“Chắc là vậy rồi, nếu không phải chết thì những phù văn này không thể phá thể ra ngoài được. Đây chính là bí thuật của Chiến giới bọn họ đấy”.
“Điều này… đáng sợ thế nhỉ, chiến giới Thần U mà có người chết ư?”
Chẳng mấy chốc mọi người đã có suy đoán, ai nấy cũng hãi hùng.
Tại nơi cách bộ lạc Ma Lang khoảng mấy trăm dặm, Niếp Huyền, một trong bốn chiến tướng của chiến giới Thần U, đang nhanh chóng chạy tới. Hắn ta đã nhận được tin thuộc hạ mình phát hiện Lâm Nhất, mặt mày hắn ta trông cực kì dữ tợn.
Lâm Nhất là một miếng thịt mỡ lớn!
Hắn có bảo cốt Thương Long, còn dẫn theo Bùi Tuyết đang giữ quả Thần Huyết, một khi bắt được hắn sẽ là công lao rất lớn!
Hắn ta đã có thể tưởng tượng ra giới tử sẽ phấn khích như thế nào sau khi mình bắt được Lâm Nhất.
Trên mặt Niếp Huyền hiện lên ý cười dữ tợn, ánh mắt dần trở nên kích động, nhưng bỗng nhiên… Hắn ta ngẩng đầu lên thì thấy sương máu phủ kín bầu trời, phù văn dính máu giữa làn sương máu kia bắt mắt đến mức khiến người ta giận sôi.
Nụ cười trên mặt hắn ta lập tức cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và không thể tin được.
Không ngờ chiến giới Thần U lại có người chết, chuyện này sao có thể xảy ra? Họ là cấm kỵ, là biểu tượng của sự vô địch trên con đường thông thiên này, không ai dám trêu chọc họ, đến nay vẫn chưa có nhân tài kiệt xuất nào của Chiến giới bỏ mạng ở con đường thông thiên cả.
Bùm! Ầm ầm!
Nhưng lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện dư chấn vô cùng mạnh, khí tức đáng sợ truyền tới từ phía xa khiến mặt đất nơi hắn ta đang đứng cũng chấn động.
Soạt!
Bỗng chốc, một phù văn dính máu bay lên không trung rồi nở rộ như pháo hoa, máu tươi đỏ chót tựa sao trời, dính chặt trên trời trông rất đẹp mắt.
Trong mắt Niếp Huyền lập tức xuất hiện vẻ tuyệt vọng, sắc mặt cực kì khó coi.
Lại chết, chiến giới Thần U lại có người chết nữa rồi, hơn nữa còn là chết liên tục. Hắn ta há hốc mồm, cổ họng khổ khốc, không nói nên lời, đây là chuyện hắn ta chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra.
Không sao, Dương Tuyền vẫn còn sống!
Hắn ta có chiến giáp Huyền Quang, thực lực mạnh nhất, phù văn in trong vùng khí hải gần bằng thánh phẩm.
Có hắn ta, dù Lâm Nhất có hung tàn thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết, Niếp Huyền thầm tự an ủi mình.
Bùm!
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, một tiếng nổ dữ dội vang lên, một khí tức đáng sợ đánh tới từ cách đó mấy trăm dặm khiến mặt đất nứt toạc ra, tiếng nổ vang vọng không dứt trong không khí, khí tức làm người ta sợ hãi mãi không biến mất.
Dương Tuyền cũng đã chết!
Sau khi hắn ta chết, phù văn bay lên trời càng thêm sáng chói, gần như thiêu đốt thành ngọn lửa máu chiếu rọi huyết quang khắp cả vùng trời kia.
“Không!”
Niếp Huyền hét toáng lên như tan nát cõi lòng, mắt đỏ ngầu như máu, b ắn ra sát ý vô cùng đáng sợ.
Chết hết rồi, thuộc hạ của hắn ta đều đã chết trong tay Lâm Nhất, không còn một ai cả.
Chiến giới Thần U chưa từng có ai ngã xuống, có ai lại ngờ một khi bắt đầu sẽ gặp phải tổn thất lớn như vậy?
Cao nguyên Hoàng Sa hoàn toàn chấn động, vô số người ngước nhìn về phía vùng trời nhuộm đỏ một màu máu kia. Đó là hình ảnh rất sặc sỡ, máu tươi như sương quanh quẩn không tan biến, phát sáng thật lâu tựa như pháo hoa vĩnh hằng.
Sau khi trải qua cơn kinh hoảng ban đầu, tất cả mọi người đều im lặng, cao nguyên Hoàng Sa yên tĩnh đến đáng sợ.
Là ai đã giết họ?
Mọi người gần như đoán được chỉ trong nháy mắt, chẳng qua họ không dám tin, không cách nào bình tĩnh được.
Trong lúc này cao nguyên Hoàng Sa đã trở nên hỗn loạn, ba Chiến giới liên minh lùng bắt Lâm Nhất, tin tức hắn đang giữ bảo cốt Thương Long nhanh chóng lan truyền.
Cũng từng có người nhìn thấy hắn từ xa, hắn đang tàn sát mọi người, rất nhiều giới vực cấp cao phụ thuộc Chiến giới đều bị hắn giết một cách cực kì thê thảm.