Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 17: Thu hoạch

Chương 17: Thu hoạch


Trên mặt bàn, đặt mười bốn khối đá lớn nhỏ không đồng nhất, phân biệt là ba khối màu vàng đất, năm khối màu đỏ, còn có sáu khối màu xanh lá.
Màu vàng đất làm cho người ta cảm thấy rất nặng, ngưng thật như khí tức của đại địa. Màu đỏ lại làm cho người ta cảm giác được một cỗ khí tức hoả diễm vô cùng tinh thuần, mà lục sắc, lại khiến cho người ta cảm nhận một cổ sinh mệnh khí tức, tràn ngập sự sống của cỏ cây.
"Những viên đá này thuần khiết như ngọc thạch, có thể khiến người khác cảm thấy thoải mái tận tâm can, nhất định không phải phàm vật, tuy rằng không biết tác dụng cụ thể, nhưng được lưu trữ trong mấy cái túi trữ vật, nhất định có tác dụng không ngờ đến."
Lục Tiểu Thiên trong lòng nghĩ như vậy, chỉ vì hắn không biết chút gì về pháp thuật tu tiên và linh vật này nọ, nhưng hắn cảm nhận được linh khí trên đó.
Tạm thời chỉ có thể thu lấy, sau này từ từ tìm hiểu.
Ngoại trừ mười bốn khối đá tràn đầy các loại linh khí ra, trên bàn còn có mấy cái ngọc hạp, bên trong chứa đựng linh thảo, linh khí ba động trên đó so với những gì trước đây hắn sử dụng còn mạnh mẽ hơn nhiều, có lẽ là linh thảo có đẳng cấp cao hơn.
Ngoại trừ linh thảo, còn có ba bình đan dược, cùng ba quyển công pháp. Đồng dạng đều có linh khí ba động, ba bình đan dược đều giống nhau. Còn với công pháp, hắn đã tu luyện Hỗn Nguyên Kinh, nên không thể tu luyện những công pháp này.
Ánh mắt Lục Tiểu Thiên nhìn vào cái túi trữ vật cuối cùng, ba cái trước đều đã bị mở ra, nhưng có túi này là không mở được, mấy lần thần thức của hắn xâm nhập vào trong cũng đều bị đẩy ra, còn khiến cho thần thức của hắn bị chấn động, làm cho hắn chóng mặt ù tai. Trải qua mấy lần thử, hắn cũng không dám vọng động nữa.
Xem ra thủ đoạn của người tu tiên cũng thật nhiều, đáng tiếc hắc bào lão giả không có ý định dạy hắn. Hiện tại hắn cũng chỉ dùng hai mắt dò đường trong bóng tối, hoàn toàn không biết thứ gì. Lục Tiểu Thiên cảm thấy đáng tiếc, nếu như có người có thể dạy hắn, thì có thể bớt được một chút khó khăn, chí ít hắn một chút cũng không biết những thứ này dùng để làm gì. Trước mắt toàn bộ đều do hắn tự thăm dò lấy, làm nhiều mà hưởng ít.
Cất hết đồ đạc đi, các túi nhỏ, ngọc hồ lô cũng đều treo ở bên hông, Lục Tiểu Thiên mở ra một bình đan dược, đổ ra một viên đan dược màu trắng nhỏ như trứng chim bồ câu, trên mặt có chút chần chừ, linh khí ba động trên viên đan dược này so với thứ trước đây hắn dùng mạnh mẽ hơn nhiều. Cũng không biết đan dược này có cấm chế không, Lục Tiểu Thiên trầm tư, cuối cùng hắn quyết định phải làm rõ là loại đan dược gì trước, nếu không phải tình huống bắt buộc thì cũng không muốn sử dụng bừa bãi.
Tay khác của Lục Tiểu Thiên cầm một cái túi trữ vật có thêu chữ, trên đó thêu ba chữ Huyết Chu Nho, nhìn mấy chữ này, hắn không nhịn được nghĩ tới một vị trung niên nam tử có duyên gặp mặt một lần, thân không cao bằng hắn, một thân huyền y, thông qua lời nói của người khác mà biết được, tựa hồ những người khác đều gọi hắn là Huyết Chu Nho. Đồng hành cùng hắc bào lão giả vừa đúng có ba người, chẳng lẽ ba cái túi trữ vật là của ba người đó? Nếu là túi trữ vật của bọn họ, thì sao lại xuất hiện trên người hắc bào lão giả? Chẳng lẽ? Nghĩ tới sự âm hiểm xảo trá của hắc bào lão giả, Lục Tiểu Thiên cảm thấy kinh hãi, nhưng cũng không dám tin tưởng phán đoán của bản thân.
Nửa canh giờ sau, sau khi dời khối đá ra khỏi cửa động phủ, Lục Tiểu Thiên nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, nặng nề thở ra một hơi, trước đó bị hắc bào lão giả ép vào tuyệt cảnh, lúc này có chút cảm giác sống sót sau kiếp nạn.
"Đợi thực lực của bản thân đầy đủ, nhất định phải thu thập nguyên thần của hắc bào lão giả."Lục Tiểu Thiên trong lòng quyết định, nguyên thần của đối phương một mực ở trong cơ thể hắn, tuy rằng trước mắt bị nhốt trong một vách chắn trong suốt, nhưng vẫn là một mối nguy hại ẩn tàng. Bởi vì hắn cũng không thể xác định tầng vách chắn đó có thể vây khốn lão được bao lâu.
Trong hạp cốc mọi thứ cũng đều héo úa, biến thành một vùng đất cằn cõi, đia phương như vậy tìm không thấy linh vật, hơn nữa cho dù hạp cốc không có biến hoá, với thực lực Luyện Khí kỳ tầng một như hắn, trong hạp cốc mạo hiểm, e rằng rất nhanh liền trở thành thức ăn trong bụng các yêu thú khác.
Nghĩ thông điểm này, Lục Tiểu Thiên đem theo đồ đạc đoạt được trên người hắc bào lão giả đi về phía lối ra của hạp cốc.
"Ngao..." vừa đi tới cửa động, Lục Tiểu Thiên liền nghe được tiếng dã thú gầm thét, hắn theo phản xạ để tay lên chuôi kiếm, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một con Hoa Báo trên cổ có một cái vòng màu bạc điên cuồng chạy tới trước mặt hắn, hưng phấn chạy vây quanh hắn.
Hảo gia hoả, thì ra linh thú của hắn cũng chạy thoát khỏi đám dã lang đó, Lục Tiểu Thiên nét mặt kinh hỉ, sờ đầu Hoa Báo. Hoa Báo hiểu ý liền ngồi xổm xuống.
"Đi!" Lục Tiểu Thiên trong lòng sảng khoái nói. Hoa Báo liền sải bước đi về nơi xa...
Mấy tháng sau, trong một khu rừng rậm rạp, một con Hoa Báo sung mãn đang chiến đấu với một con Yêu Hổ thể hình to lớn hơn bản thân nhiều. Thực lực hai bên không chênh lệch bao nhiêu, bất quả Yêu Hổ thể hình lớn hơn một chút, trên phương diện thể lực chiếm chút ưu thế. Hai con yêu thú quấn lấy nhau, chốc sau, Hoa Báo rơi vào thế hạ phong. Bất quá vào lúc này, mười mấy con Ảnh Nghĩ từ các hướng khác nhau bay đến trên thân Yêu Hổ điên cuồng chích vào. Động tác của Yêu Hổ nhất thời trở nên trì trệ vô lực, bị Hoa Báo cắn ngay cổ họng, lập tức mất mạng.
Lúc này một thiếu niên khẽ nhếch mép, bên hông treo mấy cái túi đen, còn có ngọc hồ lô và đoản kiếm xuất hiện nói: "tác dụng của đám Ảnh Nghĩ quả nhiên bất phàm, trách không được trước đây hắc bào lão giả luôn luôn mang theo bên người."
Lục Tiểu Thiên rất hài lòng với tác dụng của đám Ảnh Nghĩ mang lại suốt chặng đường dài, bọn nó bản thân lực sát thương không lớn, nhưng hiệu quả tê liệt lại cực mạnh, hơn nữa hắn dùng đoản kiếm của bản thân liên tục công kích một con Ảnh Nghĩ, cũng không thể giết chết nó. Ngoại trừ lực phòng ngự kinh người của bản thân Ảnh Nghĩ, còn do thân hình nhỏ, trên không trung không bị lực cản không khí, cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Lục Tiểu Thiên lọt da con Yêu Hổ, còn có một số xương hổ. Trên người nó toàn là bảo vật, bán cho hiệu thuốc trong thành có thể kiếm được không ít tiền. Sau khi bỏ toàn bộ xương hổ và tấm da hổ hoàn chỉnh vào trong túi trữ vật, lại nướng mấy miếng thịt hổ, quăng cho con Hoa Báo đang chảy nước miếng ròng ròng gần đó.
Hắn hài lòng cầm theo túi trữ vật, sau vô số ngày thử nghiệm, hắn phát hiện chỉ có đồ vật có linh khí mới có thể bỏ vào trong. Cái giỏ sau lưng hắn có mấy cây thảo dược lại không thể bỏ vào trong đó.
Hoa Báo nằm dưới đất một bên ăn thịt nướng, một bên Lục Tiểu Thiên hai chân đả toạ, dựa theo trước đây tu luyện.
"Lục đại ca, Lục đại gia, cầu xin ngươi thả ta ra đi." Trong làn sương trắng mịt mù, một kết giới có hình cầu tựa như trái Thanh quả khổng lồ, lơ lửng trong không trung.
Trong quả cầu trong suốt đạm thanh sắc, nguyên thần của hắc bào lão giả muốn bay ra khỏi kết giới, nhưng sương mù bên ngoài dâng trào, tựa hồ muốn xé nát nguyên thần lão, hắc bào lão giả bị kinh sợ, không dám tự tiện xông ra nữa.
Trước đây lão bế quan tu luyện cũng hết mấy tháng thời gian, nhưng bên trong kết giới trong suốt này, lão với trạng thái nguyên thần căn bản không thể tu luyện, hấp thu không được nguyên khí. Suốt mấy tháng qua kiểu đợi chờ vô vị nhạt nhẽo như thế này, quả thật khiến lão muốn phát điên.
"Loại tâm ngoan thủ lat vô sỉ như ngươi, lại cũng có lúc phải cầu xin người khác sao, thật khiến người ta cảm thấy khinh bỉ."
Nguyên thần của Lục Tiểu Thiên từ trong sương mù xuất hiện, cách một vách chắn nói. Mấy ngày nay thông qua việc không ngừng tu luyện, hắn phát hiện bản thân mỗi khi tu luyện xong, điều sẽ xuât hiện tại nơi thần bí bên trong cơ thể mình. Trải qua vô số lần, hắn phát hiện bản thân có thể khống chế nơi nguyên thần mình xuất hiện. Hắn môt hơi vây khốn hắc bào lão giả hết mấy tháng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất