Chương 61: Môn Quy Có Tác Dụng Gì?
Sau đó, Chu Ngọc Lan cướp đi đồng tham thằn lằn của gã, đút cho kim hạt của mình ăn.
Lý Thủy Long vốn không thể thừa nhận nổi nỗi tuyệt vọng khi con đường trước mắt bị chặt đứt, gã dứt khoát đi tố cáo với sư phụ.
Sau khi sư phụ Hạt Ảnh tôn giả nghe xong những gì gã gặp phải, chỉ khinh miệt thốt ra hai chữ —— "Phế vật", rồi phất tay áo rời đi, căn bản không có ý tứ muốn trừng phạt Chu Ngọc Lan.
Chu Ngọc Lan biết được chuyện Lý Thủy Long dám đi tố cáo mình, trong lòng vô cùng phẫn nộ, lập tức kéo Trương Nhược Đồng và Vạn Văn Hổ đi tới, muốn hung hăng dạy bảo Lý Thủy Long một phen.
Lý Thủy Long quá mức hoảng sợ, vội vàng trốn khỏi động phủ của sư phụ, trong lúc hoang mang chọn đường, đã chạy tới sơn cốc này, không ngờ lại gặp được huynh đệ đồng tộc Lý Thủy Đạo.
Lại một chuyện làm gã tuyệt không ngờ được, chính là thực lực của huynh đệ đồng tộc Lý Thủy Đạo lại dũng mãnh đến đáng sợ, chỉ ba quyền hai cước đã đánh cho những kẻ kiêu ngạo không ai bì nổi kia miệng phun máu tươi, chẳng kẻ nào chống nổi một chiêu trong tay hắn, kể cả đại sư tỷ Chu Ngọc Lan.
Sau khi nghe xong những lời kể lể trong nước mắt của Lý Thủy Long, Lý Thủy Đạo sửng sốt hồi lâu, mới đi tới vỗ bả vai Lý Thủy Long, nói: "Đệ có biết vì sao môn quy của Ngũ Độc môn lại quy định đệ tử trong môn không được tàn sát lẫn nhau ngoại trừ thí luyện hay không?"
"Vì sao?" Lý Thủy Long nghi hoặc hỏi.
Lý Thủy Đạo lớn tiếng quát: "Môn quy này được đặt ra để đệ dùng chính sinh mạng của mình đi bảo vệ đồng tham đó. Kẻ khác muốn lấy được đồng tham của đệ, nhất định phải giết đệ trước, nhưng bọn họ lại không dám làm trái môn quy, bởi vậy đệ mới có thể bảo toàn đồng tham cho mình. Nhưng hiện giờ đồng tham của đệ đã mất, con đường trước mắt bị chặt đứt, sư phó của đệ còn quan tâm đến đệ làm gì nữa?"
"Đệ có biết vì sao sư phó của đệ lại nói đệ là tên phế vật hay không? Bởi vì đệ đã đánh mất đồng tham, nhưng mà bản thân đệ vẫn còn sống. Chỉ dựa vào điểm này thôi, đã không một ai còn để mắt đến đệ nữa rồi."
"Và hiện giờ, giá trị duy nhất của đệ cũng chỉ có duy nhất một điều, đó là cọ bô mà thôi." Trong lời nói của Lý Thủy Đạo có mơ hồ mang theo một chút lạnh băng.
"Vậy ta nên làm cái gì bây giờ?" Lý Thủy Long khóc hỏi.
“Đệ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi." Lý Thủy Đạo chậm rãi nói.
"Chính ta ư?" Những lời này làm Lý Thủy Long càng thêm tuyệt vọng: "Ta làm sao có thể dựa vào chính mình được? Ngay cả đồng tham, ta cũng không có! Ta còn có thể làm như thế nào?"
"Thế nào? Hiện giờ đệ còn hỏi ta nên làm thế nào hả?" Lý Thủy Đạo trực tiếp túm lấy cổ Lý Thủy Long, gương mặt dữ tợn, quát: "Lúc trước, khi lương tháng bị cướp đoạt, vì sao đệ không lao lên phản kháng? Lúc trước, khi đồng tham bị người ta lấy đi, vì sao đệ không dùng mạng mình đi liều với bọn họ?"
"Nói mau! Là vì sao?" Lý Thủy Đạo lớn tiếng rít gào.
"Ta... Ta có liều mạng, nhưng mà… ta không có thần thông đạo pháp, ta liều mạng như thế nào?" Lý Thủy Long òa lên khóc.
"Không! Đệ chỉ sợ chết mà thôi." Lý Thủy Đạo lạnh giọng nói.
Lý Thủy Long hoàn toàn không phản bác được.
Đúng là gã sợ chết, cho nên mới lựa chọn trốn tránh, mới bị người ta cưỡi lên đầu, hết lần này tới lần khác ức hiếp, bắt nạt.
"Trở về đi." Lý Thủy Đạo nhếch khóe miệng, lạnh nhạt nói.
"Trở về? Ta trở về đâu?" Lý Thủy Long ngây ngẩn cả người.
"Đương nhiên là trở về động phủ của sư phó đệ rồi, nếu không, đệ còn có thể đi nơi nào?" Lý Thủy Đạo tiếp tục nói.
"Nếu trở về ta sẽ bị bọn họ đánh chết." Lý Thủy Long run rẩy nói.
"Đệ cứ yên tâm, bọn họ sẽ không đánh chết đệ. Nếu bọn họ đánh chết đệ, không chỉ làm trái với môn quy, mà loại chuyện đi cọ bô cũng chỉ có thể giao vào tay bọn họ, chẳng khác nào hại người mà không lợi mình! Tin ta đi, chắc chắn sẽ không có ai nguyện ý giết đệ đâu. Mặt khác, chỉ cần đệ không lấy lương tháng, cũng sẽ không có một người nào tiếp tục bắt nạt đệ nữa, đệ có thể an an ổn ổn sống một đời này." Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu nói.
"Ta muốn về gia tộc." Lý Thủy Long lại tuôn lệ.
"Không trở về được, gia tộc không cho đệ trở về đâu. Nếu đệ về đến gia tộc, kiểu gì bọn họ cũng trói đệ lại, đưa tới tông môn thôi. Đệ đừng có hy vọng vào gia tộc." Lý Thủy Đạo lạnh lùng nói.
"Đạo ca, chúng ta là huynh đệ cùng tộc, huynh phải giúp ta."
"Ta không giúp được đệ! Điều duy nhất ta có thể làm chính là ngộ sát bọn họ trong thí luyện. Ngoại trừ chuyện này, ta sẽ không giúp đệ làm bất cứ chuyện gì khác... Trở về đi." Lý Thủy Đạo tiếp tục khuyên nhủ.
"Ta muốn tới Chấp Pháp đường tố cáo, ta không tin trên thế gian này không có công bằng." Lý Thủy Long hét lớn.
"Ta khuyên đệ đừng có đi, Chấp Pháp đường bên kia sẽ không để ý tới đệ đâu." Lý Thủy Đạo lạnh lùng nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì trên người đệ chẳng có chút lợi lộc gì. Tu sĩ Chấp Pháp đường cũng là người, chuyện vô ích, không mang lại lợi lộc, bọn họ sẽ không làm."
Đồng môn ức hiếp!
Bị sư phụ nói là phế vật!
Gia tộc không quan tâm đến mình!
Chấp Pháp đường cũng sẽ không ra mặt!
Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Nỗi tuyệt vọng đến vô hạn ập tới, khiến Lý Thủy Long cảm thấy hít thở không thông.
Đó là cảm giác uất nghẹn tới khôn cùng, nhưng gã nhất định phải vượt qua nó, ngay cả khi không muốn sống nữa!
"A!" Lý Thủy Long ngửa mặt lên trời rít gào, vẻ mặt dữ tợn tới cực độ.
Gã đứng lên, với vẻ mặt điên cuồng, với thân thể không ngừng lảo đảo, thất thểu trở về, vừa đi vừa gầm thét: "Ta muốn giết bọn họ! Giết sạch những kẻ đã từng ức hiếp ta!"
"Hừ! Rốt cuộc đệ cũng chịu đi liều mạng." Thân hình Lý Thủy Đạo nhoáng lên một cái, đã đi lên ngăn cản Lý Thủy Long.
"Huynh tránh ra!" Lý Thủy Long rít gào.
"Lúc cần liều mạng, đệ không liều mạng, tới lúc không nên liều mạng, đệ liều mạng làm cái gì?" Lý Thủy Đạo lạnh lùng nói.
"Vậy huynh nói xem, ta phải làm sao bây giờ?"
"Nhẫn!" Lý Thủy Đạo phun ra một chữ.
"Không! Ta không thể nhịn nữa! Ta muốn phản kích!"