Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 26: Mỗi người một ngã

Chương 26: Mỗi người một ngã


"Thanh Trúc huyện thành phát sinh chuyện gì? Thực lực Ngũ Dương giáo còn không bằng Lôi Đao môn, vì sao dám xuống tay với Lôi Đao môn?" Sau khi dẫn đám người Chu Liệt, Thạch Thanh Sơn tới nơi an toàn, Lục Tiểu Thiên vội hỏi.
"Việc này nói ra rất dài, đại khái từ võ lâm đại hội ở Bình Võ huyện thành nửa năm trước bắt đầu. Nghe nói lúc đó Hắc Thiết lệnh sứ giả vì tìm kiếm một gã địch nhân mà mất tích, một mực chưa quay về. Người đứng sau Hắc Thiết lệnh rất tức giận, khiển trách toàn bộ những môn phái khi đó đã đi vào Bình Võ huyện thành. Phát động thế lực của toàn bộ môn phái trên giang hồ đi tìm kiếm kẻ khả nghi đó, nhưng vẫn chưa tìm được. Sau đó hai tháng trước, bao gồm Tứ Hải bang, thậm chí thực lực mạnh nhất Thiết Chưởng môn trước sau đều bị huyết tẩy, có lời đồn rằng là kẻ đứng sau Hắc Thiết lệnh đang thao túng thế cục, hiện tại thì tới Lôi Đao môn bọn ta."
"Lôi Đao môn trên dưới mấy ngàn đệ tử, đa số chết thảm dưới sư vây công của mấy phái Ngũ Dương giáo, Thất Độc môn, ta liều chết dẫn theo đám người này xông ra khỏi vòng vây. Nếu không phải huynh đài ra tay cứu giúp, e rằng kể cả bọn ta, cũng khó thoát khỏi cái chết. Bất quá cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, hiện tại toàn bộ người trong giang hồ cũng đang lùng bắt bọn ta."
Chu Liệt nét mặt sầu thảm, huyết án Lôi Đao môn, còn có tu tiên giả trong lời đồn đứng sau lưng Hắc Thiết lệnh, giống như một toà núi lớn không thể vượt qua, ép tới bọn họ thở không nổi.
Tư Đồ Dũng lại dám phát hoả lên người đám võ giả thế tục, thật là vô sỉ. Chỉ là một cái Lôi Đao môn đã là mấy ngàn đệ tử, phen huyết tẩy máu tanh như vậy, e rằng sẽ có hơn mười vạn người phải chết trong tràng chiến đấu hỗn loạn này.
"Chuyện này ta sẽ giải quyết, bất quá tình cảnh của các ngươi rất nguy hiểm, vào rừng sâu tránh né một đoạn thời gian đi. Thạch Thanh Sơn, ngươi theo ta qua đây." Lúc này Lục Tiểu Thiên không biết nói gì cho phải, liền nói với Thạch Thanh Sơn một câu, một mình đi qua chỗ khác.
"Thạch sư huynh!" Bạch y thiếu nữ khẩn trương kéo áo Thạch Thanh Sơn.
"Không sao đâu, người ta nếu có ác ý, chúng ta sớm đã chết ở chỗ khác rồi." Thạch Thanh Sơn vỗ vỗ bạch y thiếu nữ, ôm chặt vết thương đi theo phía sau Lục Tiểu Thiên.
"Xin hỏi tiền bối có gì phân phó." Tới nơi không người, hán tử hắc y trước mặt dừng lại, Thạch Thanh Sơn nhịn đau hỏi.
"Thạch đại ca gọi đệ là tiền bối, đệ lại chịu không nổi a." Lục Tiểu Thiên cởi lớp nguỵ trang ra, quay đầu lại nói.
"Tiểu, Tiểu Thiên, sao lại là ngươi, năm xưa ta còn tưởng ngươi bị dã thú ở hậu sơn ăn thịt, hơn hai năm nay, người đi đâu vậy?" Thạch Thanh Sơn cảm thấy không thể tin nổi, sau đó sắc mặt mừng rỡ nói.
"Giữa chừng xảy ra rất nhiều chuyện, không thể nói rõ trong một hai câu được, đệ rất nhanh sẽ rời khỏi Lương Châu, bình thuốc trị thương này huynh cầm lấy đi, hiệu quả không tồi. Đệ cũng không biết sẽ còn cơ hội quay lại không, huynh sử dụng tiết kiệm, dùng hết là hết luôn rồi đó."
Lục Tiểu Thiên lấy từ trong túi trữ vật ra bình thuốc dùng để trị thương đưa cho Thạch Thanh Sơn, loại thuốc trị thương này hắn đã dùng qua, cho dù là vết thương do pháp thuật tạo ra, cũng có thể nhanh chóng chữa trị, nên đối với vết thương đao kiếm của thế tục, hiệu quả có lẽ còn tốt hơn nhiều. Lần này đi Vọng Nguyệt thành, hắn quả thật không nắm chắc có thể quay về, chỉ là con đường tu tiên có gian nan hơn nữa, hắn cũng nhất định kiên định đi tiếp.
"Cái gì? Đệ muốn đi đâu? Với thân thủ của đệ hiện giờ, chẳng lẽ còn có người có thể uy hiếp đệ sao?" Thạch Thanh Sơn vô cùng khó hiểu hỏi, y đã chính mắt nhìn thấy vị đại hán độc nhãn đó đánh bị thương sư phụ mình, nhưng lại không chịu được một chiêu của Lục Tiểu Thiên đã bị giết chết. Thực lực như vậy đã vượt qua khỏi tưởng tượng của y, Thạch Thanh Sơn nghĩ không ra còn có ai có thể giết được Lục Tiểu Thiên. Hắn mới mất tích có hai năm, lại trở nên lợi hại không thể tin nổi.
"Tuyệt thế võ giả không phải là cực hạn, người phía sau của Hắc Thiết lệnh còn vượt xa tuyệt thế võ giả." Lục Tiểu Thiên lắc đầu nói.
Thạch Thanh Sơn hai mắt trợn trừng."Đệ, đệ là nói tu tiên giả?"
"Việc này huynh biết là được rồi, tuyệt đối không nên nói ra ngoài, nếu không sẽ mang đến hoạ sát thân cho huynh." Lục Tiểu Thiên cảnh giác nói.
"Thạch sư huynh!" Một lúc sau, Chu Liệt, bạch y nữ tử... đám người họ lo lắng cho Thạch Thanh Sơn, nên tìm tới đây, sau khi nhìn thấy người, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
"Vị cao thủ ra tay cứu chúng ta đã đi đâu rồi?" Chu Liệt nhịn không được hỏi.
"Hắn không có việc gì, đã đi rồi." Thạch Thanh Sơn thở dài nói, trong lòng chúc phúc cho Lục Tiểu Thiên sau này có thể quay về, tuy rằng thân thủ của Lục Tiểu Thiên đã cao hơn y rất nhiều, đã tới cảnh giới không thể tin nổi. Nhưng từ biểu tình của của Lục Tiểu Thiên, y vẫn cảm giác được vẻ bất lực của hắn. Có lẽ sự tranh đấu chém giết trong tu tiên giới còn thảm liệt hơn nhiều.
"Sư phụ, đây là bình thuốc trị thương do hắn lưu lại, hiệu quả vô cùng tốt, con đưa người dùng thử."
Thạch Thanh Sơn kéo Chu Liệt tới cạnh mình, và bôi một ít thuốc lên trên vết thương của Chu Liệt. Chỉ thấy chỗ vết thương được loại thuốc màu vàng bôi lên, vốn vết thương do đao kiếm chém trúng gây nên, hiện tại đang liền lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Một cổ dược lực tinh thuần chạy khắp toàn thân, liên tục ác chiến, Chu Kiệt thân thể và tinh thần sớm đã mệt mỏi kiệt quệ, nhưng sau khi bôi thuốc này lên, trong nháy mắt liền khoẻ lại, thể nội tràn đầy một sức mạnh cường đại.
Chu Liệt sảng khoải nhịn không được hú lớn. Sau đó lão vô cùng kinh ngạc nhìn Thạch Thanh Sơn, "Đây, đây là thuốc gì thế, công hiệu lại thần kỳ như vậy."
"Con cũng không rõ, là vị tiền bối đó cho con." Thạch Thanh Sơn đáp ứng qua Lục Tiểu Thiên sẽ giữ bí mật cho hắn, bao gồm cả sư phụ của y cũng không thể nói.
Chu Liệt thở dài nói: "Không nghĩ rằng trên đời thật sự lại có loại thuốc khởi tử hồi sinh, thánh dược chữa thương. Chúng ta đi thôi, vị cao nhân đó nói đúng, nơi đây không nên lưu lại lâu. Chúng ta nên tìm một chỗ ẩn náu, tránh khỏi trận hạo kiếp này."
"Dư nghiệt của Lôi Đao môn ở đây, mau giết!"
"Đứng lại, lại còn dám chạy, xem đại gia ta làm thịt các ngươi."
"Lũ khốn khiếp Hắc Mã bang, hôm nay các ngươi nhất định sẽ chết!"
Lúc này toàn bộ huyện Thanh Trúc đều hỗn loạn, phụ cận huyện thành cũng chạy tới trong huyện Thanh Trúc để cướp địa bàn, Lôi Đao Môn suy sụp, địa bàn của họ liền bị bỏ trống. Nhân sĩ giang hồ tranh giành nhau đẫm máu, thậm chí hơn ngàn quan binh của huyện Thanh Trúc cũng không dám xen vào, sợ bị liên luỵ tới.
Không ít người của bang phái, hoặc không ít lưu manh côn đô lợi dụng hỗn loạn mà cướp bốc giết người, đốt nhà cưỡng hiếp... Lục Tiểu Thiên trên đường đi qua huyện Thanh Trúc, gặp được loại người này, trực tiếp một kiếm giết chết. Một đường qua đi, giết không dưới hai trăm người.
Ầm! Một hoả cầu cực lớn bay tới, giết hơn một nửa ác bá trong toà đại viện, còn lại hơn mười người đều bị lửa dính lên người, dập thế nào cũng không tắt, từng người kêu la thảm thiết lăn lộn trên mặt đất, sau đó bị đốt chết thảm.
Tiếp theo một cây đằng từ mặt đất nhô lên, xiết chết mấy tên võ giả độc ác.
"Yêu quái, có yêu quái!"
Ngọn lửa kỳ lạ không thể dập tắc, còn có mấy cái cây quái lạ từ dưới đất chui lên, nhất thời khiến huyện thành lâm vào cảnh hỗn loạn.
Lục Tiểu Thiên bỏ đi lớp nguỵ trang trên mặt."Người nắm trong tay Hắc Thiết lệnh nghe đây, trở về nói với Tư Đồ Dũng, Tư Đồ Kính là do ta giết, có gan thì tới Vọng Nguyệt thành tìm ta! Gia...!"
Lục Tiểu Thiên hét lớn một tiếng cùng với Lữ Bích Phượng hai người đồng thời cưỡi ngựa xông ra khỏi thành. Chỉ vì một tên Tư Đồ Kính mà dẫn đến một tràng hạo kiếp trong giang hồ. Nhưng Tư Đồ Dũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, xem ra chỉ cao hơn hắn hai tầng. Nhưng Luyện Khí tầng bốn đã là Luyện Khí trung kỳ, so với tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, có ưu thế không nhỏ. Hơn nữa trên người Tư Đồ Kính đã có mấy tấm linh phù rồi, còn Tư Đồ Dũng là tộc trưởng, e rằng còn có nhiều pháp bảo hơn, cùng loại người này đấu pháp, trong lòng Lục Tiểu Thiên không có nửa phần nắm chắt.
"Tìm đường chết hả, chỉ vì mấy tên phàm phu tục tử mà làm như vậy có đáng không?" Lữ Bích Phượng bị hành động của Lục Tiểu Thiện doạ sợ, sau khi ra khỏi thành liền trở mặt nói. Một đường đi cùng nhau, Lục Tiểu Thiên tuy rằng trẻ tuổi, nhưng vẫn luôn thận trọng. Cô không hiểu tại sao lần này Lục Tiểu Thiên lại ngu ngốc như vậy, quả thật là đem hai người bọn họ đẩy vào trong hố lửa.
"Ta có lý do để phải làm như vậy, là đi cùng nhau, hay là chia ra mỗi người một ngã, ngươi tự quyết định đi." Lục Tiểu Thiên trên mặt không buồn không vui nói.
"Vốn muốn cùng ngươi đi Vọng Nguyệt thành, nhưng bản thân ngươi lại dẫn lửa thiêu thân, Tư Đồ Dũng kẻ này ta gặp qua một lần, thâm bất khả trắc. Sự lợi hại của tu sĩ Luyện Khí trung kỳ không phải hai người chúng ta có thể ngăn cản. Ta không thể cùng ngươi mạo hiểm, chia ra từ đây vậy." Lữ Bích Phượng trên mặt âm tình bất định nói, sau khi cân nhắc lợi hại rất nhanh liền có quyết định, kéo lại cương ngựa hướng một phía khác rời đi, trong chớp mắt chỉ còn lại điểm đen nhỏ, biến mất ở nơi xa.
Như vậy cũng tốt, đã biết phương hướng của Vọng Nguyệt thành, hắn tự mình đi cũng được. Còn cụ thể đi như thế nào thì đợi tới Đại Lương quốc, có lẽ có thể hỏi ra được. Lữ Bích Phượng biết trên người hắn có Nguyên Khí đan, đối với tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ mà nói, không nghi ngờ gì đây chính là một khoảng tài phú không nhỏ. Đối với Lữ Bích Phượng, hắn chưa từng hoàn toàn tin tưởng nàng. Phân ra như vậy cũng đỡ phải để tâm tới.
Lục Tiểu Thiên bỏ lại ngựa, chuyển thân lẫn vào trong đám người hỗn loạn, tiềm nhập vào một nhà dân, đổi một thân trường bào thanh sắc thông thường, dắt đi chiếc xe lừa của họ rồi để lại mấy đồng bạc lẻ.
Một lúc sau, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ thật thà chất phác trên mặt có chút lo âu, lái xe lừa chạy như bay, như đang chạy nạn theo những người khác tránh khỏi những phân tranh trên giang hồ, một đường đi thẳng về hướng Tây.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất