Độc Bộ Thành Tiên (Dịch)

Chương 44: Thú Nguyên trận pháp

Chương 44: Thú Nguyên trận pháp


Hai tên đó như thuốc cao bôi trên da chó dí sát theo hắn không buông, Lục Tiểu Thiên trong lòng phẫn nộ, đã trốn chạy mười mấy dặm đường núi, dọc đường còn phải tránh khỏi các tiểu đội mạo hiểm khác. Trên đường xém tí nữa gặp phải nhị giai Xà linh thú, doạ cho hắn nhảy dựng. Nếu không, trước có yêu thú, sau có truy binh, hắn thật sự chết không có chỗ chôn rồi.
"Tên Phạm Thanh chết thiệt, lần sau gặp lại gã, nhất định khiến cho gã đẹp mặt." Trong lúc chạy trốn, Lục Tiểu Thiên hận Phạm Thanh tới nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải tên gia hoả này lâm trận bỏ chạy, bọn họ cũng không hẳn không có sức chiến một trận. Bất quá cũng chính Phạm Thanh dạy cho Lục Tiểu Thiên một bài học, sau khi trải qua việc đoạt xá của hắc bào lão giả, hắn hiểu rõ sự tàn khốc của tu tiên giới, càng cảnh giác hơn với tu sĩ khác. Bất quá hắn còn nghĩ rằng chỉ cần đề phòng Hà Đà Tử là có thể giải trừ nguy cơ cho mọi người. Với thực lực của tiểu đội bọn hắn, đủ để đối kháng với những tiểu đội khác.
Nhưng Lục Tiểu Thiên lại không ngờ rằng vừa mới bắt đầu, một người đầu lĩnh trọng yếu như Phạm Thanh lại bỏ chạy trong giờ phút quan trọng nhất. Cho lẽ do thực lực Phạm Thanh tổn hao nghiêm trọng, cảm thấy không thể chiến thắng. Hoặc cũng có lẽ do Phạm Thanh đã đạt được vật phẩm nhiệm vụ của môn phái lần này, không cần giống như bọn họ chiến đấu tranh giành đến bỏ mạng làm gì.
"Lòng người sẽ thay đổi, cho nên Phạm Thanh đã bỏ trốn. Trong tu tiên giới, lòng người xảo trá cùng lợi ích phức tạp rắc rối đan xen nhau, cái duy nhất không thay đổi chỉ có thể dựa vào là thực lực của chính mình." Lục Tiểu Thiên suy nghĩ như vậy, đợi sau khi vượt qua đợt nguy hiểm này, sau này nhất định phải càng thêm cẩn thận hơn.
Chỉ là nguy hiểm trước mắt cũng không phải dễ vượt qua. Hơn nữa, hắn tu luyện mới có ba bốn năm, thời gian học pháp thuật lại ngắn. Còn Đại Ngạch quái nhân và đại hán cẩm ý đang đuổi theo sát phía sau cũng tu luyện gần hai mươi năm rồi, tâm ngoạn thủ lạt, có không ít tán tu đã mất mạng dưới tay bọn chúng. Còn độ thông thạo về pháp thuật, tuyệt không phải là một người mới vào tu tiên giới như Lục Tiểu Thiên có thể so bì.
Cho dù đồng dạng thi triển "Ngự Phong thuật" "Khinh Thể thuật", nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn không ngừng nhỏ lại. Nếu như không phải trên người có loại linh phù chuyên dùng để chạy trốn, e rằng sớm đã bị hai người đó đuổi kịp rồi. Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, Lục Tiểu Thiên lại dán lên trên người một tờ "Thần Hành phù", tốc độ đột nhiên lại gia tăng thêm một chút.
"Xú tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn giao ra linh vật bên trong túi trữ vật, Trâu gia gia sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Trâu Tân ở phía sau đuổi theo đang vô cùng tức giận, tu vi của gã thấp hơn Đại Ngạch quái nhân một chút, không có thâm hậu như y, chỉ có thể không ngừng lấy linh thạch từ trong túi trữ vật ra bổ sung nguyên khí, để tránh lát nữa đại chiến tiêu hao nguyên khí quá nhiều lại bị người khác chen ngang. Tiện nghi vẫn chưa chiếm được nửa phần, linh thạch ngược lại đã dùng hết mấy khối, Trâu Tân tự nhiên sẽ đau lòng không thôi.
Đại Ngạch quái nhân cười lạnh nói: "Trâu đạo hữu không cần nóng vội, người này tâm tư cẩn mật, hơn nữa trên người không ngờ lại mang nhiều linh phù chuyên dùng để đào mệnh như vậy. Có thể thấy được người này quả thật gia tài phong phú, chỉ cần có thể bắt được hắn, còn sợ không thể bù đắp lại số linh thạch đã tổn thất đó sao?"
"Điều này cũng đúng, đợi Thần Hành phù , Tật Phong phù trên người hắn dùng hết rồi, ta xem hắn còn có thể chạy đi đâu? Tiêu hao hết mấy khối linh thạch của ta, đợi ta bắt được ngươi rồi, nhất định sẽ rút gân lột da ngươi, mới có thể thoả mối hận trong lòng ta." Trâu Tân cắn chặt răng nói.
Lục Tiểu Thiên cũng bị đuổi tới không còn đường để đi, nhưng không ngờ lúc này ở phía trước lại truyền đến tiếng đánh nhau. Vừa bước tới gần, đó là Vương Bình tay cầm Huyền Thiết Côn đang cùng với một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn khác tay cầm Linh Đao chém giết tới đỏ mắt.
"Lục đạo hữu, giúp ta!"
Tu vi Vương Bình thấp hơn đối phương, lại vừa đánh xong với Ngân Dực Ngô Công nguyên khí còn chưa hồi phục. Lúc này đang bị đối phương áp chế, đột nhiên nhìn thấy Lục Tiểu Thiên lao tới, vội vàng kinh hỉ kêu lên. Nhưng khi nhìn thấy phía sau Lục Tiểu Thiên là Đại Ngạch quái nhân còn có đại hán cẩm y Trâu Tân, Vương Bình nhất thời ngậm chặt miệng, trong lòng kêu khổ không thôi. Vốn còn tưởng là cứu tinh, không nghĩ tới chớp mắt lại trở thành tai tinh rồi.
Lúc này tự thân hắn còn khó bảo toàn, sao còn có khả năng đi quản Vương Bình. Mặc kệ cái tên gia hoả cũng lâm trận bỏ trốn này, Lục Tiểu Thiên cắm đầu tiếp tục bỏ chạy.
A! Một tiếng hét thảm vang lên, vừa rồi Vương Bình nhìn thấy Lục Tiểu Thiên, còn có Đại Ngạch quái nhân, nhất thời phân tâm, trước ngực liền bị chém một đao, máu tươi ướt đẫm, da thịt bị xé mở ra hai bên, lộ ra xương trắng bên trong.
"Chết đi!" Đại hán cẩm y cầm đao vui mừng ép tới, Vương Bình giơ Huyền Thiết côn lên cực lực chống đỡ được vài chiêu, nhưng dưới tình huống thân thụ trọng thương, chiến lực không đủ, liền bị đánh văng mất linh khí.
Đại hán cầm đao cười gằn thừa cơ một đao chém xuống đầu Vương Bình, một cái đầu lâu mang theo mưa máu rơi xuống đất lăn vài vòng.
"Làm tốt lắm, mau giúp ta chặn tên tiểu tử đó lại." Trâu Tân vui mừng khôn xiết, gã sớm đã đuổi tới không còn kiên nhẫn, hiện tại nhiều thêm một tên trợ thủ, dù là phải chia bớt một chút lợi ích, còn hơn phải truy đuổi vô vị như vậy.
"Được!" Đại hán cầm đao nhặt lấy túi trữ vật của Vương Bình, từ một hướng bên trái đuổi theo Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, vươn tay ném ra vài cái La Yên Quả. Mấy cổ khói đen bốc lên, thừa dịp tầm nhìn mấy người đó bị che khuất, hắn lại dán lên người một tấm Thổ Độn Phù, rồi chìm xuống mặt đất.
"Sao lại không thấy rồi?" Trâu Tân nét mặt khó coi nói.
"Một tấm Thổ Độn phù mà thôi, hắn chạy không xa. Chúng ta tìm kiếm xung quanh một hồi đi." Đại Ngạch quái nhân vẻ mặt bình tĩnh nói.
Ba người lập tức phân ra tìm kiếm, rất nhanh Đại Ngạch quái nhân lại phát hiện tung tích của Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên quét mắt về phía sau, đại hán cầm đao xuất hiện khiến hắn thay đổi chủ ý cứ chạy trốn như vậy. Hắn đối với hoàn cảnh xung quanh không quen thuộc, có lẽ sau này sẽ còn gặp phải tình huống tương tự, hiện tại chỉ dựa vào Thổ Độn phù tạm thời thoát khốn. Nhưng linh phù trước sau cũng sẽ dùng hết, cho nên phải tìm một địa điểm thích hợp, để giải quyết tên Đại Ngạch quái nhân đáng chết này, còn có cẩm y đại hán nữa. Đương nhiên, trước tiên là phải bỏ rơi được tên đại hán cầm đao có tu vi kém nhất kia trước. Lấy một địch hai còn phải trù tính thoả đáng, còn lấy một địch ba thì chỉ có con đường chết. Hắn còn chưa muốn chêt.
Thay đổi linh thạch khác trong tay thay cho viên vừa hao hết linh khí, Lục Tiểu Thiên lần nữa chạy trốn, liên tục dùng hết mấy tấm Thổ Độn phù, Mộc Độn Phù. Sau khi chạy thoát khỏi tên đại hán cầm đao, chỉ còn có hai người kia là vẫn cố gắng đuổi theo.
Lại chạy thêm gần hai mươi dặm đường, Lục Tiểu Thiên tiến vào một khu rừng nhỏ, các chú chim nhỏ sau lưng bay loạn lên, không cần nghĩ cũng biết là Đại Ngạch quái nhân đã đuổi tới rồi.
Trong mắt Lục Tiểu Thiên loé lên vẻ hung tợn, hai người này cắn chặt không buông, chính là ép hắn liều chết phản kích mà.
Lục Tiểu Thiên quét mắt nhìn xung quanh, dừng lại trên một bãi cỏ tương đối bằng phẳng, từ trong túi trữ vật lấy ra mấy cái trận kỳ, phân ra cắm ở xung quanh.
Cảm nhận thấy khí tức của đối phương tới gần, Lục Tiểu Thiên lại dán lên trời người một tấm Mộc Độn phù, ẩn vào trong một cây to cỡ hai người ôm ở phụ cận.
Dù là Thổ Độn phù hay Mộc Độn phù, Thuỷ Độn phù nếu như chỉ đứng yên không động đậy, linh khí tiêu hao sẽ rất ít, có thể duy trì thời gian rất dài, một khi di động liền không thể duy trì được lâu. Hơn nữa loại sơ giai linh phù này, lại không thể hoàn toàn che đậy khí tức bản thân. Bởi vậy khi Đại Ngạch quái nhân và Trâu Tân đi vào khu rừng nhỏ này, liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Chuyện gì thế này? Tên gia hoả đó không chạy nữa sao?" Hai mắt Trâu Tân tìm kiếm xung quanh khẽ nói.
"Ân, ta có thể cảm thấy hắn đang ở gần đây thôi, có lẽ là do linh phù dùng hết rồi, biết được sớm muộn gì cũng bị chúng ta bắt kịp, cho nên mới mượn khu rừng này ẩn thân, tám chín phần mười là đã sử dụng linh phù. Bất quá linh khí của linh phù không thể chống đỡ được lâu. Ta thật muốn nhìn xem xem hắn có thể giở trò gì." Đại Ngạch quái nhân đã tính toán kỹ lưỡng, thở ra một hơi nói: "Đợi tìm được tên gia hoả đó, liền là tử kỳ của hắn."
"Không sai, khiến cho đại gia đuổi theo lâu như vậy, xem hắn chút nữa chết như thế nào." Trâu Tân cười gằn nói. Hai người một trước một sau, cẩn thận tìm kiếm nơi Lục Tiểu Thiên có thể ẩn thân. Rất nhanh, dựa theo một ít khí tức mà linh phù tiết ra, hai người liền đi tới bãi cỏ bằng phẳng đó cách Lục Tiểu Thiên không xa.
Lục Tiểu Thiên âm thầm tính toán khoảng cách hai người không ngừng tới gần, không ngờ là cẩm ý đại hán đi trước, Đại Ngạch quái nhân phía sau. Có chút khác với kế hoạch ban đầu, vốn Lục Tiểu Thiên định dùng Thú Nguyên trận pháp vây khốn Đại Ngạch quái nhân người có thực lực mạnh nhất. Bất quá linh lực của Mộc Độn phù không thể duy trì quá lâu, cũng không thể quản được quá nhiều. Mắt thấy cẩm y đại hán đã tiến vào phạm vi của mấy cây trận kỳ.
Lục Tiểu Thiên khẽ nói: "Thú Nguyên trận pháp, lên!"
Ong! Vốn mấy cây trận kỳ đang ẩn tàng dưới mặt đất, đột nhiên nổi lên, tiểu kỳ không gió tự bay, rung động kịch liệt. Bốn cây trận kỳ, chiếm cứ bốn phương. Trên đỉnh trận kỳ chớp loé bốn màu khác nhau, phân biệt là đỏ, vàng, lam, xanh.
"Không tốt, có mai phục!" Đại Ngạch quái nhân và Trân Tâu đồng thời kêu lên thất thanh. Thân thể bắn nhanh về phía sau, Đại Ngạch quái nhân bay ra sau vài trượng, không hề gặp phải trở ngại, trong lòng liền thở ra. Bất quá Trâu Tân lại đụng phải một quang tráo mà xanh, va chạm mạnh liệt khiến cho gã hét lên đau đớn, lúc này bốn đạo quang trào phủ xuống, chuyển động xung quanh trận kỳ, hình thành quang tráo bốn màu, vây khốn Trâu Tân trong khuôn viên có phạm vi hai ba trượng.
"Chỉ bằng mấy trò vặt này liền có thể vây khốn được ta sao? Nằm mơ đi!"
Đầu tiên là kẻ đi săn lại bị con mồi tính kế, rơi vào trong bẫy của đối phương, sau đó lại đụng tới hoa mắt chóng mặt, Trâu Tân vô cùng tức giận, từng trong túi trữ vật lấy ra Lang Nha Bổng, sau đó lại vỗ vào túi linh thú, Hắc Viên to lớn lại xuất hiện. Gã muốn dùng tốc độ nhanh nhất đột phá khỏi tầng quang tráo này, sau đó giết ra ngoài, một bổng đánh chết tên gia hoả đáng ghét đó!
Trân Tân vung cây Lang Nha Bổng lên đạp mạnh vào quang tráo.
Bùm! Lang Nha Bổng đánh lên trên quang tráo giống như là đánh vào bức tường sắt vậy, bị đánh bật trở lại.
Hai tay bị chấn tới tê dại, Trân Tân sắc mặt biến đổi, vừa rồi gã đã dùng tới năm phần công lực, cái quang tráo này tựa hồ không chút ảnh hưởng nào.
Trân Tân không tin tà, lần nữa dùng thêm sức, lại đánh ra hai bổng, Hắc Viên cũng dùng cái tay to như cánh quạt vỗ lên trên quang tráo. Đánh không vỡ, nó lại dùng thân thể to lớn của mình đụng vào. Ầm, sau nhiều lần thử, dùng mọi biện pháp, một người một thú liền thở dốc không thôi, Thú Nguyên trận pháp vẫn y nguyên không hề bị hao tổn.
Lục Tiểu Thiên cười lạnh, Thú Nguyên trận pháp có thể vây khốn một tên tu sĩ Luyện Khí đại viên mãn, cẩm y đại hán bất quá chỉ là Luyện Khí tầng sáu, tuy rằng có thêm một con Hắc Tinh Tinh, nhưng cũng không thể làm được gì.
Đại Ngạch quái nhân quá cảnh giác, không thể nào đánh lén được. Bí mật nhét vào trong miệng một viên đan dược, Lục Tiểu Thiên từ nơi ẩn tàng đi ra.
"Ta còn nghĩ vì sao ngươi lại có đảm lượng như vậy, thì ra trong tay còn có một bộ trân pháp. Bất quá trận pháp ngươi đã dùng rồi, nếu như không có thủ đoạn nào khác, ta nghĩ ngươi có thể chết được rồi."
Đại Ngạch quái nhân cười âm hiểm nói, một tên tu sĩ Luyện Khí tầng năm, cho dù là Luyện Đan sĩ, trước sau đã sử dụng nhiều linh phù như vậy. Ám toán Hà Đà Tử, hiện tại lại dùng trận pháp vây khốn Trâu Tân. Gã không tin là dưới tình huống đối đầu trực tiếp, Lục Tiểu Thiên làm sao có thể là đối thủ của gã, cho dù đối phương là Luyện Đan sĩ, nhưng ngoại trừ tài lực mạnh mẽ ra, trên phương diện chiến đấu cũng không mang đến hiệu quả gì lớn. Tiểu đội của gã giết qua mười mấy tên tu sĩ, khoắng sạch túi trữ vật của đám người đó. Nói về tài lực, gã cũng không yếu. Bộ trận pháp đó của hắn không ngờ có thể dễ dàng vây khôn Trân Tân một tên tu sĩ có thực lực mạnh mẽ, đợi sau khi giết chết Lục Tiểu Thiên, bộ trận pháp đó liền là của gã rồi.
Nghĩ tới chỗ này, mặt Đại Ngạch quái nhân đầy vẻ tham lam, tay ấn vào bên hông, lấy ra một cây vũ khí màu đen, đồng thời lượng lớn Ảnh Nghĩ cũng ong ong bay ra.
"Chỉ dựa vào đám Ảnh Nghĩ thấp giai này liền muốn ngăn cản ta, nằm mơ!" Lục Tiểu Thiên vẻ mặt khinh thường, tế ra một đạo Kim Cương phù, bảo hộ bản thân, tay cầm linh kiếm xông về phía Đại Ngạch quái nhân.
"Chốc nữa sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!"
Đại Ngạch quái nhân hừ lạnh nói, tên tiểu tử đó sử dụng bất quá chỉ là Kim Cương tráo, có lẽ còn có linh phù phòng hộ khác, một khi đống linh phù này tiêu hao hết, không còn hộ tráo, xem tên tiểu tử còn có thể làm sao ngăn cản đám Ảnh Nghĩ của gã. Nếu không phải do tu vi ảnh hưởng, thần thức không đủ, chỉ có thể khống chế bảy nhóm Ảnh Nghĩ, mà được thêm ba bốn nhóm nữa, cho dù là đối mặt với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, Đại Ngạch quái nhân cũng có lòng tin chiến một trận. Sáu bảy chục con Ảnh Nghĩ, đối phó với tên tu sĩ đối diện tu vi còn thấp hơn gã, đã quá đủ rồi.
Dưới sự dẫn dắt của bảy con Ảnh Nghĩ đầu đàn, đám Ảnh Nghĩ chia thành bảy hướng khác nhau vây công Lục Tiểu Thiên.
Lục Tiểu Thiên trước sau ném ra hơn mười mấy đạo pháp thuật như Phong Nhận thuật, Hoả Cầu thuật, Băng Tiễn thuật..., trong đó có mấy đạo bị con Ảnh Nghĩ đầu đàn cản lại, lực phòng ngự của nó rõ ràng mạnh hơn Ảnh Nghĩ bình thường không ít. Tuy rằng trúng phải sơ giai pháp thuật, trên không trung ngã qua ngã lại như là say rượu vậy, nhưng vẫn không có chết đi.
Lúc này Đại Ngạch quái nhân hừ lạnh, khống chế một nhóm Ảnh Nghĩ khác tiến lên thay thế cho nhóm Ảnh Nghĩ có con đầu đàn bị thương kia, duy trì sức công kích nhất định với Lục Tiểu Thiên.
Rất nhanh, có một nhóm Ảnh Nghĩ, lọt qua sự phong toả của Lục Tiểu Thiên bám lên trên Kim Cương tráo, sau đó dùng sức cắn mạnh.
Lục Tiểu Thiên sắc mặt khẽ biến, thi triển một đạo Ngự Phong thuật cuốn bay hết những con đó, nhưng sau đó lại có những con khác từ một hướng khác bay tới, bám lên Kim Cương tráo cắn lấy cắn để.
"Băng Sương thuật!"
"Hoả Tiễn thuật!"
Sau một tầng hàn băng, là hơn mười mấy đạo hoả tiễn bắn ra, bốn năm con Ảnh Nghĩ mang theo mùi khét rơi xuống đất.
"Vô dụng thôi, chỉ cần ngươi không thể giết sạch hết đám Ảnh Nghĩ, mệt cũng mệt chết ngươi rồi." Đại Ngạch quái nhân cười khặc khặc nói, ít nhất đã có ba bốn người bị gã làm cho mệt chết như vậy, chuyện này đối với gã như xe nhẹ đường quen vậy.
"Không thể nào, ta nhất định có thể giết hết đám trùng tử đáng chết này." Bị hơn mười mấy con Ảnh Nghĩ điên cuồng cắn xé, Kim Cương tráo bắt đầu lấp loé, sau đó giống như là thuỷ tinh vỡ tan thành mảnh vụn, Lục Tiểu Thiên lại vội vàng tế ra một Kim Cương phù khác, bảo hộ bản thân ở bên trong, lại lần nữa tiếp tục giết đám Ảnh Nghĩ.
Bất quá Đại Ngạch quái nhân vô cùng bảo vệ con Ảnh Nghĩ đầu đàn, một khi có con đầu đàn nào bị thương, gã sẽ lập tức khống chế một con khác lên thay thế. Còn đám Ảnh Nghĩ bình thường chết đi, Đại Ngạch quái nhân chỉ khẽ mỉm cười, rồi lại vỗ vào hồ lô bên hông, lại có mấy con Ảnh Nghĩ khác bay ra bổ sung vào.
Tuy rằng Lục Tiểu Thiên trước sau đã giết gần ba mươi con, nhưng dưới sự bổ sung không ngừng của Đại Ngạch quái nhân, số lượng Ảnh Nghĩ vây công Lục Tiểu Thiên một mực không có giảm bớt.
Đạo Kim Cương phù thứ ba hao hết, Lục Tiểu Thiên lại tế lại linh phù, chỉ là lần này đổi thành Thổ Linh phù, lực phòng ngự so với Kim Cương phù kém hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất