Chương 62: Lễ Nghi Chi Đạo!
Lý Thủy Đạo nhìn sâu vào đôi mắt huynh đệ đồng tộc của mình, trầm giọng nói: "Nghe ta nói đây, lần này trở về, đệ không chỉ nhẫn nhịn, còn phải nghĩ cách lấy lòng bọn họ, mà không phải châm ngòi cho cừu hận trong lòng bọn họ bùng lên. Còn nữa, về lương tháng, đệ cần phải chủ động giao cho người mạnh nhất trong nhóm bọn họ, biểu diễn lòng trung thành cho bọn họ nhìn thấy, từ đó đạt được càng nhiều tín nhiệm càng tốt. Sau đó, từ từ chờ đợi cơ hội."
Lý Thủy Long thoáng tạm dừng một chút, trong đầu không ngừng suy tư về lời đề nghị của Lý Thủy Đạo: "Chờ đợi cơ hội? Chờ đợi cơ hội gì cơ?"
"Chỉ cần đệ giỏi quan sát, sẽ có rất nhiều cơ hội để nắm bắt. Lấy ví dụ như, đệ có thể nói cho ta biết, khi nào thì bọn họ tham gia thí luyện. Dựa vào thông tin đó, ta có thể ra tay xử lý bọn họ, đương nhiên đệ cũng có thể tự mình ra tay, nhưng điều kiện tiên quyết là bản thân đệ phải lý trí."
Nghe xong câu này, tựa như Lý Thủy Long đã trông thấy một tia hi vọng bày ra trước mắt, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh trở lại, không còn điên cuồng như vừa rồi nữa.
Lý Thủy Đạo mỉm cười khích lệ nói: "Tốt lắm, đệ cần phải học được cách khống chế cảm xúc, phải có tinh thần tự giác của một kẻ yếu. Đệ phải nhớ kỹ rằng, ngoại trừ thí luyện, tàn sát đồng môn là trái với môn quy, huống hồ bọn họ giết đệ đi rồi, bản thân lại phải đi cọ bô kia thay đệ. Chỉ cần là người bình thường sẽ không gây ra loại chuyện hại người chẳng lợi mình như vậy đâu..."
"Thủy Long, từ lúc sáu tuổi, đệ đã bắt đầu vào tiểu học đường, cũng từ lúc đệ sáu tuổi gia tộc đã bắt đầu dạy cho đệ hiểu cái gì là lễ nghi chi đạo. Mà điểm mấu chốt của lễ nghi chi đạo chính là tôn trọng cường giả, bày ra rõ vị trí của bản thân mình. Hãy ngẫm lại những gì gia tộc đã đã dạy cho đệ trong suốt mấy năm nay, đệ sẽ biết nên ở chung cùng cường giả như thế nào..."
"Cám ơn huynh, ta đã biết mình nên làm như thế nào rồi." Lý Thủy Long nói.
"Đệ có nhìn thấy gốc đại thụ kia không." Lý Thủy Đạo chỉ vào gốc lão thụ nửa tươi nửa khô đằng sau, nói: "Ngày sau, nếu đệ biết được tin tức về thời gian bọn họ tham gia thí luyện, chỉ cần nhét tin tức vào khe đá dưới cái cây kia thôi, tự nhiên ta sẽ nhận được..."
Huynh đệ đồng tộc Lý Thủy Long của hắn đã rời khỏi sơn cốc, người thì vẫn là con người lúc ấy, nhưng tâm đã thành ma.
Gã có thể trở mình vùng dậy được hay không?
Lý Thủy Đạo không biết, nhưng hắn lại biết rằng, nếu gã vẫn còn giữ loại tư tưởng như lúc trước, khẳng định là không có hi vọng trở mình, còn hiện tại, ít nhất trước mắt gã cũng có một tia sáng của bình minh.
Nếu một ngày kia, Lý Thủy Long có được tu vi, gã tất thành ma tu!
Mà huynh đệ đồng tộc của gã, Lý Thủy Đạo chính là người dẫn đường để gã thành ma.
Chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu cả, vốn dĩ Ngũ Độc môn của bọn họ chính là ma môn.
Và đến tột cùng ai là đá mài dao của ai, ai là người dẫn đường của ai?
Khó mà phân định được.
Lại nói, nếu Lý Thủy Đạo không nắm vững đống kiến thức cơ bản đã được học tại gia tộc, hắn cũng không thể có được như ngày hôm nay, vừa vào tông môn đã trở thành một linh thực sư, ngồi lên địa vị vượt xa nhóm đệ tử bình thường.
Nếu hắn cũng giống Lý Thủy Long, vừa vào cửa đã phải đi cọ bô, còn bị đồng môn hết lần này đến lần khác ức hiếp, khẳng định là không lăn lộn trong môn từ bốn, năm năm, căn bản không có cơ hội ngẩng đầu, lộ diện.
Có thể nói, tuyệt đại đa số những tu sĩ gia tộc khi tiến vào tông môn, gần như đều có chung một kết cục như vậy.
Mà tới khi đó, bọn họ đã để lãng phí quá nhiều thời gian rồi, nếu muốn liều một lần bước lên trường sinh tiên đồ, cũng chỉ có thể tiến vào thí luyện, để rồi cuối cùng trở thành một trong số hàng nghìn hàng vạn những con quỷ chết oan trong thí luyện kia.
Trường hợp của hắn và Lý Nhất Quân tuyệt đối là số ít.
...
Hết thảy mọi thứ chỉ kết thúc khi hiểu được chữ “lễ”!
Khởi nguồn của lễ nghi chính là sự tôn trọng mà kẻ yếu dành cho cường giả.
Yếu mà không hiểu lễ, tất bị cường giả tùy tiện nghiền nát, chết không có chỗ chôn.
Hiện tại, Lý Thủy Đạo hắn cũng là một kẻ yếu, mà kẻ yếu thì phải có tự giác của kẻ yếu.
Tuy tu vi của Tần Ngọc Nga cũng chỉ là Thông Linh cảnh, nhưng nói gì thì nói, nàng cũng là phu nhân của một tu sĩ Dung Linh cảnh.
Không bàn đến chuyện vứt bỏ luân lý cương thường, đối với cường giả, hắn luôn tỏ ra kính sợ có thừa.
Mỗi khi Tần Ngọc Nga tiếp cận Lý Thủy Đạo, có ý đồ muốn cùng hắn làm một đôi chồng hờ vợ tạm.
Lý Thủy Đạo luôn dùng lễ sư đồ, dùng luân lý cương thường để khéo léo từ chối.
Và điểm mấu chốt của luân lý cương thường, đạo đức, cũng chính là tấm lá chắn tốt nhất của Lý Thủy Đạo.
Hắn cứ một mực từ chối như vậy...
Dù đối phương có nhiệt tình tới cỡ nào cũng nguội lạnh.
Dần dần...
Tần Ngọc Nga sẽ tự chặt đứt tư tưởng đó thôi.
Và mối quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ dần dần phát triển theo phương hướng sư đồ...
Lý Thủy Đạo chuyên tâm tu luyện 《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》và《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》, tuy hiện giờ đã không có Hành Khí đan, khiến cho tốc độ tu hành trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, nhưng căn cơ lại càng thêm vững chắc.
Đương nhiên, hắn cũng từng nghĩ tới chuyện tự mình luyện đan, chỉ là ngày thường, hắn cần phải tu luyện hai môn nội tức công pháp ấy, lại cộng thêm quản lý linh điền và nuôi thả bạch hạc, toàn bộ những công việc này đã hao hết thời gian cả một ngày rồi, hắn thực sự không có tinh lực để tự mình luyện đan.
Nửa năm sau...
Một đêm khuya đen kịt...
Lý Thủy Đạo bước vào tiểu viện yên tĩnh, hôm nay sư tôn không có mặt trong động phủ, hắn đang dự tính thử tu luyện một thức cuối cùng《 Ngọc Thiềm Hành Khí Công 》xem sao.
Một thức cuối cùng: Ngọc Thiềm Vọng Nguyệt, nhất định phải luyện trong đêm tối, trăng sáng treo cao, mới có thể thành công, vào ban ngày căn bản không thể tu luyện được.
Trầm tâm tĩnh khí, gió nhẹ bay bay...
Mặt nước trong cái vại lớn trong sân cũng rung lên từng gợn sóng li ti.
Lý Thủy Đạo hít sâu một hơi, chậm rãi mở ra song chưởng.
Ngay lập tức, pháp lực quanh thân bắt đầu hội tụ.