Nhìn dáng vẻ đó, hắn hoàn toàn không có ý định buông tha cho Vương Ninh, chắc chắn còn có hành động tiếp theo.
Trong hơn nghìn năm qua, Cửu Tinh Tranh Bá của Lăng Tiêu Kiếm Các chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Một người chết không có khả năng xuất hiện lại dấy lên sóng gió kinh hoàng như thế.
Có người phức tạp, cũng có người không phức tạp... Chỉ có một loại biểu cảm đó là vô cùng khó coi!
Khuôn mặt già nua của Bạch Đình cực kỳ u ám, ông ta lạnh giọng quát: “Lâm Nhất, nếu ngươi dám tiếp tục làm càn thì đừng trách ta ra tay với ngươi”.
Soạt!
Advertisement
Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sát khí rét lạnh quanh quẩn dưới chân núi Lăng Tiêu Kiếm Các.
Lạc Phong đứng bên cạnh Hân Nghiên, trong mắt thoáng qua vẻ trào phúng, ông ta cười khẩy: “Nếu có thể ra tay, lão già này đã sớm ra tay rồi, thời gian trên sàn đấu võ chưa hết thì không ai có thể lên đó được”.
Quy tắc trên sàn đấu võ đã được quyết định từ hơn nghìn năm trước.
Ngay cả khi Bạch Đình là người chủ trì và có quyền hạn cao nhất cũng không thay đổi được quy định của tổ tiên.
Nếu nén hương Ngưng Thần to bằng ngón út kia chưa cháy hết, người ngoài không thể lên sàn đấu võ.
Advertisement
Tất nhiên là ngoại trừ người có ngọc bội chín sao, Bạch Đình chỉ đe doạ chứ cũng chẳng có cách nào khác.
“Làm càn? Xin hỏi Bạch trưởng lão, ta làm càn chỗ nào?”
Lâm Nhất không hề sợ hãi, lạnh lùng hỏi ngược lại.
Bạch Đình trầm giọng: “Ngươi làm rối loạn Cửu Tinh Tranh Bá, còn ra tay đối phó đồng môn và đánh bị thương nhiều người như vậy, ngươi vẫn chưa đủ làm càn sao?”
“Ông bị mù à? Mấy nghìn người ở đây đều thấy rõ là do đám Hàn Mạc và Hàn Phong ra tay với ta trước, ta làm sai chỗ nào?”
Lâm Nhất không hề khách sáo với ông ta, muốn đổ thừa cho hắn à, không có cửa đâu.
“Tiểu tử này thật to gan...”
“Không ngờ hắn dám mắng thẳng vào mặt Bạch Đình trưởng lão, ông ấy là trưởng lão nội tông hàng thật giá thật đấy!”
“Ha ha, Cửu Tinh Tranh Bá năm nay thật thú vị, may mà ta có đến, nếu không đã bỏ lỡ một vở kịch hay”.
“Đúng đó, người mới bây giờ thật ngông cuồng, e rằng sau này Lăng Tiêu Kiếm Các không yên ắng được nữa rồi”.
Những lời của Lâm Nhất lập tức gây xôn xao, rất nhiều lời bàn tán phát ra từ miệng các đệ tử thâm niên.
Nét mặt Bạch Đình càng trở nên khó coi hơn, không lời nào có thể diễn tả được cơn giận trong lòng ông ta.
Vương Diễm đứng bên cạnh lạnh mặt, hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ Lâm Nhất sẽ to gan như thế.
Bạch Đình trưởng lão lên tiếng cũng vô dụng.
“Ta sẽ tạm gác chuyện trên sàn đấu võ sang một bên, nhưng việc ngươi giết bốn ứng viên hạt giống danh ngạch trong rừng rậm u ám đều có đủ nhân chứng và vật chứng. Ngươi tha cho Vương Ninh, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, xử phạt nhẹ cho ngươi”.
Tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến xác thật không phải Lâm Nhất ra tay trước trên sàn đấu võ.
Hơn nữa trong Cửu Tinh Tranh Bá, người mới đánh nhau cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Bạch Đình không bắt chẹt được Lâm Nhất, đành phải thay đổi sách lược.
Việc cấp bách trước mắt chính là bảo vệ Vương Ninh!
Trên thực tế thì những nhân tài cảnh giới Huyền Võ khác trên sàn đấu đều đã chết, tuy cũng có ảnh hưởng nhưng không quan trọng bằng Vương Ninh.
Vương Ninh là con cháu dòng chính của Vương gia, một khi hắn ta chết sẽ có hậu quả cực kỳ phiền phức.
“Xử phạt nhẹ?”
Lâm Nhất bật cười, ngoắc tay bảo: “Vô Ưu, đệ đi hỏi Lãnh Mạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong rừng rậm u ám?”
Lý Vô Ưu cười lạnh, đi vài bước đã tới trước mặt Lãnh Mạch.
Phụt!
Hắn ta rút thanh trường thương cắm trước ngực Lãnh Mạch ra, máu lập tức bắn tung toé.
Lý Vô Ưu vừa kéo đối phương dậy, vừa trầm giọng: “Trước mặt mọi người, ngươi hãy nói thật đi, rốt cuộc bốn ứng viên hạt giống danh ngạch trong rừng rậm u ám đã chết như thế nào”.
Mặt mũi Lãnh Mạch tái nhợt, hắn ta ho khan vài tiếng, đưa mắt nhìn Vương Diễm đang đứng cạnh Bạch Đình.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, Lãnh Mạch thầm rùng mình, trong mắt loé lên vẻ quật cường, cắn răng không trả lời.
“Không nói đúng không, vậy ta sẽ cắm lại giúp ngươi!”
Lý Vô Ưu đá vào đầu gối Lãnh Mạch, làm bộ định đâm trường thương vào lỗ máu trên ngực hắn ta.
Lãnh Mạch hoảng sợ, vừa rồi hắn ta bị ghim trên mặt đất đã nửa chết nửa sống.
Nếu bị ghim thêm lần nữa, hắn ta chắc chắn sẽ chết.
Lãnh Mạch xua tay nói: “Ta nói, ta nói... Là nhị thiếu gia, nhị thiếu gia có thù cũ với Lâm Nhất, ra lệnh chúng ta vừa vào rừng rậm u ám thì ra tay với Lâm Nhất ngay. Hắn nói Lâm Nhất là một tên phế võ hồn, sau khi giết hắn ta, mọi trách nhiệm sẽ do Vương gia gánh vác”.
Dù giọng Lãnh Mạch rất nhỏ, nhưng mấy nghìn người có mặt ở đây thấp nhất cũng đã đả thông lục khiếu.
Họ nghe rất rõ từng câu từng chữ.
Hân Nghiên cau mày, mắng: “Bọn chó Vương gia này thật to gan!”
Trên sàn đấu võ, Lâm Nhất vẫy tay, Táng Hoa kiếm trước ngực Hoàng Phủ Tịnh Hiên được rút về từ xa.
“Phù...”
Hoàng Phủ Tịnh Hiên quỳ một gối trên mặt đất, mặt mày tím tái, thở phào một hơi.
Lâm Nhất không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Tịnh Hiên, hàm ý trong ánh mắt ấy không cần nói cũng đủ hiểu.
Vèo!