Chương 45: Đi rồi quay lại.
Đại Ngạch quái nhân tức giận hừ lạnh: "Sao nào, Kim Cương phù dùng hết sao? Thổ Linh tráo cũng không chống đỡ được lâu đâu, đợi mà chịu chết đi!"
Miệng thì nói như vậy, nhưng Đại Ngạch quái nhân vẫn âm thầm kêu khổ, tên Luyện Đan sĩ đáng chết này, trên người không ngờ lại chuẩn bị nhiều linh phù để chạy trốn, linh phù phòng ngự như vậy. Còn có đại lượng linh thạch bổ sung pháp lực, liên tiếp giết chết gần ba mươi con Ảnh Nghĩ của gã, nhìn từng thi thể của Ảnh Nghĩ rơi trên mặt đất, Đại Ngạch quái nhân trong lòng cũng run rẩy, ước chừng phải cần một đoạn thời gian dài mới có thể bồi dưỡng lại số lượng như vậy.
Còn có mấy con đầu đàn cũng bị thương không nhẹ, muốn nhanh chóng khôi phục chiến lực của đám Ảnh Nghĩ này, nếu không bỏ ra đại lượng tinh huyết không được. Trước đây giết chết những đối thủ khác, cũng chưa từng phải cật lực như vậy.
Gã dùng tinh huyết đi nuôi dưỡng linh trùng, không ngờ lại chết đi nhiều như vậy. Tự nhiên đối với hung thủ là Lục Tiểu Thiên hận tới thấu xương, muốn giết chết hắn một cách sảng khoái.
"Cũng may linh phù trên tiểu tử này không còn đủ, nếu không sẽ không dùng loại Thổ Linh tráo phòng ngự kém hơn như này! Chốc nữa xem tên gia hoả này chết như thế nào." Đại Ngạch quái nhân ác độc nghĩ.
Lúc này Trâu Tân bị Thú Nguyên trận pháp vây khốn công kích thật lâu cũng không có kết quả, ngược lại còn bị quang tráo phản trấn tới chóng mặt ù tai, còn Cự Viên cũng ăn đau khổ không ít, đang ngồi bên cạnh Trâu Tân gãi gãi không thôi.
"Làm tốt lắm, Đại Ngạch quái, giết chết tên gia hoả khốn khiếp đó!" Cũmg may trận pháp chỉ có tác dụng vây khốn, không hề có lực công kích, Trâu Tân nhìn qua quang tráo, nhìn thấy rõ ràng Lục Tiểu Thiên rơi xuống hạ phong, bị đám Ảnh Nghĩ của Đại Ngạch quái nhân tầng tầng vây lại. Trâu Tân vui mừng khôn xiết, chỉ cần Lục Tiểu Thiên vừa chết, không cần quá lâu, y liền có thể thoát khốn.
Đồng thời Trâu Tân đối với sự hung hãn của Lục Tiểu Thiên mà âm thầm cảm thấy kinh hãi. Không chỉ đã vây khốn được y mà còn có thể đánh với Đại Ngạch quái nhân lâu như vậy, phần bổn sự này, không phải là tu sĩ bình thường có thể làm được.
Cũng may Phạm Thanh trước đó chạy trốn đủ nhanh, nếu như bọn hắn đồng lòng. Khi y bị vây khốn, Đại Ngạch quái nhân lại bị Lục Tiểu Thiên quấn lấy, bên bị diệt ngược lại có thể là tiểu đội bọn họ. Nghĩ tới chỗ này, Trâu Tân hoảng sợ không thôi, đồng thời y cũng tự cười một mình, tiểu tử này ẩn tàng cũng sâu thật, ngay cả Phạm Thanh cùng một đội với hắn cũng không biết sâu cạn của hắn, thật là khéo quá hoá vụng, ngược lại khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh!
Tuy rằng bị trận pháp ngăn cách, nghe không được âm thanh chiến đấu ở bên ngoài, nhưng lại không hề ngăn cản tầm nhìn của y.
Sau thời gian một nén hương, linh phù trong tay Lục Tiểu Thiên đang hao hết, số lượng Ảnh Nghĩ còn lại nhanh chóng cắn vỡ Thổ Linh tráo. Tuy rằng trong lúc đó hắn đang cố gắng giết về phía Đại Ngạch quái nhân, bất lại bị Ảnh Nghĩ kiềm chế, Đại Ngạch quái nhân rất dễ dàng đã tránh được.
Mắt thấy không còn hy vọng chiến thắng, Lục Tiểu Thiên vẻ mặt kinh hoảng quay người bỏ chạy, đồng thời dùng pháp thuật muốn cuốn bay đám Ảnh Nghĩ đang vây công hắn.
"Hiện tại muốn chạy, quá muộn rồi!" Đại Ngạch quái nhân mặt đầy nộ khí nói. Sau đó nhanh chân đuổi theo, đám Ảnh Nghĩ như bám chặt vào xương, vẫn cứ vây lấy Lục Tiểu Thiên. Giết nhiều Ảnh Nghĩ của gã như vậy, Đại Ngạch quái nhân sao có thể bỏ qua cho hắn được?
"A!" Lục Tiểu Thiên kinh hoảng sợ kêu lên, khi một đạo linh tráo cuối cùng bị huỷ, hơn mười con Ảnh Nghĩ lao tới bao vây lấy Lục Tiểu Thiên điên cuồng chích vào người hắn. Lục Tiểu Thiên dùng đoản kiếm đánh văng hơn chục con, nhưng số lượng Ảnh Nghĩ quá nhiều, căn bản không thể đánh văng toàn bộ.
Sau khi bị Ảnh Nghĩ chích phải, động tác của Lục Tiểu Thiên trở nên trì trệ hơn nhiều, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.
"Rơi vào trên tay ngươi, ta không còn gì để nói, muốn giết cứ giết!" Sau một lúc Lục Tiểu Thiên lạnh giọng nói.
"Dám giết chết nhiều linh trùng của ta, ta sẽ khiến người muốn sống không được, muốn chết không xong, sau khi tra tấn ngươi đủ rồi, sẽ phanh thây người."
Nhìn thấy Lục Tiểu Thiên bị mười mấy con Ảnh Nghĩ liên tục cắn trúng, Đại Ngạch quái nhân thở phào nhẹ nhỏm, một tên tu tiên giả không thể vận chuyển nguyên khí, đối với gã mà nói, không khác gì người bình thường, căn bản không hề có chút uy hiếp nào.
Lục Tiểu Thiên nhắm mắt lại không nói gì nữa.
Trâu Tân trong Thú Nguyên trận pháp hét lớn với Đại Ngạch quái nhân, bất quá đáng tiếc đối phương lại không nghe được. Trâu Tân gấp tới nỗi vò đầu bứt tai. Nếu để Đại Ngạch quái nhân lấy được túi trữ vật của Lục Tiểu Thiên, y sẽ chẳng còn chút chỗ tốt nào cả, cho dù có, cũng chỉ là cơm thừa canh cặn, không có gì đồ vật nào giá trị cả.
Đại Ngạch quái nhân liếc mắt nhìn Trâu Tân vẫn còn bị vây trong trận pháp, sau đó cười híp mắt, Trâu Tân bị khốn. Lục Tiểu Thiên là do gã trả giá lớn mới bắt được, chiến lợi phẩm tự nhiên sẽ do gã lựa chọn trước một phen mới được.
Cũng không biết trận pháp cổ quái này có thể vay khốn Trâu Tân bao lâu, Đại Ngạch quái nhân nhìn Lục Tiểu Thiên nhắm mắt lại như chờ chết, để tránh kéo dài thời gian, càng thêm phiền toái, lập tức vênh váo đi về phía Lục Tiểu Thiên, đưa tay định cầm lấy linh kiếm của Lục Tiểu Thiên, còn có túi trữ vật ở bên hông.
Bất quá cũng chính vào lúc này, hai mắt Lục Tiểu Thiên mở bừng, phóng ra hàn quang khiếp người, linh kiếm trong tay như thiểm điện đâm về phía ngực Đại Ngạch quái nhân.
Đại Ngạch quái nhân lập tức sợ tới hồn phi phách lạc, trong miệng vội vàng niệm chú ngữ.
Linh kiếm đâm vào ngực đối phương, bất quá Lục Tiểu Thiên lại nhăn mày, linh kiếm tựa như đâm vào một khối gỗ vậy, làm sao có thể?
Không đợi Lục Tiểu Thiên kinh ngạc quá lâu, một đạo hắc ảnh kêu lên đau đớn bắn nhanh ra sau. Lục Tiểu Thiên nhìn kỹ lại, thứ bị linh kiếm đâm xuyên qua ngực là một vật hình người tựa kim nhưng không phải kim, tựa gỗ nhưng không phải gỗ.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, Đại Ngạch quái nhân không hiểu bản thân sơ suất chỗ nào, rõ ràng mười mấy con Ảnh Nghĩ đã cắn trúng Lục Tiểu Thiên. Cho dù là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, thậm chí là Luyện Khí đại viên mãn, nguyên khí cũng không thể vận chuyển, căn bản không thể sử dụng pháp lực.
Nhưng Lục Tiểu Thiên tựa hồ không bị ảnh hưởng, hoàn toàn là dụ gã tiếp cận, sau đó đột ngột hạ sát thủ. Chỉ là vẻ mặt của Lục Tiểu Thiên khi bị cắn tuyệt không thể giả. Gã nuôi dưỡng Ảnh Nghĩ nhiều năm, đối với kẻ sau khi bị Ảnh Nghĩ cắn trúng, địch nhân có phản ứng như thế nào gã đều rõ như lòng bàn tay. Cho dù là giả, cũng khó thoát khỏi ánh mắt của gã.
Chỉ là Đại Ngạch quái nhân không biết Lục Tiểu Thiên từng bị Ảnh Nghĩ cắn qua, cho nên mới có thể giả bộ giống như vậy.
Khiến Lục Tiểu Thiên vô cùng kinh hãi chính là một kiếm vừa rồi đã muốn đâm xuyên người đối phương, nhưng tên Đại Ngạch quái nhân này lại dùng một thế thân để thế chỗ chết cho gã, tránh thoát được một mạng. Tuy rằng không biết là bảo vật gì, bất quá tuyệt đối không phải là phàm vật.
Còn Trâu Tân trong Thú Nguyên trận pháp cũng kinh hãi không kém hai người. Đại Ngạch quái nhân không ngờ lại có bản sự bảo mệnh như vậy mà y không hề biết. Hai người này, không người dễ trêu vào cả. Hiện giờ đã biết được bí mật của Đại Ngạch quái nhân, Trâu Tân trong lòng càng thêm kiêng kỵ. Cũng không biết sau khi ra khỏi trận pháp, hai người sẽ là địch hay là bạn, xem ra sau này phải càng thêm đề phòng nữa mới được, nếu không bị hại chết cũng không là chuyện gì xảy ra nữa.
Đại Ngạch quái nhân ôm lấy lồng ngực rỉ máu, vừa rồi thời gian quá gấp rút, mộc khôi lỗi cũng không thể ngăn cản toàn bộ sát thương, linh kiếm vẫn đâm vào ngực gã gần cả tấc, nếu sâu thêm nữa, e rằng sẽ tổn thương tới tạng phủ.
"Quỷ kế của ngươi thất bại rồi, xem ngươi sau đó còn có thể giở trò gì nữa!" Xem ra thật phải đánh một trận rồi, Đại Ngạch quái nhân lấy ra vũ khí của mình là một cây Lưu Tinh Chuỳ, nét mặt vô cùng âm trầm xông về phía Lục Tiểu Thiên.
"Không cần dùng thủ đoạn cũng có thể giết chết ngươi!"
Lục Tiểu Thiên cười lạnh, từ khi Đại Ngạch quái nhân phát hiện không ổn lùi lại, hắn liền vứt con khôi lỗi hình người của gã qua một bên rồi nhanh chóng lao về phía Đại Ngạch quái nhân, tay phải cầm kiếm, tay trái âm thầm chuẩn bị một xấp sơ giai linh phù. Vì để thu hút đối phương, Kim Cương phù của hắn đã tiêu hao không còn bao nhiêu, nhưng linh phù công kích thì một tờ vẫn chưa hề dùng qua.
Một thứ xảy ra như điện xẹt, thừa dịp Đại Ngạch quái nhân bị thương, Lục Tiểu Thiên muốn giết chết hoặc là làm cho gã thêm trọng thương, không cho Đại Ngạch quái nhân cơ hội thở dốc.
Đại Ngạch quái nhân vung cây Lưu Tinh Chuỳ lên, đánh về phía linh kiếm của Lục Tiểu Thiên. Tu vi của gã vẫn cao hơn một chút, cho dù đã thụ thương, nhưng cũng không có trí mạng, vẫn có thể đối phó được với cái tên địch nhân khiến gã nghiến răng nghiến lợi, chán ghét cực điểm này.
Chính vào lúc này, khoé miệng Lục Tiểu Thiên lộ ra nụ cười quỷ dị, linh phù trong tay đột nhiên tế ra.
"Hoả Cầu phù"
"Kim Mâu phù"
"Băng Tiễn phù"
"Thổ Thứ phù"
"Phong Nhận phù"
"Triền Nhiễu phù"
"Hoả Tiễn phù"
Liên tiếp hơn mười mấy đạo pháp thuật do đê giai linh phù phóng thích ra điên cuồng bắn về phía Đại Ngạch quái nhân.
Một loạt các vụ nổ, hoả quang, băng khối bùng lên, ẩn ẩn có thể nhìn thấy được vẻ mặt khó tin kèm với phẫn nộ của Đại Ngạch quái nhân. Gã cấp tốc hình thành Thổ Linh tráo nhưng chỉ chống đỡ được trong thoáng chốc, liền bị pháp thuật công kích như bão táp xé tan thành mảnh vụn.
Không còn kịp xoay xở nữa, Đại Ngạch quái nhân nộ hống vung Lưu Tinh Chuỳ đánh văng băng tiễn, hoả tiễn, kim mâu. Bởi vì pháp lực vận hành quá độ, khiến cho sắc mặt đỏ bừng. Gã cố hết sức vung vũ khí của mình, hình thành mười mấy đạo hư ảnh, cố gắng ngăn chặn tất cả công kích. Bất quá vẫn có một đạo kim mâu cùng một cây thổ thứ xuyên qua bụng và tay trái của gã. Ầm, hoả cầu đốt y phục của gã cháy đen, râu tóc bị thiêu rụi hơn một nửa, Đại Ngạch quái nhân kêu đau liên tục, máu tươi chảy ra như suối.
Ách... Một bóng người từ bên cạnh Đại Ngạch quái nhân lướt qua, gã chỉ cảm thấy cổ họng mát lạnh, động tác đột ngột đình chỉ.
Khi Lục Tiểu Thiên thu kiếm, cổ họng Đại Ngạch quái nhân máu phun như suối, vẻ mặt bất cam ngã trên mặt đất.
Mười mấy đạo sơ giai pháp thuật, ở cự ly gần như vậy bạo phát, có thể chống đỡ hơn một nữa, chỉ bị thương mà thôi, đã xem như không tồi rồi. Điều chí mạng chính là Đại Ngạch quái nhân lo ngăn cản những pháp thuật đó, lực cũ đã tận, lực mới chưa sinh, không kịp ngăn cản một kiếm của Lục Tiểu Thiên.
Nếu luận về tu vi mỗi người, Lục Tiểu Thiên tự cảm thấy không có khả năng chiến thắng đối phương. Ảnh Nghĩ mà Đại Ngạch quái nhân ỷ lại nhất lại không có tác dụng với hắn, bất ngờ bị Lục Tiểu Thiên kích thương. Dưới tình huống như vậy, còn bị mười mấy đạo sơ giai linh phù tập kích ở cự ly gần, Lục Tiểu Thiên cũng cảm thấy oan uổng cho Đại Ngạch quái nhân.
Cuối cùng cũng giết chết đối phương, Lục Tiểu Thiên thở phào một hơi, nhặt lấy túi trữ vật và hồ lô dùng để đựng Ảnh Nghĩ của Đại Ngạch quái nhân. Vẫn chưa hề kiểm tra tới mọi thứ bên trong, lực chú ý lại chuyển tới trên người Trâu Tân đang bị vây bên trong trận pháp.
Vẻ mặt Lục Tiểu Thiên âm trầm bất định, vì giết Đại Ngạch quái nhân, hắn đã giở hết tất cả thủ đoạn, thực lực đại hán cẩm y không yếu, tu vi tương đương hắn, còn có một con Hắc Viên Luyện Khí tầng ba. Một khi chiến đấu hắn cũng không thể nắm chắt phần thắng, nhưng mà lúc này thời gian trận pháp vây khốn đã trôi qua một nửa, đại hán cẩm y rất nhanh sẽ thoát khốn. Lúc này hắn rời đi, đại hán cẩm y cảm thấy hắn tiêu hao không ít, ngược lại sẽ còn truy đuổi gắt gao hơn. Hơn nữa lúc này ác đấu cũng tiêu hao không ít nguyên khí, đi ra khỏi khu rừng nhỏ này chưa chắc sẽ không gặp phải tình huống bất ngờ khác.
Càng trọng yếu chính là, lần này hai người đuổi theo hắn, hoàn toàn dựa vào Thú Nguyên trận pháp mới có thể phá thế cục này.
Trong Vọng Nguyệt sơn mạch nguy cơ trùng trùng, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải tiểu đội tu sĩ khác. Hiện tại hắn cô độc một mình, một khi bị tiểu đội khác phát hiện, tu vi thấp thì không đuổi kịp hắn, tu vi cao sẽ càng không bỏ qua một tên đơn lẻ như hắn, rất có thể lại bị truy đuổi như lúc nãy nữa.
Rời núi quay về Vọng Nguyệt thành, cũng không thể trong thời gian ngắn lại tìm được một tiểu đội đáng tin cậy để gia nhập. Điều đó đồng nghĩa với việc buông tha cơ hội tiến vào các môn phái của năm nay. Bản thân tư chất tầm thường, chỉ cần trì hoãn một năm, khả năng Trúc Cơ thành công sẽ càng thấp hơn nữa. Hắn tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, bởi vì, bộ trận pháp này tự nhiên cũng không thể buông bỏ như vậy.
"Không thể bỏ được!" Lục Tiểu Thiên khẽ cười, từ trong kết giới lấy ra hai khối hạ phẩm linh thạch, mỗi tay cầm một khối, đả toạ ngồi xuống.
Quả nhiên, hàng động không hề e sợ của Lục Tiểu Thiên khiến cho Trâu Tân bên trong trận pháp cảm thấy ớn lạnh.
Sau thời gian một nén hương, nguyên khí tiêu hao trong thể nội đã khôi phục gần đủ. Lúc này linh khí của Thú Nguyên đại trận cũng đã hao hết, quang tráo đang từ từ trở nên mỏng đi.
Trâu Tân nhìn thấy liền mừng rỡ, cầm lấy Lang Nha Bổng bổ vỡ quang tráo, dẫn theo Hắc Viên xông ra ngoài, sau đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
"Coi như đỡ phải chiến một trận."
Lục Tiểu Thiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có thể tránh được những rắc rối không cần thiết thì tốt. Lại đả toạ một lúc, nguyên khí trong thể nội đã hoàn toàn hồi phục, Lục Tiểu Thiên đứng dậy thu lại mấy cây trận kỳ. Bất quá chính vào lúc này, lông tóc hắn dựng đứng. Ngưng thần nhìn qua, đại hán cẩm y vừa bỏ chạy lúc nãy lại quay về. Xem ra lúc nãy bỏ chạy cũng chỉ là thăm do hắn mà thôi.
Trâu Tân âm thầm đánh giá Lục Tiểu Thiên, từ lúc Lục Tiểu Thiên chém đi một cánh tay của Hà Đà Tử, hơn nữa còn hạ độc ám toán lão ta. Tới hiện tại Đại Ngạch quái nhân không ngờ cũng chết tay của hắn. Bất quá ngoại trừ bộ trận pháp này, còn có rất nhiều linh phù trong tay. Đối thủ trẻ tuổi này cũng không có thủ đoạn lợi hại nào, chỉ là tâm cơ khá sâu mà thôi.
Nếu là lúc bình thường, Trâu Tân tuyệt không nguyện ý chiến đấu sống chết với loại địch nhân như vậy. Bất quá không những bản thân Lục Tiểu Thiên là Luyện Đan sĩ, tiền tài rất nhiều, chỉ bằng linh vật bên trong túi trữ vật của Đại Ngạch quái nhân, cũng đủ khiến cho y thèm nhỏ dãi.
Đại Ngạch quái nhân đã thu nhập mấy loại yêu đan, linh thảo dùng để gia nhập Thái Thanh Môn. Cộng thêm một số do bản thân y thu thập được, cộng dồn lại, có lẽ cũng gần đủ yêu cầu của nhiệm vụ rồi. Có một số, đủ để khiến cho y liều mạng, vừa rồi chạy trốn, cũng chỉ là một loại thăm dò. Lục Tiểu Thiên lại không hề truy kích, nói rõ Lục Tiểu Thiên không nguyện ý cùng y giao thủ, có lẽ là linh phù trên người hắn đã tiêu hao gần hết rồi, nếu không tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y được.
Nghĩ thông điểm này, cho nên Trâu Tân liền lớn gan giết trở về hướng về phía Lục Tiểu Thiên khẽ cười nói: "Kỳ thật ta cũng không nguyện ý động thủ với ngươi, thực lực hai người chúng ta không sai biệt lắm, cho dù chiến đấu, chỉ sợ là lưỡng bại cầu thương. Bất quá trong tay Đại Ngạch quái nhân có vài thứ ta muốn, nếu như ngươi có thể chia cho ta một chút, mọi người tự nhiên cũng vui vẻ không có chuyện gì.
"Nếu đã tới tay của ta rồi, thì không có khả năng lấy ra nữa." Lục Tiểu Thiên hừ một tiếng nói, tưởng hắn ngu sao? Hắn tuy rằng không nguyện ý động thủ với đại hán cẩm y, nhưng song phương tu vi không chênh lệch nhiều, Đại Ngạch quái nhân cũng bị hắn giết, thì sao lại quan tâm việc có thêm một địch nhân chứ.