo theo một người lót xác. Thối biểu tử (con chó chết), chết đi!" Đại hồ tử sắc mặt trở nên sầu thảm nhưng rất nhanh liền trở nên điên cuồng, một đạo hoàng quang loé lên, đại hồ tử gia tăng một tầng phòng ngự lên người mình, thổ hệ tu sĩ như y dùng phòng ngự để nổi danh.
Một tiếng nổ vang, dải lụa màu tím bị chém ra một lỗ thủng lớn.
Song luân của Huyết Chu Nho vẫn chưa hề dừng lại, chém lên tấm lưng đầy lông của đại hồ tử. Phụt! tầng sáng phòng ngự vỡ tan, đại hồ tử liền phun máu. Đồng thời lúc này, một cây kim nhỏ như lông tơ từ trong dải lụa bay ra, đâm thẳng vào ngực đại hồ tử.
Ánh sáng trắng loé lên, phi luân xoay một vòng trên cổ đại hồ tử, một cái đầu lâu liền bay lên trời.
Đại hồ tử chết không nhắm mắt, đầu lâu trợn trừng rơi trên mặt đất, hắc bào lão giả ánh mắt co rút, không nghĩ tới trong dải lụa của thiếu phụ áo xanh lại ẩn tàng phi châm, trước đây chưa hề nhìn thấy mụ sử dụng, thật sự khiến ngươi ta không thể không đề phòng.
Sau khi giết chết đại hồ tử, thiếu phụ váy xanh cười khúc khích nhìn hắc bào lão giả nói: "Cảnh lão quái, lão nói xem, nếu như lão không thể luyện chế Trúc Cơ đan, thì ta còn cần thiết phải lưu lão lại hay không?
Sắc mặt hắc bào lão giả lạnh nhạt nói: "Tử La Tham tuy rằng có hai cây, nhưng có nhiều thêm một cây thì nhiều thêm một phần hy vọng luyện ra Trúc Cơ đan. Ta cũng cảm thấy không cần phải chia lợi nhuận với các ngươi làm gì.
Thiếu phụ váy xanh sau khi nghe vậy liền ngẩn ra sau đó nhìn về phía Huyết Chu Nho, nhất thời cười nghiêng ngã, giống như nghe phải một câu chuyện rất khôi hài vậy."Cảnh lão quái, ngươi bất quá chỉ là Luyện Khí đại viên mãn, cho dù cao hơn bọn ta một hai tầng, nhưng lão cảm thấy có năng lực lấy một địch hai sao?
"Nói nhiều lời vô nghĩa với lão làm gì, giết lão đi!" Huyết Chu Nho mặt đầy lệ khí nói, đôi tay vung lên, hai cái phi luân bay về phía hắc bào lão giả.
"Chút tài mọn mà thôi!" Hắc bào lão giả vẫn không để song luân vào mắt, tay trái vỗ vào hồ lô ngọc bên hông. Một đám Ảnh Nghĩ dày đặc vo ve bay ra. Đồng thời lão tế ra kim sắc phi kiếm, đối kháng với song luân của Huyết Chu Nho.
"Ảnh Nghĩ? Hèn chi lại kiêu ngạo như vậy, nhưng mà lão tưởng rằng dựa vào đám linh trùng thấp giai này có thể ngăn cản được ta sao? Thật là nực cười." Thiếu phụ váy xanh thấp giọng nói, tay vung lên, dải lụa màu tím xuyên qua đám Ảnh Nghĩ, đuổi theo phi kiếm sau đó quấn chặt lấy chuôi kiếm.
"Nhanh, ta không giữ được bao lâu đâu." Thiếu phụ váy xanh kinh hãi nói. Ả dĩ nhiên cũng rất kiêng kỵ đám Ảnh Nghĩ chứ không hề thoải mái như lời nói trước đó.
"Hảo, Cảnh lão quái đã không có phi kiếm, giết lão như giết gà mà thôi!" Huyết Chu Nho cười quái dị nói, ra vẻ như mọi việc đã trong tầm tay.
Đinh...
Một âm thanh trong trẻo vang lên, chỉ thấy chuôi kiếm kim sắc đang bị lụa tím quấn chặt lấy đột nhiên chấn động, bên trên rơi ra một số kim sắc, lộ ra một thanh hắc sắc phi kiếm, toàn thân đều màu đen chỉ dài hơn một thước, nhưng uy lực so với kim sắc phi kiếm trước đây càng mạnh hơn vài lần. Mặt trên tản ra uy áp khiến cho thiếu phụ váy xanh và Huyết Chu Nho nghẹt thở.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất