Vương Diễm vốn đã tuyệt vọng, lúc này hai mắt sáng rực lên, nhen nhóm hi vọng thêm lần nữa.
Kiếm giả nên có sự sắc bén!
Thà bị gãy chứ không chịu cong, quyết chí tiến lên, ngoài ta còn ai!
Trên người Lâm Nhất đột nhiên toát ra sự sắc bén vô tận, kiếm thế đáng sợ phóng vụt lên như diều gặp gió, cao đến mức khiến người ta không thể nhìn theo.
Kiếm ý hoàn chỉnh!
Nhiều đệ tử thâm niên và các trưởng lão Lăng Tiêu Kiếm Các đồng loạt đứng phắt dậy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Advertisement
Cuối cùng họ cũng hiểu tại sao thực lực của Lâm Nhất lại kinh khủng như vậy.
Lâm Nhất vung tay lên, Táng Hoa kiếm ẩn chứa kiếm ý hoàn chỉnh xé rách không khí, lao đến nhanh như chớp, dễ dàng nghiền nát Bán Bộ kiếm ý trên người Hoàng Phủ Tịnh Hiên, đâm vào ngực hắn ta.
Hạt gạo mà dám tranh toả sáng với mặt trăng!
Bán Bộ kiếm ý hoàn toàn bị áp đảo khi đối đầu với kiếm ý hoàn chỉnh, nhanh đến mức khiến người ta không chấp nhận được, nhưng lại bắt buộc phải chấp nhận.
Lâm Nhất lạnh lùng liếc nhìn, thản nhiên nói: “Đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta. Nếu chịu hợp sức với họ, có lẽ ngươi còn có năm mươi phần trăm cơ hội đánh bại ta... Nhưng bây giờ ta có thể đánh bại ngươi chỉ bằng một chiêu. Ngày hôm đó ngươi gieo kiếm ý vào cơ thể Vô Ưu, hôm nay ta sẽ cho ngươi cảm nhận được cảm giác này!”
Advertisement
Choang!
Táng Hoa kiếm cắm trong ngực Hoàng Phủ Tịnh Hiên không ngừng rung lên, kiếm ý hoàn chỉnh chạy dọc theo thân kiếm tràn vào cơ thể hắn ta, điên cuồng càn quét.
Mặt mũi Hoàng Phủ Tịnh Hiên trắng bệch, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn, hắn ta quỳ một chân xuống đất, ngay cả kêu đau cũng khó khăn.
Trong mắt hắn ta tràn đầy kinh hoàng, kiếm ý hoàn chỉnh không ngừng sinh sôi, thậm chí còn không ngừng lớn mạnh.
“Cứu... Cứu... ta”.
Hoàng Phủ Tịnh Hiên tuyệt vọng nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt cầu xin, hắn ta hiểu rõ sự đáng sợ của kiếm ý này.
Phải nói rằng cảnh tượng này quá mỉa mai đối với kẻ vừa nói “chỉ đến đây thôi” như hắn ta.
Lâm Nhất không thèm để ý, hắn thoáng thay đổi sắc mặt, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Vương Ninh giãy giụa đứng lên.
Hắn ta lảo đảo chạy tới rìa sàn đấu võ, chỉ còn cách một bước nữa là sẽ xuyên qua lớp màn ánh sáng màu lam.
Thấy Lâm Nhất nhìn qua, Vương Ninh dừng bước, đột nhiên cảm thấy hơi đắc chí.
Lĩnh ngộ kiếm ý hoàn chỉnh thì sao, vẫn không làm gì được ta cả!
Hắn ta không nhịn được cười nhạo: “Ta biết ngươi rất muốn giết ta, nhưng đáng tiếc hôm nay ngươi vẫn không giết được ta. Thời gian ở Lăng Tiêu Kiếm Các còn dài, ta sẽ từ từ chơi với ngươi, để ta xem một tên phế võ hồn như ngươi rốt cuộc có năng lực gì đấu với ta!”
Hắn ta chưa nói hết lời đã vội vàng quay lưng định nhảy ra khỏi sàn đấu võ.
Chỉ cần hắn ta chạy ra khỏi sàn đấu võ, có Bạch Đình trưởng lão và đại ca Vương Diễm, dù Lâm Nhất có muốn giết hắn ta cũng khó như lên trời!
“Cút lại đây”.
Trên sàn đấu võ chợt có một tia sáng phóng thẳng lên trời, Lý Vô Ưu bay tới, lao xuyên qua lớp màn ánh sáng lam đá vào người Vương Ninh.
Bốp!
Vương Ninh bị đá văng như bao cát.
Lúc ngã xuống đất hắn ta còn lăn thêm mấy vòng, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nhất.
Hắn ta lập tức sợ đến mức bay mất ba hồn chín vía.
Giờ phút này, trong đôi mắt sáng ngời ấy được viết đầy một chữ, giết!
Giết!
Trong mắt Lâm Nhất không có chút cảm xúc, chỉ có một chữ “giết”.
Vương Ninh bị Lý Vô Ưu đá bay ngược vào nhất thời cảm thấy hối hận xanh ruột, biết vậy lúc nãy hắn ta không nói mấy câu nhảm nhí kia, nhảy xuống luôn cho rồi.
Thật ra nói hay không nói cũng không thay đổi được kết quả.
Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đã sớm trở về trước khi Cửu Tinh Tranh Bá diễn ra một ngày.
Sau khi biết rõ quy tắc của Cửu Tinh Tranh Bá, họ mới bàn kết hoạch cho Lâm Nhất, người đã đột phá cảnh giới Huyền Võ và nắm giữ kiếm ý hoàn chỉnh, lên sàn đấu võ ra tay.
Còn Lý Vô Ưu đứng lẫn trong đám đông, chờ đợi thời cơ hành động, nếu ai dám chạy trốn thì đá cho vào lại.
Việc Lâm Nhất đeo mặt nạ lên sàn đấu cũng đã được bàn trước.
Nếu tuỳ tiện xuất hiện chắc chắn sẽ bị Vương Diễm và Bạch Đình ngăn cản, ngang nhiên lên sàn đấu cũng sẽ làm cho họ có cảnh giác.
Nhìn Lâm Nhất như kiêu ngạo, không coi ai ra gì, thực ra lòng dạ hắn cực kỳ thâm sâu, đã lên kế hoạch từ trước.
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì không kẻ nào chạy thoát được.
Ăn miếng trả miếng, ăn đòn trả đòn!
Không đợi Vương Ninh giãy giụa, Lâm Nhất lập tức đạp lên ngực hắn ta.
Chân hắn giẫm mạnh xuống khiến Vương Ninh đau đớn kêu la thảm thiết.
Trên sàn đấu võ rộng như thế, tất cả các cơ quan khôi lỗi đều bị chiêu thức Thần Tiêu làm vỡ nát. Mười nhân tài cảnh giới Huyền Võ, một số thì đầu đau như búa bổ, trong đầu còn ong ong.
Một số thì bị trường thương ghim trên mặt đất như Lãnh Mạch, một số thì quỳ dưới đất không đứng dậy nổi như Hoàng Phủ Tịnh Hiên!
Những người mới chín sao còn lại đã sớm sợ hãi, lui ra khỏi sàn đấu võ nguy hiểm.
Chỉ còn Lâm Nhất mặc áo trắng, lạnh lẽo như tuyết, mái tóc dài tung bay theo gió, ống tay áo như mặt nước không gợn sóng.
Hắn đặt một chân trên người Vương Ninh, trông hắn như một vị đế vương nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt trên sàn đấu võ.
Dấu ấn hình thoi màu tím giữa hai đầu lông mày vốn tượng trưng cho thân phận Kiếm Nô, lúc này nó lại làm cho khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Lâm Nhất càng thêm tuấn tú, tao nhã và thanh cao.
Tất cả các trưởng lão và đệ tử thâm niên Lăng Tiêu Kiếm Các đều đồng loạt đứng dậy, nhìn Lâm Nhất trên sàn đấu võ bằng ánh mắt hơi phức tạp.
Cửu Tinh Tranh Bá vốn là truyền thống của Lăng Tiêu Kiếm Các. Từ thuở sơ khai đến nay, nó đã có ít nhất hơn một nghìn năm lịch sử.
Nhưng chưa từng có ai ngông cuồng bức lui tất cả các học viên chín sao khác, một mình một kiếm đánh bại liên tiếp mười nhân tài cảnh giới Huyền Võ, giẫm đệ tử thuộc dòng chính của tông tộc Vương Thị dưới chân ngay trước mắt mọi người.