Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 18: Bình Võ huyện thành

Chương 18: Bình Võ huyện thành


Nguyên thần của hắc bào lão giả vừa thấy Lục Tiểu Thiên xuất hiện, vô cùng kinh hỉ nói: "Hảo đồ nhi, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện, cầu xin ngươi thả ta ra đi, cho dù làm trâu làm ngựa cho ngươi, điều kiện gì ta cũng đáp ứng."
Mấy tháng nay, không thể tu luyện, không có người nói chuyện, chỉ có sương mù trắng xoá, và sỏi đá dưới chân. Loại tháng ngày buồn tẻ như vậy rất khó chịu đựng. Loại đợi chờ vô vọng như vậy rất dễ khiến người ta phát điên. Và mấy tháng qua, Lục Tiểu Thiên liên tục thử nhiều lần, tấm vách chắn đó hắn chỉ cần tâm ý vừa động, từng tia khí vụ sẽ bao phủ hắn lại ngay, không có chút hậu hoạn nào, Lục Tiểu Thiên cũng có thể thản nhiên đối mặt với hắc bào lão giả.
"Làm trâu làm ngựa cho ta? Ta có thể không có mạng mà hưởng, đến cả những người theo ngươi đi vào trong hạp cốc mạo hiểm cũng bị ngươi giết chết, thủ đoạn của ta ít như vậy sao dám mạo hiểm chứ." Lục Tiểu Thiên nói.
"Trong tu tiên giới, từ xưa đến giờ đều là kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, giữa tu sĩ với nhau, tranh giành chém giết lẫn nhau vì đoạt bảo cũng là chuyện bình thường mà thôi, ta nếu không giết bọn họ, bọn họ cũng sẽ không buông tha ta." Hắc bào lão giả cười lạnh nói.
Lục Tiểu Thiên thất thanh nói: "Bọn họ quả thật bị ngươi giết chết!"
Hắc bào lão giả rùng mình, lão là một lão già giảo hoạt, rất nhanh liền hiểu rõ Lục Tiểu Thiên muốn dụ lão nói ra mọi thứ. Niên kỷ nho nhỏ, lại có tâm cơ như vậy, nếu không phải tư chất kém một chút, e rằng sớm muộn gì cũng quật khởi. Xem ra chiêu đau khổ cầu xin hắn đã không có chút tác dụng nào, tiểu tử này mười phần hết tám chín phần là không mắc bẫy, bản thân chỉ có thể tiếp tục tìm cách thoát khỏi lồng giam này thôi.
Lục Tiểu Thiên lại hỏi mấy vấn đề, chỉ là sau khi hắc bào lão giả biết đã mắc bẫy thì trầm mặc không nói, hoặc giả là hỏi lại vài câu muốn từ miệng hắn biết được gì đó. Lục Tiểu Thiên không khỏi có chút ảo não, vừa rồi nghe thấy hắc bào lão giả giết chết ba người còn lại, trong lòng liền sợ hãi, nhất thời lỡ lời, không nghĩ tới lão gia hoả này đã nhanh chóng phản ứng lại. Chỉ bằng lời nói phiến diện của hắc bào lão giả, hắn đại khái cũng phán đoán được hung hiểm của tu tiên giới, xem ra sau này phải càng cẩn thận hơn nữa mới được, nếu không cẩn thận rơi vào bẫy của người khác, thì sẽ hối hận khôn cùng.
Nghĩ tới điều này, Lục Tiểu Thiên mở hai mắt, rừng cây rậm rạp lần nữa hiện trong tầm mắt, hắn cỡi trên lưng Hoa Báo, vừa xông ra ngoài vừa tu luyện, đồng thời án theo trang Luyện Trùng thuật trong Luyện Thú thuật học cách khống chế đám tiểu Ảnh Nghĩ.
Nửa tháng sau, ở một toà huyện thành náo nhiệt, hai bên đường đầy các sạp hàng bán tre nứa, hồ lô đường, còn có bán cả da của dã thú. Lục Tiểu Thiên lưng mang theo một bao đầy đồ vật, đi lại trong đám người, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy giang hồ hào hiệp một thân phục trang, lưng mang theo đao kiếm.
"Không nghĩ tới Bình Võ huyện thành lại có bộ dạng như vậy, xem ra so với huyện Thanh Trúc còn náo nhiệt hơn một chút."
Lục Tiểu Thiên hứng trí đánh giá những người đi đường, còn có các sạp hàng ở hai bên đường, hắn ở trong hạp cốc hơn nửa năm trời, trong thâm sơn lang thang hết mấy tháng trời cũng không thấy bóng người, hiện tại quay về thành thị náo nhiệt như vậy, trong lòng có chút kích động. Theo những gì hắn nhận biết, Bình Võ cùng Thanh Trúc huyện thành là tiếp giáp nhau, hắn trong thâm sơn không biết đường, mới vô tình đi tới nơi đây.
Nhưng mà rất nhanh tâm tình của hắn liền bình phục lại, đứng phía trước một dược phường*, bên trên có một tấm biển hiệu cổ lão, trên đó ghi "Diệu Chi đường". Hắn một đường đi tới, đây là cái dược phường thứ tư hắn nhìn thấy, hơn nữa có quy mô lớn nhất, có lẽ sẽ trả giá tốt hơn một chút cho đám thảo dược của hắn.
*Dược phường: quầy thuốc.
Trong tiệm có ba tiểu nhị tầm hơn hai mươi, còn có một vị lão trưởng quỷ mập mạp, sắc mặt hồng nhuận ngồi trong quầy. Lục Tiểu Thiên bước vào, đánh giá đám người này một cái, hỏi một tiểu nhị vóc dáng cao ráo trong đó: "Trong tiệm có thu mua thảo dược không?"
"Diệu Chi đường chúng ta là dược phường lớn nhất ở Bình Võ huyện thành, không thu mua thảo dược phổ thông, ngươi chỉ là một tên mao tiểu tử, tới đây làm gì vậy?"
Trong tiệm có mấy vị khách nhân, tiểu nhị đang tiếp đón, không kiên nhẫn vẫy tay. Các loại thảo dược càng tốt đa phần cũng ở trong thâm sâu cùng cốc, nơi đó ít có dấu vết con người, chỉ có mãnh thú độc xà mà thôi. Thậm chí là đám võ giả cũng không dám dễ dàng xâm nhập. Còn ngoại vi chỉ là một đám thảo dược phổ thông, Diệu Chi đường có nguồn cung thảo dược cho bản thân, đối với những khách hàng lẻ tẻ thường không để vào mắt.
Lục Tiểu Thiên cau mày, từ cái giỏ sau lưng lấy ra một cây Hoàng Tinh khá lớn, trên đó có mười mấy cái cành rậm rạp.
"Hoàng Tinh hơn bốn mươi năm tuổi!" Lão trưởng quầy đối với hoả hầu của thảo dược rất mẫn cảm, vừa nhìn đã biết Hoàng Tinh này không phải phàm vật, tuy rằng không phải là cực phẩm, nhưng đã là thảo dược thượng đẳng rồi.
"Cây Hoàng Tinh này các ngươi trả giá bao nhiêu?" Lục Tiểu Thiên hỏi.
"Tiểu huynh đệ, thật là không đơn giản a, Hoàng Tinh có hoả hầu như vậy cũng không gặp nhiều, ta có thể ra giá ba mươi hai lượng bạc. Tiểu huynh đệ cảm thấy thế nào?" lão chưởng quỹ béo lúc này đổi một sắc mặt khác, cười híp mắt nói.
Lục Tiểu Thiên không có trả lời, trực tiếp cất đi Hoàng Tinh, xoay người rời đi.
"Chậm đã, nếu như tiểu huynh đệ cảm thấy giá cả thấp quá, chúng ta còn có thể thương lượng." Chưởng quỹ béo không nghĩ tới Lục Tiểu Thiên có phản ứng như vậy, mắt thấy hắn sắp ra khỏi cửa liền vội vàng gọi lại.
"Giá thấp hơn thị trường vài thành, hơn nữa thảo dược hơn mười năm hoả hầu, đa phần là cung không đủ cầu, chưởng quỹ quả là biết làm ăn ha." Lục Tiểu Thiên quay lại liếc nhìn chưởng quỹ béo rồi lạnh nhạt nói, vừa rồi hắn đã hỏi qua mấy cái dược phường, sao có thể dễ dàng bị hí lộng được.
"Tiểu huynh đệ quả là một người tinh minh, do tại hạ mắt kém, thật sự xin lỗi, thế này đi, một giá thôi, năm mươi lượng."Chưởng quỹ béo liên tục chắp tay bồi tội cười nói.
So với dự liệu còn cao hơn vài lượng, hắn cũng tương đối vừa ý, so với trước đây làm tạp dịch, mấy tháng trời mới có thể dành dụm được hai lượng nhỏ như hạt đậu, chỉ một cây Hoàng Tinh trước mặt đã có thể bán ra được giá như vậy, đống tiền này đã đủ cho cả nhà ấm no mấy chục năm rồi.
Lục Tiểu Thiên vừa muốn đáp ứng, nhưng đột nhiên cảm thấy hậu viện Diệu Chi đường có một cổ linh khí yếu ớt như ẩn như hiện truyền đến. Khí tức đó lại giống như khí tức của Tụ Khí đan. Hắn nhịn không được trong lòng nhảy dựng lên, không sai, nhất định là linh thảo dùng để luyện chế tụ khí đan.
"Cây Hoàng Tinh này của ta không bán."
"Không bán? Vậy tiểu huynh đệ đến Diệu Chi đường là có việc gì, chẳng lẽ là tôi chịu đãi không tốt sao?" Chưởng quỹ béo trên mặt có chút nghi hoặc nói.
"Nghe nói Diệu Chi đường có đầy đủ các loại thảo dược, ta cần một số thảo dược tương đối nhiều, cho nên muốn cùng chưởng quỹ trao đổi, cây Hoàng Tinh này có giá năm mươi lượng dùng để trao đổi thảo dược khác, bù trừ qua lại.
Lục Tiểu Thiên ở hoang sơn hành tẩu mấy tháng trời cũng không thể tìm được linh thảo, lúc này ngoài ý muốn gặp được, sao có thể bỏ qua.
Chưởng quỹ béo sắc mặt dễ chịu nói: "Thì ra là vậy, dễ thôi, không biết tiểu huynh đệ muốn loại thảo dược nào?"
Lục Tiểu Thiên nói: "mùi vị của loại thảo dược này khá độc đáo, ta ngửi thấy khí tức của nó, chưởng quỹ không ngại để ta đi vào trong hậu viện Diệu Chi đường chứ?"
"Không sao." Chưởng quỹ béo gật đầu.
Hậu viện của Diệu Chi đường vô cùng thoáng đãng, đằng trước mấy chục người đang bận rộn, có rất nhiều thảo dược đang phơi khô, cũng có loại phải nghiền nát, hoặc là trưng cất. Ngoài ra còn có một chiến xe ngựa, hai vị tráng hán đang lấy các loại thảo dược chất đầy trên xe xuống.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất