Chương 25: Giang hồ huyết tinh
"Lưu Sa thuật!"
Trên mặt đất xuất hiện một vòng xoáy lơ lửng, cắn nuốt một con dã lang, con dã lang ra sức giẫy giụa, nhưng cũng chỉ có thể trợn trừng hai mắt nhìn bản thân bị vòng xoáy nuốt chửng.
"Hoả Cầu thuật!"
Một tiếng nổ lớn, một cây đại thụ to lớn bị nổ thành vô số đoạn, lá cây bị ngọn lửa cuồng bạo thiêu rụi.
"Ngự Phong thuật!"
Hắc bào thiếu niên thân thể liền trở nên nhẹ như chim yến, trong rừng rậm hăng hái bay lên, vô cùng nhanh nhẹn, một bước liền đi ra ngoài hai ba trượng, vô cùng quỷ dị.
"Nguyên khí vận hành do thiên địa lập, tạo hoá sinh ra cho vạn vật dùng."
Phốc!
Hắc bào thiếu niên tựa hồ cảm nhận trong thể nội có một đạo âm thanh trầm thấp, giống như một thứ gì đó đã đâm thủng một qua một cái màn. Tiếp theo sau, một cổ nguyên khí tân sinh cuồn cuộn không dứt từ trong đan điền xông ra, vận chuyển bên trong kinh mạch.
Nguyên khí gia tăng gần gấp đôi, sau khi tiêu hao hết năm viên Tụ Khí đan đoạt được ở chỗ kim bào thanh niên, lại hao phí thêm nửa năm thời gian, cuối cùng cũng tiến vào Luyện Khí tầng hai.
Lục Tiểu Thiên mở mắt ra, bởi vì trao đổi đan phương của Tụ Khí đan, linh khí do hai khoả đan dược đầu tiên sản sinh ra đều để cho hắc bào lão giả phục dụng, ba khoả còn lại cũng phân chia một nửa với lão. Hắn chân chính phục dụng cũng chỉ có một khoả rưỡi mà thôi. Hắn nghĩ tới hắc bào lão giả chiếm được lợi ích to lớn như vậy, cũng có chút đau lòng không nỡ.
"Chúng ta ở nơi hoang dã này cũng hơn nửa năm rồi, khi nào mới có thể ra ngoài?" Nữ tử váy đỏ từ phía sau cây đại thụ đi ra, bất mãn nhìn Lục Tiểu Thiên nói.
"Ngươi muốn đi cứ đi, chân mọc dưới thân ngươi, ta cũng đâu có cản trở ngươi." Lục Tiểu Thiên lãnh đạm nói.
"Lương Châu chỗ này quá hẻo lánh, hơn nửa năm nay chỉ tìm được một khối linh thạch, thật sự hối hận đã đi tới nơi đây. Cũng vừa lúc ngươi muốn tới Vọng Nguyệt thành, chúng ta hai người cùng nhau lên đường, trên đường còn có thể chiếu cố lẫn nhau."
Lữ Bích Phượng không hề vì lời của Lục Tiểu Thiên mà tức giận, ngược lại còn cười nói. Ở gần nhau hơn nửa năm, tuy rằng Lục Tiểu Thiên nhỏ hơn nàng vài tuổi, bất quá nàng hầu như không dám coi nhẹ hắn chút nào. Ở nơi rừng rậm hẻo lánh này hơn nửa năm, mỗi ngày chỉ có tu luyện và tu luyện, cho dù là người trưởng thành, cũng ít có người có thể bình tĩnh chịu đựng được như vậy.
"Đúng lúc nên đi ra rồi, chúng ta đi thôi."
Tư Đồ Dũng chết đi nhi tử, nửa năm gần đây, đang phát động các môn phái giang hồ điên cuồng tìm kiếm tung tích của hắn. Đi ra ngoài khó tránh khỏi có chút nguy hiểm, trước đây hắn hoàn toàn không biết chút pháp thuật nào, nửa năm lại đây, mấy cái pháp thuật cấp thấp là trọng điểm tu luyện của hắn. Hiện giờ cũng có chút thành tựu, cho dù không có Hoa Báo, cũng có một chút chiến lực nhất định.
Quan trọng hơn là Tụ Khí đan trên người hắn đã dùng hết rồi, sau này muốn đề cao tu vi, chỉ có thể chăm chỉ khổ tu từng bước, theo hắn tính toán, với tốc độ trước mắt, không có sự giúp đỡ của đan dược, muốn tu luyện tới Luyện Khí tầng ba, ít nhất cũng cần sáu bảy năm thời gian, thậm chí hơn mười năm cũng không chừng.
Sau khi tính trước tính sau, Lục Tiểu Thiên liền quyết định đi Vọng Nguyệt thành. Trải qua nửa năm nổ lực, hắn cũng đã bồi dưỡng ra hơn hai mươi con Ảnh Nghĩ, cộng với trước đây, tổng cộng hơn ba mươi con. Vốn với thực lực Luyện Khí tầng hai hiện giờ của hắn, chỉ có thể đồng thời chỉ huy hai mươi con để chiến đấu. Bất quá nữ tử váy đỏ nói cho hắn biết, có thể bồi dưỡng ra một con đầu lĩnh có khả năng đồng thời chỉ huy không quá hai mươi con Ảnh Nghĩ khác công kích địch nhân. Tuy rằng không như bản thân trực tiếp thao túng phát huy tác dụng lớn nhất, nhưng hắn có thể rãnh tay thi triển pháp thuật công kích địch nhân, chiếc lực không những không giảm mà còn tăng thêm.
Nhiều ngày sau, trên con đường thông qua huyện Thanh Trúc, một gã đại hán mặt đen thân hình mập mạp, một vị phu nhân trung niên trên mặt có vài cái mụn đang cưỡi trên lưng ngựa nhẹ nhàng đi tới trước.
"Thật không hiểu nổi ngươi một người trẻ tuổi như vậy sao phải cẩn thận như thế, Tư Đồ gia tộc cũng bất quá chỉ có Tư Đồ Dũng là Luyện Khí tầng bốn, ngoại trừ Tư Đồ Dũng, cho dù gặp phải kẻ Luyện Khí tầng ba, với thực lực hiện tại của ngươi, cũng đủ để trấn áp hết thảy. Lương Châu có gần trăm huyện thành, chẳng lẽ Tư Đồ Dũng có thể phong toả khắp nơi ngăn cản chúng ta sao?"
Lữ Bích Phượng vốn là một nữ tử có nhan sắc không tồi, nhưng bị Lục Tiểu Thiên giày vò như vậy, dùng thảo dược tạo thành mấy vết mụn trên mặt, mặc áo vải thô của phàm nhân thế tục, không hề khác biệt chút nào với giang hồ hiệp khách bình thường, không khỏi đầy một bụng tức giận nói.
"Nếu như ngươi nắm chắt, chúng ta chia ra để đi cũng được."
Lục Tiểu Thiên trả lời nàng, trước đây hắn ở Bình Võ huyện thành bị Lữ Bích Phượng cùng với Tư Đồ Kính hai người phát hiện và truy sát, nếu như không phải trước đó tập kích áp chế Lữ Bích Phượng trước, mà để hai người vây công, e rằng người chết là hắn. Trải qua chuyện này, hắn không thể không cẩn thận được.
"Ngươi..."
Lữ Bích Phượng tức điên người, nhưng rất nhanh lại nhịn xuống cười trừ, loại việc chia nhau ra đi như vậy nàng thật sự không dám. Nói về tu vi, Lục Tiểu Thiên đã giống như nàng là Luyện Khí tầng hai, nhưng trong tay Lục Tiểu Thiên còn có linh thú Hoa Báo, loại sát khí như Ảnh Nghĩ. Nếu như để bọn họ đơn độc gặp phải người Tư Đồ gia tộc có tu vi Luyện Khí tầng ba, e rằng rất là nguy hiểm. Lần đi Vọng Nguyệt thành này, lộ trình xa xăm, cho nên ở cùng với Lục Tiểu Thiên còn có chút an toàn hơn.
Thương thương...
Rời khỏi huyện Thanh Trúc không bao xa, âm thanh đao kiếm giao nhau cùng với tiếng hò hét của võ giả vang lên không dứt bên tai, thỉnh thoảng còn có một hai tiếng hét thảm.
"Khiêm Nhi, Thanh Sơn, chạy, chạy mau!" Lúc này hình đường đường chủ Lôi Đao môn Chu Liệt đang mang theo một đám nội môn đệ tử ngăn cản lại sự vây công của mười mấy hảo thủ, trên người đã bê bết máu, nhưng vẫn đang gắng sức chống đỡ.
"Sư phụ, muốn chạy thì cùng chạy!" Thạch Thanh Sơn cùng một vị bạch y nữ tử khác bi thương nói.
"Dư nghiệt Lôi Đao môn, đừng tranh nữa, hôm nay các người một người cũng không chạy thoát được đâu." Trên một con ngựa đỏ, một vị hán tử độc nhãn tay cầm đại đao, hống hách nói.
Mấy người vẫn chưa chạy được bao xa, liền bị võ giả phía sau chạy lên trước cản lại, hình thành vòng tròn vây công. Thạch Thanh Sơn giơ đao chém ngã hai người, lại bị hai người áo xám khác quấn lấy.
"Thạch sư huynh!" Thiếu nữ bạch y kêu lên thảm thiết, muốn giết qua đây, lại bị hai tên võ giả khác tay cầm thiết phiến quấn lấy.
Thanh niên cầm thiết phiến nhìn thấy dung mạo của bạch y thiếu nữ, hai mắt phát sáng, lộ ra thần sắc dâm tà."Vị cô nương này trông thật xinh đẹp, ta thật sự cảm thấy thương tiếc a, qua hôm nay, Lôi Đao môn sẽ không còn tồn tại, chim khôn chọn cành mà đậu, vị cô nương này hay là theo ta đi, ngày sau sẽ là giáo chủ phu nhân tương lai của Ngũ Dương phái ta.
"Ngươi nằm mơ đi, ta thà gả cho một con cóc ghẻ còn hơn gả cho ngươi." Bạch y thiếu nữ giận dữ nói.
"Không biết điều, đợi ta bắt được ngươi rồi, sau khi hưởng thụ xong, lại cho đệ tử trong giáo lăng nhục ngươi." Nghe được vẻ kinh thường của bạch y thiếu nữ, thanh niên cầm thiết phiến sắc mặt trầm xuống, thiết phiến mở ra, các mũi dao sắc nhọn quét về phía bạch y thiếu nữ.
"Tìm chết!" Thạch Thanh Sơn một đao ép lui hai địch nhân khác, hướng về thanh niên cầm thiết phiến mà chém tới.
Xích! Hai người va chạm kịch liệt, cân tài cân sức, bất quá Thạch Thanh Sơn đã bị một tên áo xám chém một đao ngay lưng, máu tươi đang chảy đầm đìa, nên sức lực đã giảm sút.
Lúc này Lục Tiểu Thiên đang trên đường đi tới vừa hay nhìn thấy cảnh này, Thạch Thanh Sơn và một người thanh niên tuổi tương đương nhau đang bảo vệ bạch y thiếu nữ muốn phá vòng vây xông ra ngoài, còn hình đường đường chủ Chu Liệt dẫn theo một đám đệ tử đang bị hãm vào trong vòng vây của địch nhân đông hơn gấp nhiều lần.
Lôi Đao môn xảy ra chuyện rồi, tại sao lại vậy, Lôi Đao môn là môn phái lớn nhất ở huyện Thanh Trúc, cho dù là trong toàn Lương Châu, thực lực cũng xếp hạng trước mười.
"Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, chúng ta mau đi thôi." Lữ Bích Phượng nói với Lục Tiểu Thiên, ở phụ cận Vọng Nguyệt Thành, trước đây nàng đã thấy quen cảnh chém giết giữa các tiên nhân, loại tranh đấu của võ giả thế tục này không đáng cho nàng quan tâm.
"Gặp phải người quen, ngươi ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, giải quyết rất nhanh thôi." Lục Tiểu Thiên lấy ra trường kiếm màu xanh đoạt được trong tay Tư Đồ Kính, từ lưng ngựa nhảy xuống chạy về nơi đó.
"Xú tiểu tử, chỉ bằng ngươi mà muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao, lưu lại người sống, một lát nữa ta sẽ ở trước mặt đám tiểu tử này lăng nhục vị cô nương đó." Thanh thiên cầm thiết phiến tàn nhẫn nói.
"Ngươi dám!" Thạch Thanh Sơn nghĩ tới một màn đáng sợ đó, hai mắt đầy tơ máu, muốn cùng thanh niên cầm thiết phiến liều mạng.
"Có gì không dám!" Thanh niên cầm thiết phiến cười ha hả nói, nhưng rất nhanh nụ cười chợt đọng lại trên mặt.
Ất... Thanh niên cầm thiết phiến chỉ cảm thấy cổ họng nhói lên, sau đó không thể phát ra âm thanh được nữa, lồng ngực nóng lên, yếu hầu lại cảm thấy man mát.
"Các hạ là ngươi phương nào, lại dám quản chuyện của Ngũ Dương giáo ta, nạp mạng đi!" Đại hán độc nhãn ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy thanh niên cầm thiết phiến bị giết, nhất thời vừa giận vừa sợ, thiếu giáo chủ bị giết, không chém người này, sau khi quay về làm sao ăn nói với giáo chủ?
"Người này là Ngũ Dương giáo phó giáo chủ, là tuyệt thế võ giả, đao pháp cương mãnh, lực lớn vô cùng, cẩn thận!"
Chu Liệt lúc này toàn thân đầy máu, có của địch nhân, cũng có máu của mình, trong tuyệt cảnh lại có một người ra tay cứu giúp, nhât thời kinh hỉ, nhưng khi nhìn thấy đại hán độc nhãn xuất thủ, lại nhịn không được sắc mặt trầm xuống lớn tiếng nhắc nhở.
"Đang!" Đao kiếm giao kích.
Lục Tiểu Thiên bàn tay tê rần, trong lòng giật mình, xem ra tuyệt thế võ giả không phải ăn chay, hắn đã là Luyện Khí tầng hai, so sức lực vẫn còn kém hơn gã một chút.
"Bất quá chỉ có vậy!" Đại hán độc nhãn hừ lạnh, trong mắt loé lên thần sắc khó tin, thanh Ô Cương bảo đao theo gã nhiều năm chém sắt như chém bùn, không ngờ lại bị thanh kiếm của đối phương chém đứt.
Phốc!
Một cái đầu lâu lớn bay cao hơn một thước, đại hán độc nhãn hai mắt trợn trừng khó tin quay nhìn lại, thi thể không đầu của gã đã ngã trên mặt đất.
Huyền Thanh kiếm là do một lượng nhỏ huyền thiết trộn với các loại quáng thạch khác tạo thành, chỉ là linh khí cấp thấp, bất quá cũng dễ dàng chém đứt bảo đao tuỳ thân của một vị tuyệt thế võ giả, xem ra khác biệt giữa tu tiên giả và võ giả thế tục càng về sau càng lớn.
Một chiêu giết chết một vị tuyệt thế võ giả, Lục Tiểu Thiên tự tin tràn đầy, xông về phía đệ tử khác của Ngũ Dương giáo, những nơi đi qua, không ai có thể ngăn cản, chỉ trong chốc lát đã có hơn hai mươi tên bị giết chết.
Đệ tử Ngũ Dương giáo còn lại mặt tái nhợt, bỏ chạy tứ tán. Lục Tiểu Thiên có lòng muốn lưu những người này lại, nhưng hơn mười người bỏ chạy tứ phía, tốc độ lại nhanh, hắn muốn đuổi theo cũng vô lực.
"Tại hạ Lôi Đao môn Chu Liệt, đa tạ vị huynh đài này ra tay giúp đỡ, tại hạ vô cùng cảm kích!" Chu Liệt toàn thân đều là máu chắp tay nói với Lục Tiểu Thiên.
"Nơi đây không phải là nơi để nói chuyện, kiếm một chỗ an toàn rồi nói." Lục Tiểu Thiên trầm giọng nói.