*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù sao Kim Diễm cũng là nhân tài của thành Thiên Lăng, bây giờ muốn ra tay dạy dỗ người ngoại địa, bọn họ cũng vui vẻ cổ vũ.
“Hình như hắn không coi trọng Kim Diễm huynh, không nể mặt cho lắm”.
“Ha ha, ta thấy hắn sợ rồi nhỉ?”
“Không cần phải sợ, Kim Diễm huynh mời ngươi so tài chắc chắn sẽ không dốc hết sức đâu”.
“Ta thấy chắc chỉ là có tiếng không có miếng, e rằng sẽ làm trò cười cho mà xem”.
Cổ vực Nam Hoa, nơi có cấp bậc cao quý. Võ giả trong Lôi Châu luôn có cảm giác mình thượng đẳng hơn người ngoại địa, bây giờ cảm giác thượng đẳng này được thể hiện khá rõ. Thấy Lâm Nhất không nói gì, ai cũng cất tiếng châm chọc, muốn thấy hắn bị mất mặt.
“Sợ ư?”
Lâm Nhất thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Ta thật sự hơi sợ…”
Nghe Lâm Nhất nói thế, Kim Diễm không khỏi cười châm chọc, vừa định giễu cợt một phen thì Lâm Nhất lại nói: “Tuy đài cao này rất rộng, nhưng ta sợ ra tay, dù chỉ sử dụng năm phần công lực vẫn khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương người vô tội”.
Soạt!
Hắn vừa nói hết câu, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh, ai cũng nhìn về phía Lâm Nhất như vừa nghe nhầm.
Ngay cả Hướng Thiên Hà trên đài cao cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: “Bên dưới đài cao này có linh trận, có thể hấp thu năm phần năng lượng chân nguyên, dù Âm Dương tiểu thành giao thủ ở đây cũng không cần lo lắng dư chấn sẽ ảnh hưởng đến người khác”.
“Tiểu tử này trông tầm thường, nhưng nói năng hùng hồn thật!”
“Ha ha, năm đó Cơ Vô Dạ kia cũng thế, ỷ vào việc mình là thiên tài của bảng ngoài bảng Long Vân mà hung hăng càn quấy. Nhưng chẳng phải cũng bị dạy dỗ cho ngoan ngoãn ở thành Lôi Châu sao, có thể cho một người ngoại địa như hắn tham gia buổi họp mặt của chúng ta đã là nể mặt hắn lắm rồi”.
“Ha ha, cứ đợi mà xem. Kim Diễm nổi tiếng nóng nảy, dám ngông cuồng trước mặt hắn ta, e rằng lát nữa muốn khóc cũng không khóc được”.
“Có thể không bị đánh đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ đã đủ có mặt mũi cút khỏi thành Thiên Lăng rồi!”
Đợi sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt của mọi người đều rất khó chịu, bọn họ thua trong tay Kim Diễm cũng không có gì để nói, nhưng vẫn chưa đến lượt một tiểu tử ngoại lai nói năng xằng bậy trước mặt bọn họ.
Nơi này là thành Thiên Lăng, đứng đầu Nam Vực, nằm trong Lôi Châu, không cho phép người ngoài phách lối ở đây!
Lời của Lâm Nhất tựa như sấm sét giữa trời quang, khiến rất nhiều người ngạc nhiên.
Trong những tiếng chê cười, nét mặt ngôn cuồng của Kim Diễm trở thành vẻ giễu cợt, hắn ta cười khẩy: “Xem ra đánh bại Cơ Vô Dạ khiến ngươi trở nên ngông cuồng như thế. Nhưng không sao, ta sẽ cho ngươi biết thiên tài trong Lôi Châu chúng ta khác biệt với đám ngoại địa các ngươi thế nào!”
Oanh!