Đối Dịch

Chương 108: Đất cũ chưa mất, thu thêm thắng mới. (3)

Chương 108: Đất cũ chưa mất, thu thêm thắng mới. (3)
Trong tiếng nhạc vui tươi sôi động, ông chủ Vương Tiểu Soái dẫn năm người chen lấn vào trong, hôm nay là cuối tuần, thời tiết tốt, trời trong xanh, hơi nóng, chen lấn càng nóng. Có điều Vương Tiểu Soái thì chẳng ngại nóng, nóng càng tốt, thậm chí nhân viên bận tối tăm mặt mũi kia chào hỏi cũng không để ý, thấy ngoài hành lang thực sự quá chật, mời mấy vị đi cùng vào trong siêu thị, giới thiệu đống rượu dùng làm phần thưởng, lại chỉ bộ đôi béo gầy đang làm nóng hiện trường.
Cảnh tượng tưng bừng như Tết này khiến mấy vị đi cùng hâm mộ lắm, một nữ nhân mặt tròn trông giống bà chị lắm tiền tới bên cạnh Vương Tiểu Soái, chẳng khách khí tra hỏi:” Lão Tỏa, bỏ ra bao nhiêu?”
Rõ ràng thấp hơn người ta cả cái đầu, ấy vậy mà Vương Tiểu Soái cực kỳ vênh váo giơ hai ngón tay lên:” Tiêu thụ hơn 2 vạn chai rồi, chỉ ba ngày mà tổng ngạch đã hơn cả kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 năm ngoái đấy.”
“ Lợi hại thật.” Mấy vị kia gật gù, đều là người trong nghề, chỉ cần nhìn cảnh tượng tấp nập bổ xung hàng kia thì người ngoài nghề còn biết làm ăn tốt nữa là:
“ Lão Tỏa, kiếm tiền không thể kiếm một mình như thế, đây là mùa vắng khách, chúng tôi có cố cũng chỉ đủ vốn.”
Một người nói là người khác tiếp ngay:” Đúng thế ông chủ Vương, anh làm thế này hút hết khách của chúng tôi nữa ấy chứ, bảo sống sao đây? Sắp tới Mùng 1 tháng 5 rồi, chia sẻ cho chúng tôi sống với.”
“ Đi nào, lên lầu, tôi mời các anh tới đây để xác định một việc, tránh sau này các anh bảo tôi thiếu nghĩa khí.” Vương Tiểu Soái chưa bao giờ thấy mình uy phong như thế, phất tay một cái, cả đám như cái đuôi ríu rít đi theo sau:
Đến lấy kinh hay mà muốn phục chế mô thức này đây?
Lam Đông Mai đang chỉ huy hiện trường chú ý thấy ông chủ không thường lộ diện hôm nay nổi hứng bất chợt còn dẫn cả đoàn người tới tham quan nữa, trong lòng không khỏi có chút bất an. Thế nhưng nhìn chàng béo không ngừng xúi bẩy người ta đổi thưởng, cùng với tiểu soái ca thừa lúc hỗn loạn luồn lách quanh quầy thu ngân xúi người ta mua thêm hàng đủ tiền đổi vé, cô thấy mô thức này khó phục chế được, ít nhất hai nhân vật quan trọng này khó mà kiếm người thay thế.
Âm nhạc ồn ào vừa dừng, loa siêu thị lại phát ra giọng nữ trong trẻo thanh thuần .... Thơ là tình của rượu, rượu là lòng của thơ, thơ rượu kết duyên ngàn đời, rượu biến thành thơ, thơ trợ hứng rượu ...
Đoạn văn này thật hay, Lam Đông Mai nhớ Soái Lãng tốt nghiệp khoa Trung Văn đại học Trung Châu, đoán chừng do y chấp bút. Mỗi lần nghe thấy đoạn văn này lại không khỏi nhớ tới người, lòng có chút rung động, Lam Đông Mai nhanh chóng xưa đi suy nghĩ không nên có trong khi làm việc, tiếp tục tuần thị siêu thị. Khi đi ra kho ở sân sau, hàng đã không còn bao nhiêu nữa, bấm điện thoại gọi Soái Lãng tới.
Đợi một lúc Soái Lãng đi nhanh từ siêu thị tới, Lam Đông Mai không giải thích gì cả, kéo ngay y ra cửa sau. Gặp chuyện bất ngờ như thế, Soái Lãng vội hỏi chuyện gì, có điều Lam Đông Mai rất nghiêm túc, chẳng nói chẳng rằng kéo y qua cổng sau, nấp dưới chân tường siêu thị, nhìn y chằm chằm.
Cái ngõ này khá nhỏ, sâu hun hút, ngoại trừ vài cửa sổ ra thì không có nhà nào mở lối đi ở hướng này, chỉ có bức tường phủ rêu, tiếng ồn ào từ xa văng vẳng truyền lại.
“ Làm sao thế, đừng nói là tình cảm của cô với tôi đã mãnh liệt tới không cách nào kìm nén được nữa nhé.” Soái Lãng nhìn Lam Đông Mai gần gang tấc, mùi thơm nhè nhẹ của nước hoa, thân thể nữ nhân thành thục, cô gái này tuy lạnh lùng khó gắn, nhưng sắc hấp dẫn không phải bàn cãi:
Lam Đông Mai cực kỳ nghiêm túc nói:” Đừng cợt nhả, tôi đang nói chuyện đàng hoàng, chuyện này rốt cuộc là làm như thế nào?”
“ Thì làm như vậy thôi chứ sao, sắp bán hết rồi cô không vui à?” Soái Lãng nhún vai:
“ Chính vì sắp bán hết rồi cho nên tôi mới không vui nổi, anh có biết số rượu này là rượu gì không?” Lam Đông Mai tới gần hơn, nói mà mắt khẩn trương nhìn quanh như sợ có người nghe trộm:
“ Không phải là Lão Bạch Can Trung Châu à?”
“ Nói vậy mà anh cũng tin sao, nhà máy Lão Bạch Can đóng cửa tám năm rồi, nếu là Lão Bạch Can tám năm đâu ra một chai ba đồng?”
Soái Lãng ngơ ngác:” Không phải Lão Bạch Can thì là gì?”
Lam Đông Phai nắm tay áo Soái Lãng kéo tới gần, thì thầm:” ... Nói cho anh biết, là rượu do xưởng gia công làm ra, dán nhãn của Lão Bạch Can, nhưng bọn họ không ngờ vừa làm xong thì nhà máy Lão Bạch Can đổ bể, cho nên mới chất đống đó không bán được ... Nghiêm khắc mà nói đó là rượu giả, bán nhiều sẽ xảy ra chuyện ...”
Hơi thở âm ấm phả vào mặt, Soái Lãng thấy tai ngưa ngứa, đôi mắt đột phá cực hạn của thị lực liếc một cái, đó là lọn tóc của Lam Đông Mai phất lên má y. Hai người cách nhau cực gần, một đứng thẳng, một nghiêng người, Soái Lãng cảm giác có thứ mềm mềm đàn hồi đè lên vai mình, chỉ có nuối tiếc nho nhỏ, Lam Đông Mai luôn ăn mặc kín cổng cao tường, chẳng lộ mấy da thịt ...
“ Í, sao anh không nói gì ... Anh cười cái gì thế hả?” Lam Đông Mai nói xong nhìn Soái Lãng, nhận ra tư thế hai người hết sức ám muội, cô gần như ngã vào lòng nam nhân đứng dựa vào tường kia, hơi đỏ mặt đẩy một cái lùi ra, còn có chân đá một cái:” Anh đừng có suốt ngày nghĩ chuyện không đứng đắn, tôi lo cho anh nên mới nói đấy.”
“ Vậy sao ngay từ đầu không nói với tôi?” Soái Lãng hỏi ngược lại:
Lam Đông Mai nhất thời nghẹn lời, mới đầu vì sao không nói mà bây giờ mới nói là vấn đề rất đáng nghiền ngẫm, có lẽ liên quan tới trách nhiệm cùng cảm giác nhen nhóm trong lòng, nhưng không thể nói ra ngoài.
Hai người cứ thế nhìn nhau, một thì mắt ánh lên vẻ đùa cợt, là Soái Lãng, một thì đầy vẻ bất an, là Lam Đông Mai.
Đột nhiên Lam Đông Mai xoay người đi:” Được rồi, coi như tôi nhiều chuyện phí công lo lắng cho anh.”
“ ... Đừng đi ...” Soái Lãng đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lam Đông Mai, cô khó chịu lườm một cái, y buông tay ra giơ lên:” Cám ơn cửa hàng trưởng Lam quan tâm, chỉ là tôi không biết hôm nay vì sao cô lại đột nhiên nổi lòng từ bi như thế ... Hoặc có gì đã che mất IQ cao vút của cô.”
“ Trí nhớ của anh tốt thật đấy, tôi nói anh một câu, anh không quên trả lại, có điều đừng để người ta bán còn giúp đếm tiền.” Lam Đông Mai mỉa mai:
“ Chắc không, cô hiện giờ chưa biết rượu bán thế nào mà còn bán được thôi.”
“ Xem ra tôi đoán không sai.”
“ Thế à? Cô đoán ra cái gì rồi?”
“ Tôi luôn lấy làm lạ, ông chủ của tôi là người không có lợi không dậy sớm, sữa chua, lá trà, gia vị hết hạn đều tìm cách biến thành tiền, vì sao lại nghe chuyện tốn công mà chẳng được gì như thế?”
Q1 - Chương 109: Đất cũ chưa mất, thu thêm thắng mới. (4)
Soái Lãng ngờ ngợ cô cửa hàng trưởng này đã đoán ra điều gì rồi, song y trước khi người ta khẳng định chắc chắn thì chẳng thừa nhận, giả ngốc: “ Sao lại tốn công mà chẳng được gì?”
“ Anh đừng giả hồ đồ, rượu có tệ mấy cũng có giá trị, hai vạn bảy nghìn ba trăm bình, trị giá tám vạn tám, chi tiêu hoạt động chừng bảy vạn, tổng cộng là 16 vạn, đó là thuần chi ra. Tối hôm qua tôi tính rồi, bán vé thưởng mỗi cái lợi nhuận 2.5 đồng, kiếm chưa tới 4 vạn, rồi lợi nhuận tiêu thị mỗi ngày gần 4 vạn, như thế tính tới hôm nay toàn bộ là ba ngày, tối đa kiếm về 16 vạn vốn ... Thậm chí rất có khả năng thu không bằng chi, thậm chí là lỗ ít nhiều.”
“ Chắc chắn không lỗ đâu.”
“ Hừ, vừa rồi ông chủ Vương dẫn một đám người tới, nguyên nhân ở đó chứ gì?” Lam Đông Mai càng nói càng khẳng định:
“ Đúng rồi, cuối cùng cô cũng thông minh rồi.” Nói tới đây mà Soái Lãng còn quanh co thì coi thường IQ của người khác quá rồi:
“ Khả năng chị không hiểu lắm về ngành này, cuộc chiến giá trong giới rượu trắng rất tàn khốc, cho dù là rượu Hành Thủy nổi danh toàn quốc thì lợi nhuận xuất xưởng một chai chưa tới một đồng, thương hiệu nào đó ở Trung Châu một ngày có thể tiêu thụ 2000 chai đã là bán chạy lắm rồi.”
“Vì bây giờ có quá nhiều thương hiệu để lựa chọn, thế nên đừng ai mong có thể thống nhất thiên hạ, lại giữa mùa hè, tiêu thụ rượu trắng chắn chắn phải đi xuống ...”
“Nhưng chị có nghĩ tới không, nếu dưới tình huống đó mà ông chủ Vương có thể bán ra hơn hai vạn chai rượu trắng trong ba ngày là khái niệm gì? Bao nhiêu nhà phân phối rượu cấp tỉnh tụ tập ở Trung Châu tìm kiếm cơ hội, làm một vụ thế này ngang với mỹ nữ cởi sạch y phục chạy trên phố rồi, chị hiểu chưa?”
Lam Đông Mai thấy Soái Lãng nói câu cuối mập mờ nhìn mình hừ một tiếng:” Không dùng từ tử tế hơn được à?”
“ Thế cho dễ hình dung mà, ông chủ Vương sẽ thành đối tượng người ta vây quanh đuổi theo.”
Lam Đông Mai mới đầu chỉ có chút nghi ngờ, giờ hoàn toàn hiểu rồi, với điều kiện thị trường bây giờ, ai có kênh tiêu thụ, người đó là vua. Nếu ông chủ Vương tổ chức đồng nghiệp, cùng tổ chức cách tặng rượu này, nó sẽ là một miếng bánh lớn với nhà phân phối rượu, ai cũng hiểu cái đạo lý hàng không ngừng luân chuyển chính là lợi nhuận.
Ông chủ Vương đứng đầu, tất nhiên là chiếm lợi rất dễ, nhà cung cấp kia sẵn sàng cấp cả xe cho ông ta ấy chứ, có điều Lam Đông Mai lo lắng ở mặt khác:” Nhưng mà số rượu đó …”
“ Hàng cao cấp vài nghìn vài vạn một chai không thiếu, hàng giá rẻ hai ba đồng, có tiếng còn được đóng gói đẹp như thế tìm đâu ra? Nhà cung cấp đã tìm nơi gia công rồi, vài ngày nữa đưa ra thị trường, tặng phẩm thuần túy, rẻ tới ngay cả đám hàng giả cũng không dám đụng vào.”
“ Nhưng ...”
“ Không có nhưng gì cả, ông chủ Vương sớm liên hệ xong với người trong nghề rồi, tới ngày lễ mùng 1 tháng 5 đều làm một vố như vậy. Tặng đồ uống không đủ đẳng cấp, chỉ có rượu, đóng gói như thế mới có nội hàm, có tính chất văn hóa, ai cũng cảm thấy mình được lợi.”
“ Nhưng ...”
“ Đừng lo, cái số rượu này tuy không ra sao, nhưng để vài năm uống vào cũng không tệ, hai vạn chai ngang với hơn hai vạn quảng cáo miễn phí, thêm vào vài nhà quảng cáo một phen, thương hiệu Lão Bạch Can Trung Châu sẽ sống lại ... Cho cô biết, ông chủ Vương đã đăng ký thương hiệu này, nắm trong tay rồi.”
Lam Đông Mai bị Soái Lãng cướp lời mấy lần, tư duy cũng bị Soái Lãng làm nhiễu loạn, bực mình cắt lời y một lần:” Tôi nói là, ngay cả hàng của chúng ta đều không phải là Lão Bạch Can Trung Châu, anh đi quảng cáo cho nó làm gì?”
“ Đúng thế, đã đổ bể rồi thì ai mà biết vị Lão Bạch Can Trung Châu là gì? Bây giờ đa số rượu vang trên thị trường còn chẳng có tí nho nào kìa, ai quản chứ? Có quản cũng chẳng quản tới tặng phẩm 3.5 đồng à?” Soái Lãng hỏi ngược lại:
Lam Đông Mai vẫn cảm thấy không đúng:” Vậy cũng không được, anh đưa thương hiệu này lên thì sao nào, chỉ vài ngày thôi là đổ rồi.”
“ Đúng.” Soái Lãng nhếch mép cười:” Chị gấp cái gì, bọn họ đều là loại chỉ thấy lợi trước mắt, chỉ mong bọn họ nhìn lâu dài à, ai cũng chỉ muốn vơ vét một mớ thôi. Hơn nữa dựng lên thương hiệu để làm gì? Ở cái quốc gia hàng nhái vĩ đại của chúng ta, thứ gì mà bán tốt là xuất hiện đầy đường.”
Lam Đông Mai nghẹn họng nhìn Soái Lãng trân trân, giờ có mới thực sự là hiểu, câu khách chỉ là phụ, kéo người khác lên thuyền mới là chính, thời buổi này cái gì cũng có, đến cả hàng giả mà người ta cũng đem ra quảng cáo thành thương hiệu nữa chứ.
“ Không còn gì để nói nữa hả?” Soái Lãng đưa đầu tới gần, ánh mắt chiếu xuống chỗ không nên nhìn của người ta, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng, có thể thấy gờ áo lót ôm lấy hai gò núi căng tròn, tuy cách ngăn cách bởi một lớp tơ lụa nhưng đường cong lung linh đó vẫn hết sức khêu gợi, ai không nổi lòng hươu dạ vượn:” Nhìn ngây ra như thế có phải bây giờ thấy tôi đẹp trai lắm không?”
“ Đẹp trai cái rắm ấy.” Lam Đông Mai phát cáu, rốt cuộc không nhịn được nói tục, còn đưa tay ra nhéo tay Soái Lãng:” Có vấn đề, lỡ chẳng may có ai báo lên cục công thương thì thảm, tôi không nghĩ anh bán được cho nên không lo chứ, nhưng bây giờ ... Sắp bán hết rồi, tôi hơi chột dạ.”
“ Đau, đau ..” Soái Lãng thật ra cũng không đau là mấy nhưng thỏa mãn tâm lý báo thù của Lam Đông Mai cũng vờ xuýt xoa kêu mấy câu. Đợi cô hả giận rồi mới ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Lam Đông Mai tới gần, sau đó Soái Lãng cứ như đột nhập vào nhà ăn trộm, giọng hạ thấp hết mức có thể:” Yên tâm đi, cục công thương tuyệt đối không tới tra ...”
Thì thầm vài câu, giảng giải đại khái tình huống, có vẻ lại là bí mật nào đó, Lam Đông Mai nghe xong thì hóa thành tượng luôn.
Vẻ mặt bần thần đó làm Soái Lãng có chút không đành lòng, muốn an ủi vài câu, đưa tay khẽ nắn cằm Lam Đông Mai đang cúi đầu lên, ánh mắt cô hoang mang như đang đợi y tiếp tục nói, quên cả mình đang bị trêu ghẹo.
Soái Lãng buông tay ra vỗ vỗ vai cô:” Cô bé hiểu đời chưa sâu, ngàn vạn lần đừng để người ta bán rồi còn đếm tiền hộ nhé.”
Nói xong vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc ôm một cái ôm đồng chí, ôm nhẹ liền buông, sau đó thở dài lắc đầu bỏ đi, bóng lưng rất cô quạnh.
Q1 - Chương 110: Một chiêu bất cẩn, bại trong gang tấc. (1)
Xoay lưng bước đi, tạo hình cực chuẩn, để lại cô gái trong ngõ bần thần nhìn. Có điều vừa mới đi vào sân kho hàng, Soái Lãng cười rách cả mồm, ôi em gái đó IQ khá đấy, EQ lại hơi thấp, phản ứng hơi chậm chạp, đúng là sản phẩm đạo tạo dây chuyền mà, khiếm khuyết quá rõ ràng, chỉ cần chệch ra khỏi đường ray một cái là khó tiếp nhận ...
Vừa đi Soái LÃng vừa nghĩ, nhưng mà cô em này hình như có chút tình cảm với mình ... Đáng tiếc trái tim ca ca đã thuộc về người khác.
Vậy cô gái đang giữ trái tim của ca ca đâu rồi?
Vẫn đang ở tầng 3. Soái Lãng dọc đường được nhân viên bán hàng, bảo an, nhân viên tạp vụ chào hỏi, rõ ràng tâm trí ở đâu đâu. Tới tầng ba gõ cửa phòng giám sát, bảo an mấy ngày qua bị y an bài đi nơi khác làm việc rồi.
Két một tiếng cửa mở ra, Vương Tuyết Na nhìn thấy Soái Lãng, giữ vẻ mặt không chút thay đổi không nói không cười, quay trở về vị trí cũ nhìn màn hình giám sát. Kỳ thực chẳng cần nhìn, đông người như thế dù có người lấy trộm hàng cho vào túi cũng chẳng để ý được.
Soái Lãng gặp cô bé này không dám to gan mặt dày như với Lam Đông Mai, hôm qua hồ đồ nói cha cô thành người nội tiết tố quá vượng, hôm nay thấy con gái biến thành bộ dạng nội tiết tố mất câng bằng.
“ Không có chuyện gì chứ?” Soái Lãng mãi mới hỏi được một câu thiếu dinh dưỡng:
Lắc đầu, Vương Tuyết Na không thèm để ý.
“ Có ai tới tìm không?” Soái Lãng bắt đầu nói linh tinh.
Lắc đầu, Vương Tuyết Na tiếp tục chiến tranh lạnh.
“ Em đừng thế mà, ấn tượng của anh về cha em không tệ, tối hôm qua anh đã nghĩ thật kỹ rồi, kỳ thực cha em là một người rất có học vấn, giảng về Chủ nghĩa Marx rất có biện chứng, mâu thuẫn là động lực phát triển của sự vật, rồi gì mà quan hệ chủ yếu và thứ yếu của mâu thuẫn, cái gì mà sự vật phát triển là tính thống nhất tính tiên tiến và tính khúc triết, còn cả quan hệ biện chứng giữa ngẫu nhiên và tất nhiên nữa ....”
Soái Lãng hôm qua về có ôn lại bài một chút, chỉ tiếng kiến thức thủng quá nhiều, thành ra hôm nay nhớ chẳng là bao, vừa nói vừa lén quan sát tiểu học muội:” Anh cảm tấy thầy Vương thật vĩ đại, thật có tầm nhìn, có nhãn quang chiến lược, rất nhiều năm trước đã nói tới quan hệ của chúng ta rồi.”
Vương Tuyết Na càng nghe càng không chịu nổi cái thứ triết học què quặt của Soái Lãng, mấy lần muốn đính chính, mãi mới nhịn được. Rõ ràng là trong bụng chẳng có kiến thức mà cứ làm ra vẻ học vấn đầy năm xe, bộ dạng đó khiến cô vừa thích lại vừa hận.
Bị khinh bỉ rồi, Soái Lãng sao không nhìn ra, nhưng thế vẫn tốt hơn là không có phản ứng gì:” Đừng nhìn anh như thế, anh nói không sai đâu, em xem, mâu thuẫn nhỏ xíu giữa chúng ta chính là động lực để quan hệ hai chúng ta phát triển. Dù sao thì mẫu thuẫn là thứ yếu, hài hòa là chủ yếu. Còn nữa tính tiên tiến và khúc triết, ý nói quan hệ hai chúng ta trong tương lai có khúc triết, nhưng phương hướng là tiến tới. Chúng ta gặp nhau tuy là ngẫu nhiên, nhưng tới với nhau là tất nhiên ...”
Phì ... Vương Tuyết Na đang làm mặt lạnh rốt cuộc cũng bị chọc cười thành tiếng rồi, Soái Lãng cũng cười theo, xem đi, dỗ em gái vui vẻ khó khăn nhường nào, tối qua phải học vất vả tới đêm khuya, đến thời đại học trước khi thi y còn chẳng tốn công như thế, may mà có hiệu quả rồi.
Nhưng mừng quá sớm, tuyết đã ngừng, nhưng băng chưa tan, Vương Tuyết Na cười xong quanh ngoắt đầu đi, biểu thị sự bất mãn của mình.
“ Em không nói cũng không sao, anh biết em càng không nói, trong lòng càng thích anh.” Soái Lãng sán tới:
Vương Tuyết Na nghe mà ức, lớn tiếng phản bác:” Ai thích anh?”
“ Em đó, em vừa mới nói hai chữ thích anh còn gì.” Soái Lãng mặt dày vô tận:
“ Anh, anh ...” Vương Tuyết Na đâu có ngờ mình bị dụ như thế, nhìn quanh, tốt, không có ai, vung nắm đấm nhỏ nện thùm thụp lên lưng Soái Lãng phát tiết:
Soái Lãng không né, mặt sầm xuống, nổi giận rồi, lửa bốc ngùn ngụt:” Em đánh anh à, giỏi thì đánh cái nữa xem.”
Hừ! Vương Tuyết Na tức muốn nghẹn luôn, còn dọa mình nữa, lại lao vào đấm Soái Lãng mấy cái, nhưng đánh thế nào cũng không hả, cắn môi nhìn y phẫn hận, quyết định chiến tranh lạnh tới cùng, nếu không dứt khoát trở mặt thành thù luôn.
Soái Lãng bị đánh thì lại thở phào, đón nhận ánh mắt khiêu chiến của Vương Tuyết Na:” Bảo em đánh là em đánh luôn, thấy em nghe lời như thế, anh bỏ qua đấy, không so đo vớ em nữa. Xem ra em thích anh nên mới đánh nặng như thế.”
Vương Tuyết Na không nghĩ lại mắc bẫy lần nữa, giơ tay lên muốn đánh, lại không đánh được, đối diện với người này, cô muốn giận cũng không xong, hồi lâu sau mới như hờn dỗi xoay người:” Anh đợi đó, không thèm để ý tới anh nữa.”
Soái Lãng không để mất thời cơ, thành khẩn nỏi:” Anh để ý tới em là đủ rồi, anh chân thành xin lỗi chuyện xảy ra hôm qua, vì chuyện này mà em xem nguyên lý Marx cả đem, không dễ dàng gì.”
Vương Tuyết Na giảu môi tựa hờn tựa dỗi, không quên châm chọc một câu:” Hừ, xem cả đêm mà chỉ có chút tâm đắc đó thôi à?”
Tuyết dừng rồi, băng cũng tan rồi, Soái Lãng không dám tỏ ra quá vui mừng, tiếp tục rèn sắt khi còn nóng:” Anh xem rồi mới nhận ra thấy Vương càng không dễ dàng gì, anh xem một đêm đã không chịu nổi, thầy phải xem cả đời, đúng là bi ai.”
“ Đừng có nhắc tới cha em, nếu không em trở mặt.” Vương Tuyết Na trợn mắt lên:
“ Được, được không nhắc nữa, hiện giờ anh chỉ có sùng bái và tôn kính thầy, không có ý nghĩ gì khác.” Soái Lãng thật lòng à, thầy Vương sinh ra cô con gái thế này là đại công với nhân loại rồi, thứ khác không đáng để nói nữa:” Em sẽ không vì chuyện này mà không thèm để ý tới anh chứ?
“ Riêng chuyện này thôi à, tối qua anh còn làm gì?” Vương Tuyết Na đột nhiên chất vấn:
Soái Lãng hơi chột dạ, chẳng lẽ cô béo kia đi hớt lẻo rồi à: “ Anh có làm gì đâu, anh về nhà luôn mà.”
“ Nói dối, Quan Nghiên Tuệ sáng nay tới nhà uy hiếp em, nói nếu không cắt đứt với anh thì bạn ấy cắt đứt với em, anh mắng người ta à?”
“ Anh không mắng, anh chỉ trần thuật một sự thật, nói cô ấy đi đêm khẳng định không bị cướp sắc, thế mà cũng tính là mắng à?” Soái Lãng tránh nặng tìm nhẹ nói:
Vương Tuyết Na nhìn Soái Lãng hết sức nghiêm túc vô tội nói câu đó không nhịn được cười, bàn tay nhỏ che lấy miệng, đôi mắt trong sáng mở to hết cỡ, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, không có âm thanh nào phát ra nhưng thân hình nhỏ nhắn không ngừng run lên.
Soái Lãng nhìn mà động lòng, lén đưa móng heo ra, muốn vỗ vai cô, muốn vuốt lưng cô, muốn nắm lấy bím tóc dày kia ... Nếu tiểu học muội không vui, y tính rồi, sẽ rất chính nhân quân tử nói: Trên áo em có sợi chỉ tuột này.
Tay đưa ra rồi, lòng thấp tha thấp thỏm nghĩ tới hậu quả ... Hoặc là không có hậu quả.
Không thử, chẳng bao giờ biết.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.
Q1 - Chương 111: Một chiêu bất cẩn, bại trong gang tấc. (2)
Khi còn nhỏ, Soái Lãng rất nghịch ngợm, y thích nhất là lừa nha đầu trong khu tập thể, mỗi lần nhìn thấy nha đầu ngốc bê bát ra ngoài sân ăn cơm, y đều rất nghiêm túc, rất trịnh trọng nhắc " Bát em bị thủng kìa.", tám chín phần mười đám nha đầu ngốc sẽ lật bát lên xem đáy bát, sau đó là cơm thức ăn rơi khắp nơi, khóc khóc mếu mếu về nhà mách mẹ
Lớn lên một chút, từ nghịch ngợm Soái Lãng biến thành trẻ hư, tụ tập một đám bạn bè đi bắt nhện, bắt sâu róm đặt lên vày của nữ sinh trong lớp, sau đó thiện chí nhắc nhở:" Này Tiểu Ngọc, váy bạn có con nhện ..." Sau đó ngồi nhìn cô nữ sinh ngoan ngoãn la hét vén váy chạy, một đám nhóc con ngồi bàn tán xem chân ai trắng hơn, quần lót màu gì, không nhưng nói, đêm còn gặp giấc mơ màu sắc.
Lại lớn thêm một chút, từ trêu chọc nữ sinh biến thành nhìn với ánh mắt si mê, rồi biến thành động tác nhẹ nhàng ưu nhã, như chân thành mà tự nhiên vén tóc rủ trước trán, say đắm nói:" Em thật đẹp ..", rồi ôm vào lòng.
Soái Lãng đưa tay ra mà trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, nhiều tới mức không nhớ rõ nữa, động tác này thực ra y làm tới thuần thục lắm rồi, nhưng chính vì suy nghĩ xấu xa hạ lưu trong đầu nhiều như thế, khiến mỗi lần đối diện với Vương Tuyết Na lại chần chừ.
Cô bé ấy ở ngay trước mắt rồi, vai hơi run run, áo gile ôm lấy bầu ngực gò lên như bánh bao nhỏ, làn da trắng trẻo tựa như viên trân châu thánh khiết, như có sức hấp dẫn thu hút tay y, nhưng lại như có ma pháp giữ nó dừng lại ở không trung.
Thời cơ chưa tới, hoặc là không đành lòng, hoặc là lương tâm thức tỉnh ... Soái Lãng cũng không rõ nữa, tay y cứng đờ, hạ quyết tâm, khắc phục gian nan, kiên định tiến tới ... Nhưng thời cơ thoáng qua là mất, Vương Tuyết Na nhịn được cười, vừa ngước mắt lên nhìn thấy tay Soái Lãng hướng về phía mình thì như thỏ con kinh hãi nhảy ra sau quát:” Anh làm gì thế?”
“ Anh làm gì đâu?” Soái Lãng chớp mắt chuyển sang động tác thể dục cực nuột:
“ Hừm, thừa biết anh không làm chuyện gì tử tế.” Vương Tuyết Na không ngốc mà đi tin, lén la lén lút như thế chẳng có gì tốt đẹp:
Một thì hô nơi này không có 300 lượng, một thì bảo A Nhị nhà bên không ăn trộm, Soái Lãng biết tâm tư ma quỷ của mình bị nhìn thấu, mà Vương Tuyết Na cũng biết y không to gan bằng háo sắc trong lòng.
Hai người nhìn nhau, một bên lúng túng làm trò ngốc, một bên đắc ý rụt rè, đúng là chàng có lòng thiếp có ý, chỉ là thời cơ chưa tới.
“ Anh đúng là có chuyện tốt, nhưng là phong kiến mê tín, không biết em tin không ... Vân tay đại biểu cho vận mệnh ấy.” Soái Lãng xòe tay ra, kiếm cái cớ tựa đúng tựa sai, bằng cấp ngang nhau mà trình độ kém xa, nên y chỉ có thể nói mấy chuyện bịa đặt này:
Vương Tuyết Na bĩu môi:” Anh biết xem tướng tay à, lừa gạt.”
“ Là vân tay ... Không phải tướng tay, nghìn con người thì có nghìn vận mệnh, cũng có nghìn loại vân tay khác nhau, từ đường vân tay có thể phản ánh vận mệnh và tính cách của con người. Chuyện này có tính khoa học nhất định đấy”
“Ví dụ phần trắng trên móng tay của em ít hay nhiều có thể phản ảnh sức khỏe của em, rồi từ chỗ này, chỗ này có thể đại biểu cho Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Ví dụ, lấy ngón giữa làm đại biểu, đốt ngón tay của ngón giữa đại biểu cho đầu, cùng các hiện tượng lạ liên quan như đau đầu, cao huyết áp, xuất huyết não. Tiếp theo ...” Soái Lãng tay phải chỉ tay trái, nói nghiêm túc vô cùng, có điều vừa nói vừa mắng bản thân bất học vô thuật, sớm biết thế này đã thỉnh giáo Cố lão đầu vài chiêu, dù không đi lừa người cũng lấy ra ghẹo gái được mà:
Nói bậy nói bạ ấy mà Vương Tuyết Na có vẻ lại tin, cảm giác có lý, không giống bịa đặt, nửa tin nửa ngờ hỏi:” Anh còn hiểu cái này cơ à?”
“ Đương nhiên rồi, để anh xem cho em ... “ Soái Lãng không ngờ hạnh phúc lại tới bất ngờ như thế, đưa tay ra nắm lấy bàn tay Vương Tuyết Na đang nghi hoặc, vờ vờ vịt vịt xem bàn tay mềm mềm trăng trắng, miết nhẹ rất chuyên nghiệp:
“ ... Đây chỗ này, phần bên của ngón cái tướng ứng bên trái thân thể, một bên của ngón trỏ đại biểu bên phải thân thể, phương hướng ngón giữa đại biểu đầu và phần trên thân thể, gốc bàn tay đại biểu nội tạng và phần dưới thân thể ... À, nhầm rồi, nam trai nữ phải, anh nhầm tay.”
Nói rồi nắm luôn tay kia của tiểu học muội, thấy cô nhíu mày lại xem chừng tâm tư xấu xa của mình sắp bị bại lộ, Soái Lãng có tình kinh ngạc kêu lên:” Í, từ chỗ này có thể nhìn thấy chuyện thế hệ trước của em.”
“ Anh nói bậy hả?”
“ Sao lại nói bậy chứ, anh từng theo học một vị phong thủy đại sư đấy ... Thế hệ cha em tướng mệnh thanh kỳ, anh chí em có tướng, đào viên tam kết nghĩa, độc xuất mai nhất chi, anh nói đúng không?”
“ Hai người, em còn một người chú, sao gọi là đào viên tam kết nghĩa được?” Vương Tuyết Na phản bác:
Soái Lãng khẽ lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc:” Em nghe chưa rõ à, đào viên tam kết nghĩa, độc xuất mai nhất chi, tức là đáng lẽ có ba nhưng vì mất đi một còn hai thôi.”
“ Chuyện này ...” Vương Tuyết Na tức thì sững người, mắt to chớp chớp có vẻ đang suy nghĩ gì đó:
Soái Lãng thấy thời cơ đến, vẫn nắm hai tay cô, nào mân mê, nào vuốt nhé, càng vuốt càng thích, đồng thời ra sức nhớ lại bản lĩnh của Cố Thanh Trì, đột nhiên khuôn mặt nhỏ xuất hiện trước mắt.
Vương Tuyết Na nhìn chằm chằm:” Soái Lãng, anh coi em là đứa ngốc để gạt đấy à? Cái gì mà, đào viên tam kết nghĩa, hoàn độc xuất mai nhất chi, nếu em nói cha em có bốn anh chị em, có phải là anh nói ba cộng một thành bốn không?”
Ặc ... Soái Lãng cứng lưỡi, lòng kinh sợ nhận ra, mình dùng chiêu này sai người rồi, cái chiêu nát này dùng với bọn ngốc còn được, đem đối phó với học muội thông minh là lộ tẩy ngay, cơ mà mục đích thì đạt được rồi.
Vương Tuyết Na vừa xấu hổ vừa giận, rút hai tay bị Soái Lãng vuốt vẽ nãy giờ về, lần nữa đấm thùm thụp lên lưng Soái Lãng:” Giờ trò xấu này, giở trò xấu này.”
“ Ái ái ái, trò xấu gì chứ, anh ừng học thật mà, chẳng qua là học không tốt mà thôi.” Soái Lãng mặt dày biện giải:
“ Anh chỉ học trò xấu thì có.” Vương Tuyết Na quát, cứ nghĩ mình suýt nữa thì tin là lại xấu hổ thêm vào phần, đấm thêm Soái Lãng vài cái:
Có điều Soái Lãng từ nhỏ ăn đòn với đánh nhau như cơm bữa, thế nên da thô thịt dầy, mấy cú đấm chẳng đau mà còn thấy ngọn ngào, hơn nữa tiểu học muội rõ ràng chỉ che đậy xấu hổ thôi, không phải giận thật, nói đúng là dỗi mới đúng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất