Chương 24: Hỏi đáp
"Có thể, sau khi ta xác nhận bản thân an toàn, sẽ thả ngươi đi." Lục Tiểu Thiên gật đầu đáp ứng, sau đó nói: "Bất quá vấn đề ta hỏi, ngươi tốt nhất nên thành thật trả lời, nếu như ngày nào đó ta phát hiện sự thật khác với những gì ngươi nói, kết cục của ngươi sẽ giống với người lúc nãy."
Thông qua lời nói của Lữ Bích Phượng, hắn biết được rằng, vốn Tư Đồ gia tộc hơn một trăm năm trước là gia tộc tu tiên luôn ngụ tại Lương Châu. Tư Đồ gia tộc chỉ có có năm người, tộc trưởng của bọn họ là Tư Đồ Dũng, Luyện Khí tầng bốn, là tu vi cao nhất trong Tư Đồ gia tộc. Ngoài ra còn có một người là tộc thúc của Tư Đồ Kính vừa mới chết, tu vi không rõ, nhưng sẽ không vượt qua Luyện Khí tầng ba. Còn có một tử đệ trẻ tuổi Tư Đồ Minh, chỉ là Luyện Khí tầng một.
Sau này Tư Đồ gia tộc di dời đi, đi tới một tiên thành xa xôi gọi là Vọng Nguyệt thành. Nơi đó có hơn ngàn vạn tu tiên giả, số người đạt cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn nhiều không đếm xuể.
Hắn cũng là lần đầu tiên biết được trên Luyện Khí kỳ còn có Trúc Cơ kỳ, có thể ngự kiếm phi hành, khai sơn phá thạch, phi thiên độn địa. Tu sĩ đạt tới Trúc Cơ kỳ cũng đều có hai ba trăm năm thọ nguyên.
Lục Tiểu thiên vừa nghe đã say mê, trước đây không hề có ai dạy hắn, lúc này hắn mới biết tu tiên giả cũng có nơi tụ tập của mình, Vọng Nguyệt tiên thành! Ngoại trừ Vọng Nguyệt thành, còn có địa phương khác, còn có một số đại tông môn phái tu tiên, những tông môn đó là lãnh tụ của tu tiên giới.
Giống Tư Đồ gia tộc những gia tộc ẩn cư ở một châu của quốc gia thế tục, chỉ coi như là tiểu thế lực không đủ thành đạo của tu tiên giới, nhiều không đếm xuể.
Lục Tiểu Thiên lại hỏi: "Người Tư Đồ gia tộc này là tu tiên giả, vì sao lại can thiệp đến chuyện của thế tục? Với bọn họ có chỗ tốt nào?"
"Nơi ở của phàm nhân, linh vật rất hiếm có, nếu như không phải ở Vọng Nguyệt thành đắc tội người không thể đắc tội, Tư Đồ gia tộc cũng sẽ không chạy về cái ổ cũ Lương Châu này. Người trong gia tộc bọn họ không nhiều, căn bản không có thời gian đi tìm kiếm linh vật, cho nên mới khống chế các thế lực bang phái trên giang hồ, tìm kiếm linh thảo, linh thạch, để cho bản thân tu luyện." Lữ Bích Phượng nói.
"Cho nên tên Tư Đồ Kính vừa chết đi do biết được ta là người thu mua ba cây Tử Linh thảo ở Diệu Chi đường, y liền lập tức đuổi theo tới đây?"
Lục Tiểu Thiên chợt đại ngộ, nếu như vậy thì cũng hợp lý, Tư Đồ gia khống chế các thế lực trên giang hồ, có nhiều tai mắt, hắn nếu xuất hiện ở Bình Võ huyện thành thì rất dễ bị phát hiện.
Lữ Bích Phượng gật đầu nói."Chính xác!"
"Linh thạch mà ngươi nói là cái này sao, có tác dụng gì?" Lục Tiểu Thiên nghĩ tới túi trữ vật có một viên đá mang theo linh khí, từ bên trong lấy ra một viên màu đỏ hỏi.
"Không sai, đây là một khối hoả hệ linh thạch phẩm chất thấp, trong lúc cùng người khác đấu pháp, pháp lực tiêu hao rất nhanh, liền có thể nắm nó ở trong tay, hấp thụ linh khí bổ sung cho pháp lực đã tiêu hao. Ngoài ra còn dùng để luyện chế một số linh khí, pháp trận, cũng cần phải dùng tới linh thạch."
Lữ Bích Phượng cười khổ nói, nàng hiện tại đã khẳng định thiếu niên này chỉ là một tán tu bình thường, ngay cả linh thạch cơ bản nhất cũng không biết, thật không biết hắn làm sao trở thành tu tiên giả. Càng ly kỳ hơn là lại có thể thu phục một con linh thú lợi hại như Hoa Báo, thật là bất khả tư nghị.
"Nguyên Khí đan!" Sự tình tiếp theo tới nàng cũng khó có thể tưởng tượng đã phát sinh, sau khi thấy Lục Tiểu Thiên từ trong túi trữ vật lấy ra một bình đan dược, nàng há miệng tới nửa ngày cũng không khép lại được.
Lục Tiểu Thiên sờ sờ mũi, lúc này hắn coi như đã biết rõ một số đồ vật trên người mình là những gì rồi, Nguyên Khí đan là đan dược dành cho Luyện Khí hậu kỳ và Luyện Khí đại viên mãn sử dụng. Tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ thông thường trên người chỉ có một ít Tụ Khí đan thôi. Không ngờ hắn lại lấy ra đan dược dành cho Luyện Khí hậu kỳ mới có thể sử dụng, đối với Lữ Bích Phượng mà nói, quả thật rất kinh khủng. Nếu như để cho nữ tử này biết trong túi trữ vật của hắn còn có hai bình Nguyên Khí đan khác, không biết biểu tình của nàng sẽ như thế nào nữa.
"Một vấn đề cuối cùng, đường tới Vọng Nguyệt tiên thành đi như thế nào?"
Nữ tử váy đỏ nói: "Từ Lương Châu, một đường đi về phía tây, trước sau phải xuyên qua Nguỵ Quốc, Võ Quốc, Bắc Chu Quốc... Hơn mười cái quốc gia thế tục, lộ trình xa xăm có hơn mười vạn dặm. Nhưng mà ta phải đề tỉnh ngươi một câu, Vọng Nguyệt tiên thành không phải ai cũng có thể đi."
"Vì sao, Vọng Nguyệt tiên thành rất nguy hiểm sao?" Lục Tiểu Thiên không hiểu hỏi.
Vọng Nguyệt tiên thành là nơi tụ tập của tán tu, cũng là nơi dừng chân của một số tông môn tu tiên. Số lượng tán tu ở đó tính bằng vạn, còn số tán tu ra vào nơi đó mỗi ngày càng nhiều gấp mấy lần. Giống như ngươi những tu sĩ Luyện Khí tầng một, trong thành nhiều lắm cũng chỉ làm một số việc thấp hèn để sinh tồn, địa vị so với võ giả thế tục cao hơn một chút. Nếu không phải tư chất xuất chúng, được tông môn đại phái nhìn trúng thu vào trong môn hạ, dựa vào bản thân cực khổ sinh tồn, e rằng cả đời cũng không thể tu luyện tới cảnh giới cao hơn.
"Vọng Nguyệt thành nhiều tán tu như vậy, không phải cũng không gia nhập tông môn sao, chẳng lẽ tán tu cũng chỉ có thể làm tạp vụ, không thể trở nên nổi trội hơn sao? Lục Tiểu Thiên nói.
Nữ tử váy đỏ cười lạnh nói: "Trong số tán tu cũng có nhân vật lợi hại, rất nhiều tán tu tụ tập ở Vọng Nguyệt tiên thành, là bởi vì trong Vọng Nguyệt sơn mạch phụ cận Vọng Nguyệt tiên thành có vô số linh vật vô cùng tận, rất nhiều tán tu ở trong Vọng Nguyệt sơn mạch tìm kiếm linh vật để tiến hành tu luyện. Bất quá trong sơn mạch yêu thú cũng nhiều không đếm xuể, và các tu sĩ tầm bảo khác cũng thường xuyên cướp bóc lẫn nhau, loại tu sĩ Luyện Khí tầng một như ngươi, e rằng không tới mấy ngày, liền trở thành một đống xương trắng rồi."
Nghe xong lời của nữ tử váy đỏ, Lục Tiểu Thiên trong lòng có chút tính toán. Từ hắc bào lão giả và lời châm biếm của nữ tử váy đỏ, còn có những tao ngộ mà hắn gặp qua trên đường, không có cái nào mà không hiển thị rõ trong tu tiên giới là cá lớn nuốt cá bé, mạnh hiếp yếu, so với tranh đấu trong thế tục càng đáng sợ, càng kịch liệt hơn. Bất quá dù vậy cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm truy cầu đại đạo của hắn.
"Linh thú trước kia của ngươi tựa hồ từ trong túi trữ vật trên người ngươi đi ra, cái túi đó thuộc về ta."
Lục Tiểu Thiên giơ tay lấy xuống cái túi gấm nhỏ trên người nữ tử, hai lần trước hắn đi vào Bình Võ huyện thành đều không tiện dẫn theo Hoa Báo, đều để cho Hoa Báo đợi ở nơi hoang dã. Bất quá sau khi trải qua trận chiến với kim bào nam tử, hắn rõ ràng chiến lực của bản thân không đủ, nếu như không có Hoa Báo, trong thành gặp phải kim bào nam tử, hắn cũng chỉ có thể chạy trối chết, e rằng không thể làm gì đối phương. Hơn nữa hắn không hiểu pháp thuật, cũng không thể chạy thoát khỏi ma chưởng của đối phương.
Thấy Lục Tiểu Thiên chỉ lấy đi túi linh thú của mình, nữ tử váy đỏ cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu như đổi lại là một người tâm ngoan thủ lạt khác, e rằng sinh mạng của nàng cũng khó có thể giữ. Thiếu niên trước mặt tuy rằng ra tay quyết đoán, cũng may cũng còn giữ chữ tín, không hề có ý nghĩ lật lọng. Còn con Khứu Yêu Thử đó không biết chạy đi đâu rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng tìm một số người, cũng không có chiến lực gì cả. Túi linh thú bị thiếu niên trước mặt lấy đi, đối với nàng tổn thất cũng không lớn.
"Ngươi định khi nào thả ta ra?" Nữ tử váy đỏ nói ra vấn đề mình quan tâm nhất.
"Đợi ta nhận thấy bản thân đã đủ an toàn, tự nhiên sẽ thả ngươi, tạm thời thì uỷ khúc người trong sơn động này nghỉ ngơi lại một đoạn thời gian vậy."
Lục Tiểu Thiên cười nhạt nói, án theo lời của nữ tử, Tư Đồ Kính đã chết, Tư Đồ gia tộc khẳng định sẽ khắp nơi tìm kiếm hung thủ, phụ thân y là cao thủ Luyện Khí trung kỳ, cho dù hắn với Hoa Báo cùng lên, cũng không phải là đối thủ, tạm thời ở trong sơn lâm này lánh nạn một thời gian, đợi mọi việc qua đi rồi tính. Lúc này hắn đã đạt được tin tức mà bản thân muốn có, vốn định đi tham dự võ lâm đại hội, lúc này xem ra cũng không cần đi nữa. Còn nữ tử này nếu thả ra, không hẳn sẽ không tiết lộ hành tung của hắn, nói chung không thể không đề phòng.
Vứt nữ tử ở đó, Lục Tiểu Thiên tràn đầy phấn khởi đi ra khỏi sơn động, cẩn thận lấy ra quyển Sơ Cấp Pháp Thuật Toàn Thư tỉ mỉ nghiên cứu. Từ lúc bắt đầu tu luyện Hỗn Nguyên Kinh, hắn một mực ngóng trông có thể tu luyện pháp thuật, tới hiện tại sau gần một năm rưỡi mới có thể tiếp xúc được.
Án theo giới thiệu của Sơ Cấp Pháp Thuật Toàn Thư, chỉ cần tu sĩ Luyện Khí kỳ là có thể tu luyện pháp thuật sơ cấp, nhưng nếu tu luyện pháp thuật đối ứng với thuộc tính của bản thân thì sẽ tương đối nhanh hơn một chút. Chỉ là Lục Tiểu Thiên cũng không rõ bản thân là hệ nào trong ngũ hành.
Nếu trong Sơ Cấp Pháp Thuật Toàn Thư nói tu luyện pháp thuật hệ đối ứng sẽ càng nhanh hơn, vậy thử luyện mỗi loại một chút, có lẽ sẽ phán đoán ra được. Lục Tiểu Thiên cân nhắc một chút rồi quyết định như vậy.
Một lúc sau, trước người Lục Tiểu Thiên xuất hiện một cây mâu ngắn kim sắc, cong cong vẹo vẹo tốc độ chậm chạp bắn về phía một cây đại thụ ở ngoài xa mười mấy trượng.
Tốc độ này đừng nói là đánh địch, chỉ sợ đánh trúng cũng khó khăn. Lục Tiểu Thiên chau mày, phát hiện bản thân thi triển kim mâu thuật so với kim bào thanh niên, và pháp thuật mà hắc bào lão giả thi triển kém hơn rất nhiều.
Hắn khó hiểu, lại chạy về trong sơn động hỏi Lữ Bích Phượng, mới biết rằng pháp thuật cũng phải tu luyện quen thuộc mới có thể đối địch. Lục Tiểu Thiên sắc mặt đỏ lên, thầm trách mình vừa rồi đến đạo lý đơn giản vậy cũng không nghĩ tới, dù là đám võ giả đó, một loại võ kỹ cũng phải rèn luyện trên trăm ngàn lần, mới có thể sử dụng thuần thục, pháp thuật tự nhiên cũng sẽ như vậy.
Lục Tiểu Thiên liên tục sử dụng mấy lần kim mâu thuật, tuy rằng vẫn chưa chuẩn xác, hơn nữa thời gian tích luỹ pháp lực vẫn còn dài, nhưng so với lần đầu tiên, đã có sự chênh lệch không ít. Hắn tập luyện rất hưng phấn, chuẩn bị thử một loại pháp thuật khác, liền phát hiện nguyên khí trong đan điền sắp nhanh chóng khô cạn.
Sử dụng pháp thuật tiêu hao nguyên khí không ngờ lại lớn như vậy. Lục Tiểu Thiên thất kinh, nghĩ tới Lữ Bích Phượng nói linh thạch có thể giúp đỡ khôi phục pháp lực, Lục Tiểu Thiên liền từ trong túi trữ vật lấy ra một viên kim linh thạch giữ chặt trong tay, một cỗ kim linh khí tinh thuần quả nhiên từ linh thạch cuồn cuộn không dứt tràn vào thể nội.
Lục Tiểu Thiên tinh thần rung lên, nhất thời không kìm được, liên tục sử dụng kim thương thuật có lực công kích mạnh mẽ.
Ca sát! Trong tay trái phát ra âm thanh trầm thấp, hắn cúi đầu nhìn lại, linh thạch trước đây còn có kim quang lấp loé, lúc này đã biến thành mạt phấn mất đi vẻ lấp lánh từ giữa các khe ngón tay chảy xuống. Một khối hạ phẩm kim linh thạch đã dùng hết. Lục Tiểu Thiên đau xót, xem ra sau này nên đả toạ khôi phục nguyên khí thì hơn, chứ nếu sử dụng linh thạch như vậy, không lâu sau thì xài hết thôi, tác dụng của linh thạch lớn như vậy, nên lưu lại lúc trọng yếu mới dùng.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Tiểu Thiên hứng trí dạt dào luyện tập sử dụng pháp thuật. Bất quá khiến hắn cảm thấy kỳ quái chính là hắn tu luyện Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ, năm hệ pháp thuật tốc độ tu luyện đều giống nhau, chỉ có Băng Phong Lôi mấy loại này là tốc độ tu luyện chậm một chút. Khi hắn nói kết quả này với Lữ Bích Phượng, nàng vô cùng chấn kinh, cùng đồng tình mà nhìn hắn, nói rằng loại tư chất này là thấp nhất trong ngũ hành, tạp linh căn. E rằng cả đời này có nổ lực, tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ đã coi như rất tốt rồi.
Lục Tiểu Thiên lúc này mới nhớ tới hắc bào lão nói tư chất của hắn kém là chuyện như thế nào, thì ra lão gia hoả đó sớm đã biết, chỉ là không giải thích rõ với hắn.
Lục Tiểu Thiên trong lòng có điểm thất vọng, bất quá cũng không có bỏ cuộc, sự cuồng nhiệt với việc tu luyện vẫn cao như trước. Mỗi ngày cũng đều luyện tập các loại pháp thuật, nguyên khí trong đan điền tiêu hao tới gần hết thì liền đả toạ khôi phục, ngày này qua ngày khác.