Chương 77: Mệnh Trời Đã Định!
"Phu quân, nếu không hôm nay chúng ta thử làm bên trên một chút nhé? Chỉ một chút thôi!" Hạ Nhược Tuyết cầu xin: "Ta cũng muốn sinh hài tử cho chàng."
"Được, vậy làm bên trên một chút." Lý Thủy Đạo gật gật đầu nói.
Sau đó, hắn buông màn che xuống.
Một lát sau, từ trên giường truyền đến tiếng kêu của Hạ Nhược Tuyết: "A! Không đúng, chàng lên cao quá rồi, đó là lỗ rốn mà."
"Nàng mau ngậm miệng lại!" Lý Thủy Đạo gầm lên một tiếng.
Hạ Nhược Tuyết: "Ô ô ô..."
...
Lại qua hai tháng...
Nửa năm đã qua hơn phân nửa thời gian, chỉ còn lại hai tháng.
Trong hai tháng này... Lý Thủy Đạo vô cùng cẩn thận. Hắn dùng tri thức của y học hiện đại, trực tiếp tính toán ra "Ngày an toàn" của Hạ Nhược Tuyết.
Vào "Ngày an toàn", hắn yên tâm lớn mật mà đi theo con đường chính xác, nhưng vào những "Ngày nguy hiểm", hắn lại cố ý đi đường rẽ.
Có điều, làm như vậy cũng không tuyệt đối bảo đảm được, suy cho cùng, tố chất thân thể của người thế giới này cũng hoàn toàn không giống với kiếp trước của hắn, có lẽ, bọn họ vốn chẳng có khái niệm “Ngày an toàn” kia.
Để hoàn toàn giải quyết tai hoạ ngầm, Lý Thủy Đạo quyết định sử dụng công pháp tu tiên.
Lại nói, hắn đã tu luyện 《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》được hơn nửa năm. Môn công pháp này có chút thần kỳ, nó không chỉ mang đến hiệu quả che giấu tu vi, còn có thể khóa lại tinh khí, thậm chí nếu luyện đến cảnh giới cao nhất, dựa vào nó, hắn còn có thể khóa lại khí cơ, kể cả khi đứng ở sau lưng địch nhân, địch nhân cũng rất khó phát hiện ra được.
Hiện giờ, chỉ cần hắn tu luyện môn công pháp này đến tiểu thành, khóa lại tinh khí, là có thể yên tâm, không còn phải lo lắng nữa.
Lý Thủy Đạo lặng lẽ ngồi bên trong mật thất, vẻ mặt chuyên chú, nhắm mắt tu luyện.
Khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh, giống như một vị thiền tu, không tranh với đời, nhưng thân thể lại tản ra một loại khí tức sắc bén.
Hắn hít sâu một hơi, rồi chậm rãi phun ra, trong lòng mặc niệm khẩu quyết của《 Kim Thiềm Tỏa Khí Pháp 》. Mỗi một câu kinh văn vang lên ở trong đầu hắn đầu chính xác tới từng chữ, không thể suy chuyển được, giống như chúng đã dung nhập vào sâu bên trong cốt nhục rồi.
Lý Thủy Đạo không ngừng điều chỉnh lại tinh khí của chính mình, cố gắng hết mức không để nó xói mòn đi.
Sau đó, hắn bắt đầu dẫn đường cho hơi thở, để nó tuần hoàn lưu động trong cơ thể mình...
Đột nhiên, thân thể Lý Thủy Đạo run lên nhè nhẹ, hàn khí từ trong thân thể hắn nhanh chóng lan tràn khắp nơi, khiến hắn có cảm giác tinh khí của mình đang bị đóng băng lại, từ từ khóa cứng.
Ý thức trong đầu dần trở nên mơ hồ, giữa mảnh sương trắng lượn lờ, dường như hắn đã trông thấy tinh khí của chính mình bị khóa lại bên trong một bức rèm mỏng mảnh. Những luồng tinh khí ấy giống như một nắm sợi tơ màu vàng, bị lực lượng vô hình của hắn vờn quanh.
Chỉ cần đạt tới tiểu cảnh giới này, Lý Thủy Đạo không những có thể giải quyết được tình huống khẩn cấp của bản thân, mà tốc độ tinh lực xói mòn hàng ngày cũng trở nên tương đối thong thả.
Nói chi tiết hơn, nghĩa là thời gian cần thiết để nghỉ ngơi hàng ngày sẽ ngắn lại, mỗi ngày hắn chỉ cần ngủ chừng mấy tiếng là tinh lực trong cơ thể đã được bổ sung đến dư thừa, thậm chí cả thọ nguyên cũng sẽ theo đó mà tăng thêm.
"Ha ha ha ha..." Lý Thủy Đạo đứng dậy, mở miệng cười to.
Thần công đại thành, tai hoạ ngầm được giải quyết, từ nay về sau không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Lý Thủy Đạo vui vẻ đẩy cửa phòng mật thất ra, lại thấy nương tử Hạ Nhược Tuyết của mình đang đứng ngay ngoài cửa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên thân hình mảnh khảnh cuả nàng, phản xạ nên một tầng quang huy dịu dàng, đằm thắm.
"Hạ Nhi, nàng đứng ở chỗ này chờ ta sao?"Giọng nói của
Hạ Nhược Tuyết chủ động nhào vào trong lòng Lý Thủy Đạo, nụ cười tươi đầy mặt, nói: "Phu quân, kinh nguyệt tháng trước không tới. Ta vừa đi mời đại phu nhìn cho ta một chút, đại phu nói ta đã có hỉ mạch rồi."
Hỉ mạch sao?
Phản ứng đầu tiên phát sinh trong đầu Lý Thủy Đạo là khiếp sợ, sau đó là mê mang.
Hắn im lặng thật lâu không nói gì, giống như hoàn toàn không thể tin lời nói kia là thật.
"Thật ư? Chúng ta... Chúng ta đã có hài tử rồi?" Giọng nói của Lý Thủy Đạo trở nên mỏng manh mà run rẩy, hắn khó nhọc hít một hơi thật sâu xuống, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.
Hạ Nhược Tuyết gật gật đầu, trong mắt lóe lên lệ quang hạnh phúc: "Đúng vậy, chúng ta đã có hài tử rồi. Và rất nhanh, hắn sẽ ra đời."
Lý Thủy Đạo không thể kiềm chế nổi, nước mắt lập tức trào ra, hắn kích động mà ôm chặt lấy Hạ Nhược Tuyết, không thể nói nên lời.
Tới cuối cùng, ba đại xiềng xích là tình yêu, ân tình, thân tình vẫn hoàn toàn xỏ xuyên qua hắn.
Từ nay về sau, hắn nhất định phải cam chịu cần lao, cam tâm tình nguyện trả giá cho gia tộc Lý thị này, chỉ có thể làm một tộc nhân bình thường theo khuôn phép cũ.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, tại thời điểm này, trong lòng hắn lại vui sướng đến thế. Niềm hạnh phúc cứ như thủy triều không ngừng lặp đi lặp lại, một mực trào dâng hết lần này đến lần khác trong lòng, thậm chí nó còn không cam lòng tiêu tán đi.
Nhuyễn lặc tại thử, vĩnh vô tiêu diêu.
Tòng thử dĩ hậu, quy vu bình phàm..
(Điểm yếu nằm tại chỗ này, vĩnh viễn cũng không tiêu dao được nữa.
Từ nay về sau, hết thảy đều trở lại cuộc sống bình thường.)
Lý Thủy Đạo gắt gao ôm lấy Hạ Nhược Tuyết: "Tuyết Nhi, ta sẽ cẩn thận bảo vệ nàng và hài tử của chúng ta."
"Ừm." Hạ Nhược Tuyết dịu dàng trả lời, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Tia nắng ban mai chớm hiện, sương mù giống như một dải lụa mỏng dần dần tán đi...
Hạ Nhược Tuyết ôm trong lòng vui sướng, chậm rãi mở ra đôi mắt sáng ngời.
Hôm nay, phu quân muốn cùng nàng ra ngoài du ngoạn, bọn họ sẽ dạo chơi trong lúc sinh mệnh nhỏ kia từ từ lớn lên.
Hai người bọn họ đã sớm bàn bạc với nhau, lần này sẽ không đi quá xa, chỉ tới Lưu Vân trấn bên ngoài Thần Mộc thành, đi thuyền dọc sông, du ngoạn mấy ngày là được...
Lại nói, từ sau khi Lý Thủy Đạo quay về gia tộc, hắn đều dành cả ngày đêm để đi tìm hiểu đạo pháp, tới hiện tại, cũng cần ra ngoài thả lỏng một chút, rồi nhân cơ hội này làm bạn với thê tử của mình...
Huống chi, hiện giờ đạo pháp đã thành, hắn cũng có thể chăm sóc, bù đắp một chút cho thê tử.