Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 416

Sâu trong rừng, hai người Lâm Nhất và Lý Vô Ưu không ngừng chạy nhảy trên các cây đại thụ.

Lâm Nhất nhìn bước chân của Lý Vô Ưu, giữa các bước nhảy, thân mình nhẹ như chim yến, nhưng tốc độ lại nhanh chóng và mạnh mẽ, giống như báo săn đang chạy.

Thân pháp huyền diệu khiến mắt Lâm Nhất sáng lên.

"Không nhìn ra thân pháp của ngươi lại tuyệt diệu như vậy".

"Không có chút bản lĩnh thì làm sao dám làm đệ nhất kiếm khách nước Đại Tần chứ", Lý Vô Ưu cười khà khà nói.

Lâm Nhất có chút khinh bỉ cười nói: "Đừng chém gió nữa, đám người phía sau đó đuổi tới rồi, đám người này đúng là bám dai như đỉa".

Advertisement

"5 người, ngoài trừ Vương Ninh ra, đều là Tiên Thiên thất khiếu, toàn bộ đều là chó săn của Vương Diễm!", Lý Vô Ưu liếc nhìn về phía sau một cái, ánh mắt mơ hồ như có tinh quang lóe lên, sau đó tùy ý đáp lời.

Cái tên này quả thật cũng có chút môn đạo. Cho dù đã mở nhãn khiếu, Lâm Nhất cũng không nhìn rõ được phía sau có mấy người truy kích, chỉ có thể dựa vào cảm giác để cảm ứng đại khái.

Lý Vô Ưu không những cảm ứng được số lượng người truy sát, còn phân biệt được đặc điểm của người ta.

Chưa đi bao xa, sắc mặt Lâm Nhất bỗng trầm xuống, bước chân dừng lại, ánh mắt nhìn về một mảng địa đạo trống trải phía trước, nói: "Đám người này cũng khá thông minh, phân nhau ra đuổi, ý định bẫy chết chúng ta".

Advertisement

"Là Lãnh Mạch, tên tiểu tử này là kẻ mạnh nhất trong đám hạt giống thuộc hạ của Vương Diễm. Tu vi cảnh giới Huyền Võ, nhưng mạnh hơn Vương Ninh vừa đột phá Huyền Quan kia rất nhiều!", tinh quang trong mắt Lý Vô Ưu lại hiện lên, nhìn ra thân phận kẻ chặn đường phía trước.

Nhất thời, phía sau có truy binh, trước có chặn đường, tình hình có vẻ cực kỳ không ổn.

"Làm thế nào đây?", Lý Vô Ưu mặt không biến sắc, nhìn về phía Lâm Nhất hỏi.

"Giết ngược lại".

Lâm Nhất cười nhạt, nếu đã xác định hai cường giả cảnh giới Huyền Võ, Lãnh Mạch và Vương Ninh, đã tách nhau ra, không giết ngược lại cho bọn họ một niềm vui bất ngờ thì cũng không được.

"Ha ha, ta thích", mắt Lý Vô Ưu sáng lên, liếm môi cười đáp lại.

"Ngươi đối phó với Vương Ninh, ta xử lý mấy tên chó săn khác trước".

"Không thành vấn đề".

Nghe Lâm Nhất bảo hắn ta ngăn chặn Vương Ninh cảnh giới Huyền Võ, Lý Vô Ưu chỉ cười nhàn nhạt, không có chút lo lắng nào.

"Đi!"

Sát khí trên người Lâm Nhất đột nhiên bạo tăng, bàn chân nhảy mạnh lên chạc cây, rắc rắc, chạc cây chắc chắn ầm ầm đứt gãy.

Chịu lực của một cước này, Lâm Nhất lăng không nhảy lên, mỗi khi cạn kiệt lực, bàn chân lại đạp vào hư không, dưới Cương Nhu Tịnh Tề sản sinh ra một cỗ nhu kình, nâng Lâm Nhất lần nữa bay lên. Nhìn từ xa giống như đang bay trong không trung, lao đi nhanh như tia chớp.

Lý Vô ưu âm thầm líu lưỡi, cười nói: "Hóa ra là thâm tàng bất lộ, ta cũng không thể để bị coi thường được!"

Sưu sưu sưu!

Lăng không giẫm tại chỗ, một bước đi được chín trượng, sau kkhi Lâm Nhất hạ xuống đất, vừa hay xuất hiện trước mặt năm người Vương Ninh.

Vương Ninh đuổi theo không từ bỏ khẽ sửng sốt rồi lập tức hiểu ra Lâm Nhất bị Lãnh Mạch bức quay lại rồi.

"Tên kiếm nô, chẳng lẽ ngươi cho rằng có thể thoát được từ chỗ ta sao?", khóe miệng Vương Ninh cong lên một mạt cười lạnh, thù mới hận cũ cộng lại khiến sát khí trong mắt hắn ta bùng lên, hận nỗi không thể lập tức giết chết Lâm Nhất ngay tại chỗ.

Bốn tên hạt giống Tiên Thiên thất khiếu phía sau lặng lẽ tách ra, bao vây theo hình cánh quạt.

Keng!

Bốn người cùng lúc rút ra lưỡi dao sắc bén bên hông, hàn mang lóe lên, thân kiếm bạo khởi từng trận huyết vụ, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Rõ ràng chính là trường kiếm huyền khí thượng phẩm, sắc bén nhập vào xuất ra, giống như rắn độc khiến người khác thót tim.

Lâm Nhất thản nhiên liếc mắt, cười nhạo nói: "Vương gia vì giết ta mà cũng bỏ ra không ít tiền của nhỉ".

"Lâm Nhất, ngươi cũng quá coi trọng bản thân rồi. Ở quận Thanh Dương ngươi cũng coi như một nhân vật có tiếng, ở đế đô này ngươi đến cái rắm cũng không phải, giết ngươi chỉ là thuận đường mà thôi!"

Vương Ninh lạnh giọng nói: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, sự tồn tại của cảnh giới Huyền Võ đáng sợ cỡ nào!"

Ầm!

Vừa dứt lời, khí thế trên người Vương Ninh ầm ầm bạo tăng, một trận uy áp khủng bố càn quét về phía Lâm Nhất.

Hồng hộc!

Thế kiếm này giống như một cơn gió lốc, những nơi quét qua cuồng phong gào thét, đất đá bay mù trời. Không đợi cho khí thế hoàn toàn trấn áp Lâm Nhất, hắn ta liền nhảy vọt lên không trung, giơ tay lên chém xuống một kiếm.

Kiếm quang mãnh liệt vô cùng, kiếm này nặng tựa vạn quân, ẩn chứa chân nguyên mà chỉ có cảnh giới Huyền Võ mới có thể ngưng tụ ra được, điên cuồng chém xuống, tựa hồ đến một tòa núi cũng có thể chém đứt làm đôi.

Keng!

Nhưng người còn chưa rơi xuống đất, kiếm quang liền bị ai đó chặn lại, cơ thể chấn động trong không trung.

Lý Vô Ưu cầm trong tay một thanh hàn kiếm, nhẹ nhàng thoải mái ngăn lại kiếm quang này, hai mắt hơi nheo lại, thản nhiên cười nói: "Cảnh giới Huyền Võ? Hình như cũng không mạnh và đáng sợ mấy nhỉ".

Lý Vô Ưu đột nhiên xuất hiện khiến Vương Ninh lâm vào sửng sốt, giận dữ quát lên: "Đi chết đi!"

Hắn ta vung tay lên, trường kiếm trong tay tạo nên kiếm ảnh rậm rạp dày kín, tựa như mưa rền gió dữ đánh tới.

Xưu!

Đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ của Lý Vô Ưu bỗng nhiên mở to ra, trong đó... trong đó là một biển sao trời, là các vì sao đang cháy rực, lấp lánh rực rỡ, tựa như biển lửa mờ mịt mênh mông vô tận.

Đôi mắt Chu Tước, Tinh Nhật Mã!

Xôn xao!

Tế ra võ hồn, trong hai mắt Lý Vô Ưu là ngọn lửa bốc cháy hừng hực, hai mắt của hắn ta sáng như sao trời, không chứa được bất cứ hạt cát nào.

Vương Ninh lập tức cảm thấy hai mắt đau đớn, kiếm pháp trong tay xuất hiện rất nhiều sơ hở.

Thực lực một thân cảnh giới Huyền Võ dưới sự thiêu đốt của đôi mắt Chu Tước này lập tức suy giảm cực lớn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất