Chương 235: Mang nỗi nhớ nhà, đường xa trở về. (3)
“ Chuyện này không thể nói cho anh biết, bí mật cảnh vụ.” Mộc Đường Duy làm ra vẻ nguyên tắc:
Soái Lãng nói ngay:” Không nói tôi cũng biết, lại có vụ án lừa đảo nào chứ gì?”
“ Nói thừa, hiện giờ chúng tôi đang tham gia hoạt động chống lừa đảo chiếm đoạt tài sản, không phải vì án lừa đảo thì là gì được, đừng làm như mình cao minh.” Tiểu Mộc đốp lại ngay:
Soái Lãng thoáng trầm tư, nói:” Nếu thế tìm ông ấy cũng vô dụng, chẳng bằng tìm tôi.”
“ Cái gì?” Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn Soái Lãng, làm xe cũng lảo đảo:
Phương Hủy Đình rất không vui mắng Tiểu Mộc không chuyên tâm lái xe, sau đó lờ Soái Lãng đi, trong ấn tượng của cô Soái Lãng rất mạnh miệng, mà đa phần còn là nói linh tinh nữa.
Soái Lãng không gây được chú ý tiếp tục nói:” Tôi không nói chơi, hai người tám phần đi một chuyến không công, vì chuyên môn của cha tôi là vụ án lừa đảo trên tàu hỏa. Ví dụ như gài bẫy chơi bài ăn tiền, đồ uống chứa chất gây mê, lừa bán phụ nữ nhi đồng, còn mấy thứ vụ án kiểu lừa đảo trúng thưởng, làm giả lừa đảo thì ông ấy chưa tiếp xúc, hoặc như lừa đảo tín dụng, lừa đảo từ xa qua mạng internet, hay lừa đảo qua điện thoại gì đó thì ông ấy càng chịu ... Ông ấy là người của thời đại trước, lạc hậu rồi.”
Phương Hủy Đình nghe thấy "lừa đảo qua điện thoại" thì ngạc nhiên, sau đó chuyển sang do dự.
Ồ, Soái Lãng quan sát sắc mặt hai người bọn họ qua gương chiếu hậu, y cố tình liệt kê một loạt vụ án ra thử phản ứng, xem ra biết họ hứng thú với loại vụ án nào rồi.
Là lừa đảo qua điện thoại, nếu khiến tổ chuyên an bọn họ chú ý vậy thì phải đủ lớn, liệu có khả năng nào là liên quan tới vụ án tối hôm đó làm Lương Can tới trễ không? Nếu là đám người này, Soái Lãng không ngại đào một cái hố, hố càng lớn càng tốt, tốt nhất là chôn toàn bộ đám đó. Đáng tiếc mới chỉ là một suy đoán thôi, lừa đảo qua điện thoại đâu phải chỉ mình Lương Can
Trên xe không ai nói gì nữa, Phương Hủy Đình và Tiểu Mộc tựa hồ không muốn nói tới vụ án với Soái Lãng, cảnh sát xưa nay không dễ dàng nhờ tới người khác, dù trong cùng một hệ thống, các đơn vị không không muốn nhờ tới nhau nữa là người ngoài, thế nên phó cục Lô mới phải nghĩ ra cách không chính thức như thế.
Soái Lãng bây giờ một chút tin tức khả năng liên quan tới Tang Nhã cũng không chịu bỏ qua, vì thế đột nhiên lại thành phía chủ động:” Tôi nói này, hai người làm cảnh sát kiểu gì thế, một vụ án lừa đảo cũng không xử lý nổi, còn phải vòng vèo đi nhớ người khác. Hai người chẳng lẽ cũng giống tôi, lúc ở trường không chịu học hành tử tế cho nên giờ ra ngoài công tác, thấy kiến thức thiếu hụt nghiêm trọng mới phải ...”
Quả nhiên nói ba lăng nhăng khích bac có tác dụng, Phương Hủy Đình tức xì khỏi, Tiểu Mọc cắn trả:” Đừng có mà đem chúng tôi quy vào loại học sinh như anh, tôi biết anh ở trường học hành chẳng ra gì rồi.”
“ Làm như hai người học giỏi lắm, vậy để tôi hỏi hai người một vụ án, xem có đoán ra không nhé? Dám tiếp chiêu không?”
“ Ha ha ha, dân nghiệp dư mà đòi kiểm tra dân chuyên nghiệp à, thách anh đấy.”
“ Được, vụ án thứ nhất, gái ăn sương A nói với nghi phạm B, anh đưa tôi 2000, tôi ngủ với anh một đêm, có điều A lấy được tiền rồi chuồn, anh nói xem vụ án này có thành lập không?” Soái Lãng hỏi:
Phương Hủy Đình khoanh tay trước ngực, chẳng biết đang suy nghĩ hay là không thèm quan tâm, Tiểu Mộc cân nhắc một chút, nói không tự tin cho lắm:” Chắc được tình là lừa đảo nhỉ?”
“ Đã bảo là anh học hành không ra sao rồi, sao gọi là lừa đảo được?” Soái Lãng không bỏ qua cơ hội chỉ trích:” Hành vi phi pháp không được luật pháp bảo hộ, đương nhiên không thể coi là tội lừa đảo được rồi, không tính, anh nghe cho rõ, sau này có bị lừa cũng không có chỗ mà kêu đâu.”
Két! Tiểu Mộc phanh xe lại bên đường, trong đầu lướt qua một loạt điều luật tương quan lấy làm chỗ dựa cho phán đoán của mình, càng nghĩ càng hoang mang, hỏi Phương Hủy Đình:” Chị Phương, anh ấy nói có đúng không?”
Phương Hủy Đình gật đầu.
“ Thì ra anh cũng có nghiên cứu à?” Tiểu Mộc lấp liếm chưa ngượng:
Soái Lãng được thể lên mặt:” Tôi cần gì phải nghiên cứu, kiến thức thông thường thôi, tại anh không ra gì. Vụ án này lật ngược lại, A để nghị B phục vụ tình dục, hứa xong việc sẽ trả tiền, có điều phục vụ xong A lại không trả tiền B, có tính là lừa gạt không?”
“ À, vụ này ...” Tiểu Mộc gãi đầu, lần này không dám nói bừa như lần trước nữa, nghiêm túc hơn, khẳng định:” Không phải lừa gạt.”
“ Nguyên nhân vì sao chứ, phải có lý do, anh không thể nói vô trách nhiệm như thế, phán đoán mà không có chỗ dựa lý luận là vứt đi.” Ai dè Soái Lãng tiếp tục đưa ra vấn đề hiểm hóc:
Tiểu Mộc học về kiểm định dấu vết, chuyện này không phải sở trường của hắn, nhưng không thể há mồm ra nói câu này, vì người hỏi còn chẳng phải là cảnh sát. Thế nên hắn nhìn sang Phương Hủy Đình cầu cứu, Phương Hủy Đình không muốn dính vào chủ đề này, cho nên không chi viện, hắn đành chơi cùn:” Này Soái Lãng, chuyện nhỏ xíu mà cũng phải lý luận hỗ trợ à, đáp đúng rồi là thôi chứ.”
“ Tôi học tập đúng là kém, nhưng anh lại quá tệ.” Soái Lãng giáo dục Mộc Đường Duy:” B cung cấp phục vụ cho A, vì loại phục vụ này không sản sinh giá trị tài sản, cũng không sáng tạo tài phú cho xã hội, càng không phù hợp với hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản, nên không tính là lừa đảo ... Yếu tố kiên quyết xác lập tội lừa đảo là gì biết không? Chủ thể lừa đảo và khách thể lừa đảo có biết không? Chuyển hóa tội danh lừa đảo có biết không? .... Đực mặt ra thế kia biết ngay đi học chỉ có tán gái, bỏ tiết, thường xuyên phải học bù thi lại, đúng không?”
Bao nhiêu vinh quang quá khứ của mình Soái Lãng đem chụp hết lên đầu Tiểu Mộc. Phương Hủy Đình từng nghiên cứu hồ sơ Soái Lãng, biết y học hành nát tới không thể nát hơn, vậy mà đi giáo dục người khác, nhịn cười đau cả bụng.
Tiểu Mộc bị bẽ mặt trước mặt Phương Hủy Đình, máu nóng bốc lên đầu, cãi:” Anh nói ai thế hả? Anh giỏi thế sao không đi làm cảnh sát đi, còn thiếu chút nữa thành nghi phạm.”
“ Tôi thành nghi phạm là do oan, anh học hành không ra gì là thật, tôi không làm cảnh sát là do thể chế cảnh sát có vấn đề.”
“ Thể chế của chúng tôi có vấn đề gì, anh có vấn đề thì có ấy.”
Soái Lãng thản nhiên như không, đánh tráo khái niệm:” Tôi chẳng có vấn đề gì cả, tôi còn định ngủ nướng kìa, hai người mới có vấn đề, nếu không có vấn đề sao phải đi tìm cha tôi? ... Chẳng qua là mấy vụ lừa đảo chứ gì, để anh đây tư vấn cho cậu, cần gì phải bỏ gần đi tìm xa.”
“ Anh nghĩ mình giỏi lắm à, vụ án này ra tay ở mấy thành phố liền, giá trị lên tới mấy trăm vạn, anh mà tìm ra được manh mối tôi phục ..” Tiểu Mộc nổi cáu thách thức:
Phương Hủy Đỉnh cắt lời:” Tiểu Mộc, nói gì đấy ... Đừng cãi nhau nữa, mấy giờ rồi, có việc phải làm đấy, cậu lái xe đi.”
“ Nhưng mà tôi ngứa mắt với anh ta lắm, chị xem, anh ta nhơn nhơn đắc ý chưa, anh ta tưởng đơn giản như mấy trò vặt vãnh của anh ta chắc?” Tiểu Mộc trút giận nổ máy lên đường:
Phương Hủy Đình nhìn Soái Lãng vênh váo cũng ngứa mắt, song không nói gì.
Soái Lãng xì một tiếng:” Đúng là không biết lòng người tốt, chẳng qua tôi thấy anh kém cỏi mới định giúp một tay thôi, mấy thằng lừa đảo vớ vẩn mà cũng làm cậu cuống lên thế này rồi.”
Lừa được Tiểu Mộc tiết lộ ít thông tin vụ án, Soái Lãng càng nghe càng thấy giống, nếu đúng là vụ án ngày hôm đó nghe được phần nào, thì khả năng cao chính là tên Lương Can đang truy đuổi Tang Nhã, Soái Lãng rất muốn xen vào.
“ Bỏ đi, anh đừng xen vào làm gì.” Phương Hủy Đình lên tiếng, tỏ thái độ đứng về phía Tiểu Mộc, rõ ràng: “ Bằng vào kiến thức nam A nữ B của anh, chúng tôi không hứng thú ... Mà Soái Lãng, anh hiểu mấy chuyện này quá nhỉ, sao thể trải qua rồi à? Từng bị đồn công an bắt về xử phạt rồi à?”
Đánh trúng chỗ yếu hại, Tiểu Mộc ngoạc miệng cười, tiếp đó Phương Hủy Đình mím môi cười, Soái Lãng ngồi phía sau hừ một tiếng, chuyện này y chưa từ bỏ đơn giản như vậy.
Q1 - Chương 236: Nhớ nhung mong ngóng, gặp nhau sao muộn. (1)
Tới khu Thiết Tây Trung Châu còn phải đi thêm hơn một tiếng, khi đến nơi thì khung cảnh khác biệt.
Nhà đột nhiên thấp đi, sau đó là quần thể tháp cao vút, đó là trạm biến áp, thi thoảng có tiếng tàu hỏa hú còi dài, bên đường thi thoảng có thể thấy đống máy móc thiết bị chất cao, trải qua tháng năm biến thành sắt vụn.
Ở cái chỗ đường cũ nhà cổ này, thi thoảng còn thấy di tích của khu công nghiệp cũ, đó là căn nhà năm bảy tầng bằng xi măng vuông vức ám xịt thô kệch, kỳ thực rất vững trải, hạ tầng thiếu thốn, chất lượng rất tốt, có khi mấy chung cư hiện đại sập hết rồi nó vẫn đứng đó
Đây là nơi mà Mộc Đường Duy và Phương Hủy Đình chưa từng tới, theo chỉ dẫn của Soái Lãng mà đi, cảm giác rất mới mẻ. Còn Soái Lãng thì càng gần nhà càng hồi hộp:” Chỗ kia ... Rẽ phải ... Sao lại tới nhà hàng Xuyên Phủ.”
“ Cha anh muốn mở tiệc tẩy trần cho anh mà, này, đừng có hai mắt rưng rưng lệ đấy nhé, tôi không chuẩn bị khăn giấy đâu.” Tiểu Mộc trêu Soái Lãng một câu:
Phương Hủy Đình nhìn quanh, tinh mắt chỉ:” Kia kìa, Tiểu Mộc, chú Soái đứng kia kìa.”
Tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi, nhìn thấy một nhà ba người hạnh phúc, hai người lớn dắt tay cô bé mặc váy hồng, vừa tới gần một cái Tiểu Mộc thắc mắc:” Cô gái kia là ai thế? Xinh đẹp thật đấy, chị anh hả Soái Lãng, chậc chậc, con gái chị anh đã lớn thế kia rồi ... Mà sao không thấy mẹ anh tới?”
Phương Hủy Đình hết hồn, qua lời chính ủy Đồng, cô phần nào biết tâm kết của Soái Lãng ở đâu, muốn bịt mồm Tiểu Mộc cũng không kịp nữa rồi, đánh giả ngốc nhìn mây nhìn trời.
Soái Lãng mặt tối sầm cũng không nói gì cả.
Tiểu Mộc không hiểu ra sao, thấy không ai hưởng ứng mình, tiếp tục lải nhải:” Hai người làm sao thế, tôi có nói sai gì đâu? Soái Lãng, chị anh thật xinh đẹp.
“ Tí chị mày.” Soái Lãng chửi tục một câu, mở cửa xe xuống luôn:
Tiểu Mộc đột nhiên bị chửi thì nổi khùng, đang định phát tác, Phương Hủy Đình kéo lại ghé tai thì thầm vài câu, Tiểu Mộc tái mắt quay đầu nhìn thiếu phụ chừng ba mươi kia, trông chỉ hơn Soái Lãng vài tuổi, ai mà nghĩ đó là mẹ kế của y được chứ, mồm há rộng tới muốn trật khớp hàm: “ Chị Phương, sao chị không nói sớm hơn, bảo sao anh ấy không chịu về nhà, cái nhà này ai mà về nổi chứ, mẹ kế trẻ như bạn gái, không phải thiếu tự nhiên chết đi được à?”
“ Cậu bớt nói đi là hơn.” Phương Hủy Đình cười khổ dặn:
Soái Thế Tài dẫn cà nhà lên đón, hôm nay ông mặc thường phục thoải mái sáng màu, trông trẻ hơn không ít, đi sau vài bước là thiếu phụ ăn vóc dáng tầm thước, mặc kiểu ở nhà bình dị, nổi bật khí chất hiền thê lương mẫu, dắt cô bé sáu bảy tuổi mặc chiếc váy công chúa màu hồng điệu đà, trông rất ấm áp.
Đến giờ Phương Hủy Đình cũng thông cảm cho Soái Lãng rồi, chỉ biết mẹ kế Soái Lãng trẻ, nhưng trẻ tới quá đáng thế này thì đâu có ngờ, đã thế lại còn xinh đẹp quá mức nữa chứ.
Không trách Tiểu Mộc được, đổi lại là ai cũng nghĩ thế thôi, mẹ thì trẻ như chị gái, em gái thì nhỏ như con gái, đừng nói Soái Lãng, đến cô cũng cảm giác được thế nào là thiếu tự nhiên rồi.
Xuống xe, cười cười nói nói, chào chào hỏi hỏi, gượng gạo qua loa, mọi người đi vào nhà hàng, bữa tiệc gia đình bắt đầu, chưa nói cơm nước như thế nào, cái cảm giác thiếu tự nhiên kia thăng cấp lên thành một cảm giác khác, cực kỳ thiếu tự nhiên
Soái Lãng cứ như mông mọc mụn, liên tục cựa quậy đổi vị trí, tần suất rất cao, mỗi khi nhìn thấy mẹ kế xinh đẹp, hoặc là đứa em cùng cha khác mẹ nhỏ xíu, toàn thân không khác gì dị ứng mẩn ngứa toàn thân.
Phía bên này Soái Lãng trở nên hướng nội, biến thành đứa con ngoan thật thà ít nói, phía bên kia cũng không khá hơn là bao, Soái Thế Tài trừ mặt mày hớn hở, liên tục mời rượu ra thì cũng chẳng biết nói gì khác, à không còn thêm một câu "Ăn đi, các cháu ăn nhiều vào …"
Còn có một chuyện thiếu tự nhiên hơn nữa là cô bé tên Soái Anh kia thích Phương Hủy Đình lắm, Phương Hủy Đình cũng thích nha đầu đen đen nghịch ngợm này, vừa mới ngồi xuống cô bé đã gọi "dì " hết sức thân thiết, cô không cảm thấy vấn đề gì cả, còn trêu chọc cô bé mấy câu.
Không ngờ Tiểu Mộc ở dưới gầm bàn đá chân mấy cái, đánh mắt về phía Soái Lãng mặt tối đen như mực, Phương Hủy Đình mới tỉnh ngộ, cách xưng hô này có vấn đề, nếu mình là dì của Soái Anh, thế chẳng phải cũng là dì của Soái Lãng à? Mà "dì Phương" lại còn từng cùng "cháu Soái Lãng" có một đoạn kích thích trên sân thượng, nói xem thành cái chuyện gì.
Thế là Phương Hủy Đình vội vàng sửa lời Soái Anh, không phải gọi dì, mà là gọi chị, còn anh là anh Mộc, kia là anh Soái ...
Có cô bé làm đề tài, thôi thì coi như cũng miễn cưỡng tiếp tục được bữa cơm bất thường, thi thoảng cũng có vài tiếng cười.
Cả Phương Hủy Đình và Mộc Đường Duy hiểu ra sao chính ủy Đồng cứ nhất quyết muốn bọn họ tham gia vào cuộc gặp mặt gia đình này rồi, có người ngoài bọn họ, giảm bớt được phần nào xấu hổ, ít nhất không lo trở mặt tại chỗ, ném đũa bỏ đi, có khi là người cha khổ tâm này cùng chính ủy Đồng thông đồng với nhau rồi
Thi thoảng Phương Hủy Đình quan sát Soái Thế Tài nhuộm tóc đen nhánh như thanh niên trẻ, lại nhìn Soái Lãng thi thoảng phải cười gượng với cô em gái tinh nghịch được cha xúi bẩy gắp thức ăn cho anh trai. Cô chưa bao giờ thấy cái nụ cười nào mà nó thiếu tự nhiên miễn cưỡng như vậy, lại nhìn người mẹ kế Sở Triết Hồng xinh đẹp hiền dịu mời mọi người gắp thức ăn uống rượu, cũng vô cùng gượng gạo.
Ôi, ông trời, sao mà khéo bầy trò thế ... Phương Hủy Đình không kìm được tiếng thở dài trong lòng, cái cảnh tượng lúng túng này cô chỉ có thể vờ như không thấy, nếu biết trước thế này cô đã chẳng ép Soái Lãng làm gì, cảm giác có lỗi với y.
Q1 - Chương 237: Nhớ nhung mong ngóng, gặp nhau sao muộn. (2)
Cứ suy nghĩ linh tinh như vậy tới khi bữa cơm kết thúc, nói thật Phương Hủy Đình không biết mình vừa ăn cái gì. Tiểu Mộc càng không phải nói nữa, vì trước đó liên tục khen "chị Soái Lãng" xinh đẹp, nên cả bữa cơm hắn cúi gằm mặt, đóng vai khuyết tật mù câm điếc.
Đoàn người rời nhà hàng, từ thứ tự đi cũng phản ánh vấn đề, Soái Lãng và Tiểu Mộc vốn chẳng hợp gì nhau lại đi cùng một chỗ tụt lại phía sau, hai vợ chồng Soái Thế Tài đi trước, Phương Hủy Đình dắt tay Soái Anh đi ở giữa, chia làm hai trận doanh rõ ràng, khiến cô không nhịn được cười.
Ăn xong về nhà, nhà cách đó không xa, đi bộ chừng mười phút liền tới khu tập thể kiểu cũ, Tiểu Mộc và Soái Lãng lái xe theo sau đỗ trước khu nhà năm tầng. Soái Lãng vừa xuống xe thì Tiểu Soái Anh nhảy chân sáo xuống nắm tay đòi bế, chẳng biết là ai xúi nó. Soái Lãng nhe răng thè lưỡi làm mặt quỷ, cô bé không sợ còn chỉ mặt y cười khanh khách, ôm chân Soái Lãng muốn leo lên.
Soái Thế Tài gọi:” Soái Lãng, con về nhà chơi đi, cha và hai vị đồng nghiệp này làm chút việc, Triết Hồng, em nói chuyện với con một chút, lát anh về ...”
Nói xong không thèm nhìn bộ mặt như người chết của con trai, lên xe nhanh không kém trai mười tám, Phương Hủy Đình mím môi cười chạy nốt, Tiểu Mộc hả hê lắm, còn cố ý bấm còi thật to ...
“ Soái Lãng, lên nhà đi ... Anh Tử, xuống, đừng đòi anh con bế nữa ...” Sở Triết Hồng lên tiếng gọi Soái Lãng đứng đó như trời trồng:
Soái Anh rõ ràng chẳng phải đứa ngoan ngoãn, lại đòi Soái Lãng cõng nó, Sở Triết Hồng mất mặt mắng một câu, tiểu nha đầu càng bám dính không đi, còn giả vờ khóc, Soái Lãng đành cúi người xuống:” Nào, lên lên lưng anh.
Vừa nghe thế Soái Anh từ khóc thành cười ngay được, nhảy thẳng lên lưng Soái Lãng, hai tay mũm mĩm nắm chặt tai y, Soái Lãng bị đau kêu lên, làm em gái càng cười lớn. Ba người đi lên lầu, Sở Triết Hồng cứ mắng tiểu nha đầu bị cha nó chiều hư, có điều nhìn Soái Lãng không có vẻ gì là khó chịu thì cũng yên tâm vài phần.
Nhà kiểu cũ, chẳng có thang máy, đi bộ qua cầu thang xi măng lên tầng ba, may thế nào mà không gặp phải hàng xóm, buổi trưa mà chắc là ăn uống no say ngồi trong phòng tránh nắng cả rồi.
Phòng 303, Soái Lãng đặt Soái Anh xuống trước, nhưng lại giống bỏ xuống một gánh nặng.
Về nhà rồi ... Về nhà rồi ... Căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, đồ gia dụng đã thay không ít, không còn là cái nhà trống trơ trống hoác như trước nữa, thậm chí còn bày mấy chai rượu trông khá là đắt tiền. Nhìn thấy cửa phòng ngủ nhỏ khép hờ, bản năng muốn đi vào, Sở Triết Hồng thấy con gái muốn đuổi theo thì đưa tay ngăn lại, suỵt khẽ một tiếng.
Soái Lãng tựa như người mộng du, khẽ đẩy cửa đi vào.
Chẳng có gì thay đổi gì cả, trên tường dán poster của Michael Jordan, đó là giấc mơ hồi cao trung của Soái Lãng nhưng kết thúc nhanh khi chiều cao của y không tăng thêm nữa. Ga trải giường trải rất phẳng, chăn gấp chỉnh tề, Soái Lãng ngồi xuống vuốt nhẹ cứ như sợ làm nhăn vậy, khép mắt lại cảm thụ một chút, xa lạ quá rồi, chẳng còn cảm giác gì nữa.
Đi ra tới bàn học, chỗ này càng ít cảm giác, tuy không dùng để học, hình như làm việc linh tinh thì nhiều lắm, mép bàn lõm vào hai chỗ, hình như là vịn tay vào chống đẩy, không thỉ chỉ dẫm lên nó chui qua cửa sổ leo ông nước trốn khỏi nhà, chứ chẳng phát huy chút công hiệu học tập nào ....
Đặt ghế ngay ngắn, giá sách nhỏ vẫn còn đó, sách không thay đổi, một nửa là sách thời đại học, còn lại là Kim Dung trọn bộ, Cổ Long trọn bộ, sách mòn cả góc, khi đó thích nhất là cùng đám bạn cùng tiểu khu xem Tiểu Lý Phi Đao và Bạo Vũ Lê Hoa Châm cái nào hơn cái nào kém, Cửu Âm Chân Kinh và Quỳ Hoa Bảo Điển nội công nào kinh khủng hơn.
Ngay cả biệt hiệu của đám bạn như Đại Ngưu, Trình Quải, Tiểu La Sách, Ngao Bại, Lão Hoàng cũng là từ sở thích này mà ra ... Thậm chí một thời bọn họ từng cùng nghiêm túc thảo luận xuất gia tập thể, dù sao chỉ cần 5 đồng là đi xe bus tới được Thiếu Lâm Tự vang danh thiên hạ rồi ...
Tầng dưới giá sách làm Soái Lãng nhíu mày, một đống sách lạc loài, toàn là của cha y, nào là thao túng tâm lý, nào là độ tâm thuật, tâm lý học căn bản, cạm bẫy, công tâm thuật, đầu cơ và lừa đảo, vụ án lừa đảo cổ kim ...
Xem lướt qua một lượt, tăng thêm không ít sách mới, có điều vẫn giống như trước khi kết hôn, cha y thích nghiên cứu thuật lừa đảo ...
Dù có muốn phủ nhận cũng không được, hai cha con đúng là có sở thích chung, ví dụ thứ này, mở một cuốn sách ra, quả nhiên vẫn có lá bài được ký tên, đó là trò chơi tráo bài mà cha y dạy khi còn nhỏ. Lớn lên một chút, toán lý chẳng vào được đầu, nhưng mấy loại sách này thì y chỉ xem một lần là thuộc, thậm chí là y thực hiện rồi, thử dùng lý luận chỉ đạo thực tiễn, giải quyết vấn đề thiếu tiền tiên vặt, cái biệt danh "Lừa Đảo" mà đám bạn gọi ý cũng từ đó mà ra.
Tính trẻ con nổi lên, Soái Lãng cầm lấy quân bài, xoay vài vòng liền biến mất.
Tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai, Soái Lãng nhìn thấy Sở Triết Hồng và em gái đứng ở cửa, Tiểu Soái Anh chỉ động tác của y, ngây thơ nói:” Cha em cũng biết đấy.”
“ Lại đây .. Anh dạy em ...” Soái Lãng ngồi xuống, đợi tiểu nha đầu chạy tới gần, y rút lá bài trong ống tay áo ra, hai tay vỗ vào nhau chát một cái, hỏi:” Ở đâu rồi?”
“ Ở đây.” Tiểu Soái Anh kéo tay Soái Lãng, kiểm tra ống tay áo, không có, túi áo không có, thế thì lạ, nó muốn cởi cúc áo Soái Lãng ra xem có giấu trong đó không:
Soái Lãng rút từ trong cổ áo ra, làm tiểu nha đầu la hét đòi làm lại, nó mím môi nhìn chằm chằm từng động tác của Soái Lãng. Soái Lãng lại vỗ tay một cái, quân bài biến mất, nó đoán ở cổ thì quân bài xuất hiện ở ống tay áo, lại lần nữa, đoán ở túi áo thì chui ra từ ống tay áo ... Tiểu nha đầu đoán không đúng chẳng giận, càng hăm hở, trèo lên người Soái Lãng làm nũng đòi y dạy ...
Q1 - Chương 238: Nhớ nhung mong ngóng, gặp nhau sao muộn. (3)
Sở Triết Hồng thấy con gái quấy quá mức đi tới bế tiểu nha đầu về phòng ngủ ngủ trưa, hồi lâu sau thấy Soái Lãng còn đứng ngây ra dựa vào cửa. Chỉ còn hai người, cô hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí đi tới bước nhẹ chân đi tới:” Đừng để ý, Anh Tử còn nhỏ .... Tới phòng khách đi, ăn miếng dưa hấu.”
“ Không sao ... Ngồi đây một lúc ...” Soái Lãng nói rồi ngồi trở lại bàn học, hai mắt nhìn ra cửa sổ, chẳng biết nghĩ gì:
“ Soái Lãng ...” Sở Triết Hồng gọi một tiếng:
Soái Lãng quay đầu lại, vẻ mặt rất lãnh đạm, y chẳng biết mấy về người mẹ kế xinh đẹp này, khi lên đại học cha đi bước nữa, y ít về nhà, thậm chí còn chẳng có ấn tượng gì với cô.
Sở Triết Hồng châm chước từ ngữ một lúc, an ủi:” Tôi và cha cậu thương lượng rồi, chuyện Lệ Lệ, chúng tôi đáng lẽ không nên can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cậu ... Lựa chọn của cậu là chuyện riêng, cậu có quyền tự do ...”
“ Không cần đâu, chuyện đã qua rồi, tôi có thể không để ý, e là Lệ Lệ không tiếp nhận được.” Soái Lãng cắt ngang lời nói mang chút áy náy đó, Lệ Lệ là cô gái đầu tiên khiến Soái Lãng hạ quyết tâm cai rượu cai thuốc lá, chỉ có điều đồng thời cũng là em họ của mẹ kế y, không phát triển tình cảm là chuyện tốt, nếu tới lúc bàn chuyện cưới hỏi thì cái gia đình vốn lúng túng này càng khó xử:
“ Vậy ... Cậu không định về nữa à?” Mẹ kế cẩn thận hỏi:
Soái Lãng lắc đầu, nghĩ tới đứa em gái ngây thơ vô tư, nghĩ tới cảnh gia đình ba người đứng trước cửa vui vẻ hạnh phúc, nếu thêm y vào, sự hài hòa đó chắc chắn bị phá vỡ.
Nhà là duy nhất, nhưng cái nhà này tựa hồ đã không còn có chỗ giành cho y nữa rồi.
Lòng có chút thương tâm.
“ Kỳ thực lúc mới gả cho cha cậu, làm mẹ kế của đứa con trai đã lên đại học, tôi cũng thấy rất không thoải mái, nếu nói tới lòng riêng thì cũng có, tôi đương nhiên mong cậu mãi mãi đừng về ... Dù sao ông ấy là cha cậu, thân tình máu mủ dù đi xa tới mấy cũng chẳng cắt đứt được, cho dù cậu không chấp nhận người mẹ kế này, tôi cũng không mong hai cha con trở mặt.” Sở Triết Hồng nói rất nhỏ nhẹ, tựa như an ủi khuyên nhủ:
“ Cha cậu rất quan tâm tới cậu, ông ấy luôn nói mọi sai lầm là do ông ấy mà ra, tuy ông ấy sợ tôi cả nghĩ nên không nói, nhưng tôi biết ông ấy lén lút đi thăm cậu vài lần. Lần trước sau khi đi thăm cậu về, ông ấy cứ trách bản thân không nên nặng lời như thế ...”
“Cậu tốt nghiệp gần ba năm rồi, ông ấy nói nhìn thấy cậu đi làm công nhân vận chuyển, thấy cậu và Trình Dương xuống quê bán sách, cùng đám La Thiếu Cương đi đưa đồ uống … Nếu tôi không gả vào nhà cậu, nói không chừng những chuyện này sẽ không xảy ra, cha cậu nói chưa làm tròn trách nhiệm của người cha, nhìn thấy cậu khổ cực, ông ấy rất đau lòng ... Trong lòng ông ấy, phân lượng nặng nhất không phải tôi hay Anh Tử, mà là cậu. Cái phòng của cậu, ông ấy vẫn giữ nguyên, đợi ngày cậu về ....”
Soái Lãng vẫn không nói gì, nhưng mắt đã đỏ hoe, bao nhiêu oán trách tan biến vào thời khắc này, vì y tin mẹ kế y không nói dối, cũng chẳng có lý do gì để nói dối. Nếu muốn y không quay về, nên chia rẽ cha con họ mới đúng, mà chuyện đó làm càng dễ dàng hơn là hàn gắn bọn họ.
“ Về đi ... Bất kể cậu thừa nhận hay không, nơi này vẫn là nhà của cậu .... Bất kể trước kia xảy ra chuyện gì, ông ấy vẫn là cha cậu. “ Sở Triết Hồng nói nấy giờ không thấy Soái Lãng phản ứng, có chút thoái chí, hai cha con nhà này tính cách rất giống nhau, cả cứng đầu cũng giống nhau, rõ ràng đều nhớ đối phương, nhưng không ai chịu nói câu nào:
“ Dì Sở ... Cám ơn dì nói những lời này.” Đột nhiên Soái Lãng lần đầu tiên xưng hô như thế, lần đầu tiên gọi một cách khách khí, hít vào thật sâu rồi thở ra:” Nếu dì đã biết tính tôi và cha tôi giống nhau, vậy dì hẳn biết tôi sẽ không về ... Đổi lại là cha tôi, ông ấy cũng không về. Trong ấn tượng của tôi, cha tôi tính tình thô bạo, nghiện thuốc, nghiện rượu, mỗi lần nổi giận là đánh tôi, trong nhà lúc nào cũng vứt đầy chai rượu và mẩu thuốc, cả ngày không cười lấy một cái, người toàn mùi rượu ... Bây giờ cái nhà này mới giống một cái nhà, ông ấy có dì, có Anh Tử, lại trẻ ra nhiều như vậy ... Một ngôi nhà hạnh phúc như thế, ai nỡ lòng phá hoại.”
“ Soái Lãng, chúng tôi không hề giả vờ như thế, ông ấy thực sự muốn cậu trở về.” Sở Triết Hồng vội biện bạch, cô sợ Soái Lãng hiểu lầm:
“ Thực sự không cần đâu ... Tôi sẽ thường về thăm nhà, thực sự dì không cần áy náy gì cả, con người rồi thế nào cũng cần có cuộc sống riêng của mình, cha tôi tìm thấy dì, tôi mừng thay ông ấy ... Rồi có một ngày tôi sẽ tìm thấy cô gái của mình, mọi người sẽ vui mừng cho tôi.” Soái Lãng cười, không còn quá miễn cưỡng nữa, ánh mắt rất kiên quyết:
Sở Triết Hồng mím môi khẽ gật đầu khép cửa lại ra ngoài, không quấy nhiễu nữa.
Rất lâu sau Soái Thế Tài thẩm thỏm về nhà, vừa vào nhà liền bị vợ kéo vào phòng thì thầm rất lâu, sau đó ông đi ra gõ cửa phòng Soái Lãng.
...... ........ ...............
“ Chị Phương, chúng ta đợi những hai tiếng rồi, còn đợi nữa thì trời tối mất ...” Mộc Đường Duy sốt ruột lải nhải, mắt thi thoảng lại nhìn ra đường, người chẳng thấy đâu:
Phương Hủy Đình đang ghi chép vào một cuốn sổ tay đặt trên laptop, bên trong laptop này là tư liệu nội bộ do đại đội cảnh sát đường sắt cung cấp, tin tức hỗn loạn, chẳng đâu ra đâu, đoán chừng cô còn đang chìm đắm trong vụ án, cho nên căn bản không nghe thấy Mộc Đường Duy nói gì.
Chừng hai ba phút sau Mộc Đường Duy phải lớn tiếng hơn:” Chị Phương, trời sắp tối rồi, hai cha con họ gặp nhau, thế nào cũng phải ở lại một đêm, chúng ta đợi ở đây tới bao giờ?”
“ Yên tâm, không ở lại qua đêm đâu ...” Phương Hủy Đình vẫn không ngẩng đầu lên, nói rất chắc chắn:
Q1 - Chương 239: Người khó không biết, người biết không khó. (1)
Nơi này là nhà máy nước trên đường 27, cách đó không xa là đường vào khu tập thể đường sắt, muốn đi sẽ phải đi qua nơi này, Tiểu Mộc không hiểu sao cứ có chút nhấp nha nhấp nhổm, tựa hồ chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, ngồi một lúc vẫn không thấy người đâu, lại nghĩ ra cớ mới:” Nhưng chúng ta không cần đợi, cha người ta lái xe đưa đi thì sao?”
“ Không đâu, Soái Lãng sẽ không để cha mình đưa đi.” Phương Hủy Đình vẫn giọng chắc nịch:
“ Hả, chị chắc chắn thế? Chị hiểu cha con họ vậy à?” Tiểu Mộc nghi hoặc:
“ Dựa trên cơ sở tính cách để phán đoán thôi, Soái Lãng sẽ không thể tiếp nhận người mẹ kế trẻ như vậy, mẹ kế có con gái, cùng cha anh ấy tạo thành gia đình trọn vẹn. Với tính cách độc lập của anh ấy, sẽ không về nhà, thậm chí cậu xem bữa cơm trưa nay lúng túng thế nào, nếu ở nhà ra ra vào vào thấy nhau chịu sao được ...”
“Chú Soái nhớ con, điều đó là chắc chắn, nhưng chỉ vẻn vẹn là muốn bồi thường ở phương diện nào đó thôi, nếu bảo ông ấy lựa chọn một bên là con trai đã trưởng thành, bên kia là vợ trẻ con thơ, ông ấy sẽ chọn vế sau.”
“Với lại giờ nhìn thấy con trai đã tự lập, ông ấy yên tâm rồi, cho nên bọn họ vẻn vẹn là liên hệ về tình thân, chứ không thể sống với nhau được ...” Phương Hủy Đỉnh giảng giải phân tích tâm lý hai bên, thực ra còn điều tế nhị cô không nói, mẹ kế trẻ đẹp như vậy chắc chắn không muốn con trai lớn như vậy ở lại trong nhà, dù sao sẽ rất bất tiện. Lòng người xấu xa, lời ra tiếng vào không đáng thế nào chẳng có, nhưng suy đoán này không cần nói thì hơn.
“ Chị nói có lý.” Tiểu Mộc gật gù thừa nhận, có điều vấn đề lại phát sinh:” Chị Phương này, thế chúng ta ngong ngóng đợi làm lái xe cho người ta là vì sao?”
“ Chẳng phải chính ủy Đồng căn dặn rồi à, lập nên mối quan hệ tốt đẹp với các đơn vị anh em, cậu không thấy buổi chiều chú Soái nhiệt tình thế nào sao, toàn bộ tự liệu vụ án lừa đảo chú ấy thu thập bao năm, chúng ta muốn gì, chú ấy hết lòng hỗ trợ, cậu nói xem tới đơn vị nào được đãi ngộ như thế, thậm chí ngay trong đơn vị của chúng ta cũng phải nói ngon nói ngọt ấy chứ ... Nếu chúng ta không đưa con chú ấy về nhà thì có đãi ngộ này không? Không tin cậu tới đơn vị khác đi, hôm nay Mùng 1 tháng 5, có trực ban tiếp đãi cậu là may rồi ...” Phương Hủy Đình lại đưa ra một tràng lý do hợp tình hợp lý:
Tiểu Mộc nghe vậy mới cân bằng lại, chiều nay ở cùng Lão Soái hai tiếng, đúng là lợi ích không nhỏ, riêng cuốn bách khoa toàn thư lừa đảo lưu hành nội bộ cảnh sát đường sắt đủ bọn họ nghiền ngẫm, mở rộng tầm mắt.
Lại đợi thêm một lúc lâu, Tiểu Mộc nhịn mấy lần không than phiền, rốt cuộc cũng thấy Soái Lãng từ ngã rẽ đi ra, rối rít gọi:” Chị Phương, chị Phương ...”
Phương Hủy Đình ngẩng đầu, nụ cười đắc ý xuất hiện trên môi:” Phục chưa?”
“ Phục!” Tiểu Mộc còn gì để nói nữa, phục sát đất ấy chứ, bấm còi liên hồi thu hút sự chú ý của Soái Lãng, hạ kính xuống gọi:” Có về không, cho đi ké.”
“ Sao hai người còn chưa đi?” Soái Lãng ngạc nhiên:
“ Nghiên cứu vụ án, quên thời gian.” Tiểu Mộc giữ sĩ diện không nói:
Soái Lãng mở cửa sau đi lên xe, thấy hắn định hỏi gì, uy hiếp:” Cậu mà hỏi chuyện mẹ kế tôi, tôi trở mặt đấy.”
“ Ai quan tâm tới mẹ kế anh, anh đừng nói linh tinh ...” Tiểu Mộc đỏ mặt, hậm hực không nói gì, quả nhiên là định hỏi chuyện mẹ kế như chị Soái Lãng, nổ máy lên đường:
Phương Hủy Đình tay vẫn cầm cuốn sổ nghiên cứu, nhưng đã nhận ra Soái Lãng thay đổi nhiều so với lúc sáng rồi, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Quả nhiên Soái Lãng khách khí nói:” Chị Phương, Tiểu Mộc, cám ơn hai người.”
“ Khỏi cám ơn, không chửi chúng tôi là được rồi.” Tiểu Mộc tiếp lời:
“ Sao có chuyện đó, tôi với hai người, với các đồng chí cảnh sát, luôn rất cảm kích.” Soái Lãng khoa trương nói, thái độ thay đổi hẳn so với lúc đi, làm ra vẻ là người biết nhận ơn báo đáp:” Vì biểu đạt sự cảm kích của mình, tôi nói với hai người một vụ án trọng đại nhé.”
Vụ án? Phương Hủy Đình nghiêng đầu lườm Soái Lãng một cái, cho tới tận bây giờ cô vẫn hoài nghi Soái Lãng tố cáo tụ điểm đa cấp là có ý đồ khác.
Tiểu Mộc cũng rất nghi ngờ:” Này ông anh, đừng có lấy mấy vụ án A lừa B phục vụ đặc thù gì đó nhé, chuyện đó không do chúng tôi quản đâu.”
“ Hai người sao lại không tin quần chúng như thế? Đôi mắt quần chúng rất sáng, cảnh sát tới từ quần chúng, hết thảy phải dựa vào quần chúng, tình cảnh dân như cá với nước đều không hiểu à, thế thì làm sao làm cảnh sát tốt được? Hôm nay tôi về nhà, gặp lại cha tôi tâm tình tốt nên mới nói, bình thường có hói tôi chẳng thèm nói đâu ...” Soái Lãng giáo dục ngược lại:
“ Tôi không muốn nghe.” Tiểu Mộc chẳng nể mặt:
“ Tôi biết làm cảnh sát tốt thế nào, cám ơn.” Phương Hủy Đình gõ vài chữ trên laptop, tỏ vẻ làm việc, không muốn làm phiền:
“ Không muốn nghe thì thôi, chẳng qua chỉ là cái vụ án lừa đảo qua điện thoại thôi ấy mà, người bị lừa lại chẳng phải ở Trung Châu, đúng là không cần ôm rơm dặm bụng nhỉ?” Soái Lãng nói bâng quơ, nhận ra hai kia đồng loạt liếc nhìn gương chiếu hậu vờ không biết, tự nói một mình:” Nghe nói có một đội xe đua đi xe điện chuyên đi lấy tiền, lại nghe giang hồ nói, kẻ lừa đảo chia tiền ra mấy chục tài khoản khác nhau, án không ở Trung Châu, nhưng tiền rút ra ở Trung Châu ... Lại nghe nói tên cầm đầu tên là gì gì Can hay Căn ... Họ Lương gì đó ... Dựa vào nghề này phất lên trong nửa năm qua, kiếm được hơn nghìn vạn ... Muốn giúp cảnh sát phá án, nhưng cảnh sát không quan tâm tới nhân dân, thôi, việc ai người nấy sống ...”
Kéttttt! ! Xe phanh rất gấp, Soái Lãng không gài dây bảo hiểm, thiếu chút nữa húc đầu vào ghế trước, Mộc Đường Duy và Phương Hủy Đình chấn kinh tới há hốc mồm, hai người vừa quay đầu một cái, mỗi người tóm lấy một tay Soái Lãng như giữ nghi phạm, giục:” Còn gì nữa, mau mau nói tiếp ...”
Đúng là đi mòn gót sắt không được gì, tìm thấy chẳng hề phí công.
Q1 - Chương 240: Người khó không biết, người biết không khó. (2)
“ Tôi nói hết rồi đấy.” Soái Lãng trở giọng cái một, mặt vô tội trừng mắt với hai vị cảnh sát một hưng phấn một khẩn trương:” Này này, Tiểu Mộc, cậu mau buông tay tôi ra, mỹ nữ bắt tôi, tôi còn tha thứ được, còn cậu giữ chặt tay tôi không buông là có ý gì?”
Nhận ra mình thất thố, Tiểu Mộc buông tay nhìn sang Phương Hủy Đình, cô cũng buông tay ra, cả hai đều hiểu suy nghĩ lúc này của nhau, án không ở Trung Châu, nhưng tiền rút ở Trung Châu, tiền bị chia vào mười mấy thẻ ngân hàng, thêm vào nghi phạm đi xe điện lấy tiền ... Những chi tiết này ngay cả Soái Thế Tài cũng không biết, Soái Lãng chắc chắn không biết từ chỗ cha mình ...
Đặc biệt nghi phạm đi xe điện lấy tiền thì chỉ có thành viên hạch tâm tổ công tác mới biết, vậy thì chắc chắn một nhân chứng trọng đại rồi.
Hai người lại đồng loạt quay đầu nhìn Soái Lãng hết sức nghiêm túc, Soái Lãng cũng có chút khẩn trương, vội biện bạch:” Tôi nói hết rồi đấy, tôi cũng chỉ biết bấy nhiêu đó thôi, đừng nhìn người ta như thế, rợn người lắm.”
“ Anh mà không nói rõ ràng, có tin tôi coi anh là nghi phạm bắt về không?” Tiểu Mộc uy hiếp:
Phương Hủy Đình thì khéo léo hơn, nghiêm chỉnh nói:” Soái Lãng, chuyện này quan hệ trọng đại, ngàn vạn lần đừng che giấu, làm sao anh biết?”
“ Đoán thôi.” Soái Lãng tỉnh bơ:
“ Đoán?” Phương Hủy Đình cao giọng, cô bắt đầu cũng muốn bắt tên này về nhốt vào hầm tối tra khảo rồi:
“ Đúng vậy đấy, lừa đảo qua điện thoại khác vùng là cái trò thông thường để tránh bị điều tra, có gì lạ đâu, lúc nãy tôi liệt kê một loạt thủ đoạn lừa đảo, nghe tới đoạn này thì hai người có phản ứng, nên tôi biết.”
“ Vậy xe điện thì sao?”
“ Làm cái nghề này đi xe hơi lấy tiền chẳng phải quá tốn kém à, với lại dễ gây chú ý, đi bộ thì lại quá lâu, đi taxi thì miễn đi, đi xe bus có thể để lại nhân chứng. Bọn chúng thế nào cũng phải có công cụ giao thông thuận lợi, rẻ tiền, cá nhân, ít gây chú ý, đó là cái gì? Đương nhiên là xe điện, bây giờ nào là bưu tá, giao hàng, có ai không dùng xe điện, khắp nơi là xe điện, còn không phải tiện nhất à?”
Điều này có lý, Tiểu Mộc thất vọng gật đầu, xe điện là một sản nghiệp lớn của tỉnh, sau khi cấm xe mô tô thì khắp nơi là xe đạp điện. Đây chính là một trong những cái khó của vụ án này, đối phương đầu chùm tất lụa đen, lại đi xe đạp điện, là thứ có thể thấy khắp nơi, không có lấy chút diện mạo đặc trưng nào, tra theo xe đạp điện khác gì mò kim đáy biển.
Phương Hủy Đình vẫn nhìn Soái Lãng chằm chằm:” Đừng bẻm mép, anh nhắc tới đối phương họ Lương gì đó, cái này mà cũng đoán được à?”
“ Tôi cũng không biết, nghe người ta đồn có người như vậy thôi, hình như là có người trước kia sửa chữa vô tuyến điện có cái tên như thế, gần đây phát tài ... Tóm lại cô tra là biết, nghi tôi làm gì? Được, dù sao tôi chẳng có nơi để đi, nếu hai người rảnh cứ mang tôi về thẩm vấn ... Tôi chân thành coi hai người là người mình, hai người thì hay quá, coi tôi là nghi phạm.” Soái Lãng đưa tay ra, tỏ vẻ có chút khó chịu, nói năng chẳng để ý gì nữa:” Có thích còng luôn không?”
Thế là Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình gặp khó, chẳng thề nào vừa đi điều hòa quan hệ cha con người ta, lấy lòng cha người ta để được hỗ trợ, quay đầu đi một cái liền bắt con người ta rồi. Với lại bằng vào mấy câu nói ba hoa đã coi người ta là nghi phạm thì quá khiên cưỡng.
Giờ Tiểu Mộc đâm ra hối hận, không nên dọa dẫm Soái Lãng, rõ ràng y không phải loại có thể dọa được.
Soái Lãng thì hết sức thản nhiên, thậm chí có chút bất cần, Tang Nhã nói tên Lương Can đó truy lùng cô hơn nửa tháng trời, đồng đạo kết oán e là khó giải quyết được. Nếu như có thể đưa Lương Can vào tay cảnh sát, nói không chừng ... Không chừng có thể gặp lại giai nhân. Dù không gặp được, chỉ cần kẻ thủ của cô vào tù rồi, Tang Nhã sẽ có thêm chút an toàn.
Vì cô ấy, lần nữa bị cảnh sát bắt đi cũng có sao đâu, dù thế nào họ chẳng đủ bằng chứng kết tội mình.
Nghĩ tới đó lại rơi vào nhớ nhung không thôi, hai người gặp nhau không nhiều, cùng trải qua nguy hiểm là chất xúc tác khiến quan hệ hai người đốt cháy giai đoạn, nhưng cơ sở là bọn họ rất nhiều điểm chung.
Lần đầu tiên Soái Lãng ở một bên một cô gái không cần che giấu bất kỳ tính xấu nào của bản thân như thế, thậm chí ngược lại, thủ đoạn bất chính của y, trong mắt Tang Nhã lại là ưu điểm là bản lĩnh ... Đó là cảm giác được thừa nhận mà y mong muốn.
Soái Lãng rất muốn thông qua cảnh sát tra cái tên Tang Nhã, tra ra quỹ tích sinh hoạt của cô, nhưng y không dám, dù một khả năng gây nguy hiểm cho cô, y cũng không làm.
Dù có gặp lại, cũng liệu có kết thúc tốt đẹp được không, trừ khi đừng bao giờ dắt về nhà, nếu không cha y mà nhìn thấy, không đảm bảo ông sẽ không nhìn ra điều gì.
“ Soái Lãng ... Soái Lãng ...” Phương Hủy Đình gọi mấy lần, thấy Soái Lãng lờ đi không đáp, còn nghĩ y vẫn giận bọn họ, Soái Lãng hồi tỉnh, cô chân thành nói: “ Soái Lãng, anh nhất định biết nhiều hơn thế, vì sao không nói cho chúng tôi, trước đó chúng ta hợp tác tốt lắm mà.”
“ Đúng đúng, Soái Lãng, vừa rồi tôi không đúng, tôi xin lỗi, vì tôi sốt ruột quá ... Anh đừng để bụng, chúng ta là anh em mà.” Tiểu Mộc lấy lòng:
“ Hai người bỏ lỡ rồi, trên đường đi tôi đã nói, tôi có thể giúp hai người, hai người không chịu tin, nếu không đâu cần hạ mình cầu khẩn tôi như thế.” Soái Lãng không thể thực sự giận họ, đây là chuyện ảnh hưởng tới Tang Nhã, cảnh sát khác đâu dễ nói chuyện như hai lính mới khao khát lập công này:” Được rồi, muốn biết chi tiết không thành vấn đề, đem vụ án kể cho tôi, tôi nói cho hai người biết phải bắt kẻ này ra sao.”
“ Hả, chúng tôi đem vụ án bảo mật ra nói với anh á? Anh nghĩ anh là ai?” Tiểu Mộc muốn rớt mắt kính, chuyện này hắn làm sao dám, theo bản năng nhìn sang chị Phương hỏi ý:
Phương Hủy Đình khó xử, đây là chuyện vi phạm kỷ luật tổ chức, tất nhiên làm sao dám tùy tiện nói.
Soái Lãng làm bộ dửng dưng, mò túi lấy ra điếu thuốc:” Không nói thì thôi, hai người chẳng có chút thành ý nào cả, tôi chả phải cảnh sát, hai người nghĩ tôi thèm quan tâm lắm chắc.”
Đương nhiên là thèm quá ấy chứ, Soái Lãng muốn biết Tang Nhã rốt cuộc liên quan tới vụ án sâu cỡ nào, có phải là dính líu tới nghi phạm chú yếu không, có nguy hiểm không, nhưng tâm sự này ẩn giấu trong sự bất cần, trừ bản thân y, e không ai biết được.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé, đây là bước ngoặt Soái Lãng bắt đầu gây dựng cơ nghiệp riêng.
Q1 - Chương 241: Người khó không biết, người biết không khó. (3)
Soái Lãng càng tỏ thái độ không coi ra gì, hai người kia lại càng coi trọng, ghé tai trao đổi với nhau. Nếu là người dân bình thường nào đó thì không cần cân nhắc, từ chối thẳng thừng, nhưng Soái Lãng là con trai Soái Thế Tài, theo như lãnh đạo nói là con em trong nghề, có thể coi là nửa người mình rồi, huống hồ bọn họ còn từng hợp tác.
Tiểu Mộc cực kỳ muốn thể hiện, ở mặt này nam nhân thường khao khát lớn hơn nữ nhân, khẽ nói với Phương Hủy Đình "để tôi, thấy cô không phải đối. Chỉnh lại mũ áo, hết sức trịnh trọng nói:” Chuyện bắt đầu vào ngày 19 tháng 4, tức là 12 ngày trước, ở Đại Đồng Sơn Tây phát sinh vụ án lừa đảo, nghi phạm giả mạo cơ quan công an, lừa người bị hại chuyển tiền vào tải khoản chỉ định đề điều tra. Kết quả tiền vừa tới, nghi phạm chia ra mấy chục tài khoản, hơn hai tiếng sau rút sạch, trong đó có hơn 40 máy ATM ở Trung Châu ... Trong hơn 100 vạn bị lừa có 96 vạn rút ở Trung Châu.”
Cho dù đã loại bỏ phần lớn chi tiết, hắn vẫn sợ mình lỡ miệng tiết lộ thông tin trọng yếu.
Soái Lãng thong thả nhả khói:” Nói thế thì nói làm gì, tôi chẳng phải đoán ra rồi à, chi tiết quan trọng thì đều lược bỏ, nói cũng bằng không.”
“ Anh không cần biết chi tiết.” Phương Hủy Đình dứt khoát cắt lời:” Theo điều tra sơ bộ, đây là vụ án lừa đảo câu kết trong ngoài tỉnh, phạm vi liên quan trọng, từ Hạ Môn, Đại Đồng, Quảng Đông, Trung Châu, bọn chúng đồng loạt ra tay. Nếu anh còn hỏi thêm chi tiết, chúng tôi đành đưa anh về đồn.”
“ Dọa tôi à, cô nghĩ tôi không dám đi hay sao? Kỳ thực vụ án này không khó, chẳng qua không biết nghi phạm là ai chứ gì?” Soái Lãng nói một câu ngu ngốc:
“ Biết nghi phạm là ai thì chúng tôi còn cần phí công thế này à, anh trêu chúng tôi chắc.” Tiểu Mộc tức vẹo cả mũi:
Phương Hủy Đình mất kiên nhẫn, chất vấn:” Soái Lãng, rốt cuộc anh có biết hay không, đừng làm lãng phí thời gian của chúng tôi, với anh có thể chỉ như trò đùa, nhưng chúng tôi, cả ngày nghỉ cũng không ai nghỉ ngơi cả, còn bao nhiêu cảnh sát đang vất vả ở tuyến đầu kia kìa.”
“ Các cô phải biết kiên nhẫn, không phải chỉ dựa vào mỗi nhiệt tình mà phá án được đâu, còn nữa thái độ với người biết chuyện như thế là không tốt ... Vụ án tôi không biết, nhưng tôi biết bố trí của các cô.” Soái Lãng cân nhắc, chuyện này không phải cứ thế mà nhảy vào biết gì dốc gan dốc ruột nói cho người ta được, làm thế chẳng khác nào đẩy bản thân vào ghế nghi phạm, phải từ từ, bên kia còn giấu diếm nhiều như vậy, y sớm nói ra là ngu ngốc:
“ Không cần thừa lời nữa, về đội.” Phương Hủy Đình Phất tay:
Tiểu Mộc khởi động xe, lòng tin của họ vào Soái Lãng thực sự không đủ.
Người ta không cần thì Soái Lãng lại nói, cứ như tự nói chuyện với bản thân:” Thứ nhất, điều tra nguồn điện thoại, hẳn là điện thoại internet VoIP đúng không, nếu không đối phương chẳng thể thông qua điện thoại làm người bị hại tin tưởng, trừ phi là ngụy trang số điện thoại cảnh sát địa phương ... Có điều dịch vụ này thì ai trả tiền cũng làm được, giống tin nhắn lừa đảo thôi, tra không ra ...”
Xe vừa mới nổ máy lại im rồi, Tiểu Mộc tắt máy, vừa nghe tới từ điện thoại internet VoIP liền không khác gì bị đánh trúng chỗ hiểm, hỏi thì y bảo không biết, bảo y không biết thì nói đâu trúng đó, không biết thế nào mà lần.
Phản ứng chưa đủ mạnh, Soái Lãng tiếp tục:” Bước thứ hai là điều tra người rút tiền, tôi nghĩ bọn chúng ắt là có đề phòng, che mặt gì đó, để không ai nhìn thấy, dù có bắt được thì chắc chắn cũng chỉ là ma thế mạng thôi, ngay cả ai thuê cũng không biết.”
Hai người kia giữ tư thế ngồi im không nhúc nhích, giờ mới hiểu ra, nói chuyện với Soái Lãng đừng tỏ ra quá cấp thiết, mình mà sốt ruột, y liền thong thả.
Soái Lãng tiếp tục đóng giả chỉ huy của cơ quan công an, nói rất hùng hồn: “ Các đồng chí, còn bước thứ ba, điều động lực lượng cảnh sát, tiến hành tra tới cùng những tài khoản ngân hàng liên quan tới vụ án, không bỏ qua bất kỳ hiềm nghi nào, dù là nhỏ nhất ... Ài, đừng hỏi vì sao tôi biết, cảnh sát các người chỉ có vài chiêu đó thôi. Tôi cũng nói luôn, vô ích thôi, tra hết mấy chục cái thẻ đó cũng không ra nghi phạm đâu, người sở hữu thẻ căn bản chẳng liên quan gì tới nghi phạm.”
Ba bước mà tên này nói ra, chinh là bố trí của phó cục Lô và chính ủy Đồng, còn về hiệu quả à, cơ bản là con số 0, nếu không bọn họ đâu phải bày mọi cách cầu cứu đơn vị anh em như thế. Hai người không biết phải làm sao nữa.
“ Xem vẻ mặt của hai vị thì tôi đoán trúng rồi nhỉ?” Soái Lãng chống tay nhìn ra ngoài đường, cha y từng bắt y học thi vào trường cảnh sát mà, mấy cái này biết hết, thực sự nếu y là chỉ huy, có lẽ cũng điều tra ba hướng này thôi, dù biết rõ ràng không hiệu quả nhưng không thể cứ thế mà bỏ qua không tìm hiểu đúng không, ít nhiều nhìn bề ngoài đó là những manh mối rõ ràng để lần theo:
Phương Hủy Đình thở dài:” Soái Lãng, rốt cuộc anh muốn làm gì? Đúng, anh nói vô cùng chính xác, hay là ai đoán luôn nghi phạm gây án là ai đi, tôi chắc chắn là anh biết mà.”
“ Khỏi khích, anh đây rất tỉnh, không mắc bẫy đâu. Tất cả suy đoán kiến lập trên cơ sở sự thật, hai người muốn nghe phải đem chi tiết vụ án cho tôi, tôi phân tích giúp cho, ba anh thợ da còn hơn Gia Cát Lượng. Hai người nếu không muốn nghe thì lái xe, ai về nhà nấy, thế là xong.” Soái Lãng gõ tàn thuốc khỏi xe, nói mà chẳng nhìn họ:
Tiểu Mộc hận không thể đem hết tài liệu trong đội ra cho Soái Lãng xem, cùng thảo luận biết đâu Soái Lãng nói ra được tình tiết gì trọng yếu, chỉ tiếc hắn không quyết được.
Phương Hủy Đình cắn môi suy nghĩ, sau đó đưa laptop ra đằng sau:” Xem đi, dù sao thì bây giờ chưa bắt được bất kỳ một nghi phạm nào ... Tạm thời chẳng có bí mật gì để mà lộ.”
“ Được, đừng quấy rầy, lái xe về thành phố đi, cơm tối hai người mời đấy nhé, ai mời cũng được ...”
Soái Lãng mừng rỡ mở laptop ra, tranh thủ kiếm luôn bữa tối, làm Phương Hủy Đình mắc nghẹn suýt điên luôn, Tiểu Mộc chỉ biết thở dài lái xe đi.
Trong laptop là một sống con số vụn vặt, bốn dấu vân tay, một đống ảnh chụp giám sát che mặt, ảnh vốn mờ rồi, có xử lý làm nét cũng vô ích, chỉ tính sơ qua được thể hình và chiều cao, bằng vào dân số và lưu lượng khách qua lại Trung Châu thì đừng hi vọng có thể thông qua đó tìm ra cái gì.
Còn có hai thông báo vụ án, có vẻ do tổ công tác thực địa gửi lên, cái này làm Soái Lãng hứng thú, xem càng thêm chuyên chú ... Thời gian gây án chính là lúc mình và Tang Nhã bị đám đi xe điện kia chặn ở trong ngõ, hôm đó Lương Can trì hoãn xuống quê tra khảo Tang Nhã chính là vì an bài việc rút tiền ... Mình biết thủ phạm là ai, nhưng nếu là mình phụ trách vụ án phải tra thế nào đây?
Làm sao để tra ra hung thủ một cách tự nhiên nhất mà không bại lộ mình là người bắn tin?
Q1 - Chương 242: Rắn chuột một ổ, quái thai đầy bàn. (1)
Tiểu Mộc lái xe vẫn thi thoảng nhìn về phía sau nhìn Soái Lãng, muốn nói lắm nhưng phải nhịn, đống tài liệu đó làm người ta nhìn thôi đã thấy đau đầu rồi, không biết sao Soái Lãng lại có thể xem say sưa như thế được.
Phương Hủy Đình cũng có chung tâm tư, sự nghiêm túc và chuyên tâm của Soái Lãng làm cô bất ngờ, căn bản không giống một người bất học vô thuật, thậm chí sinh ra ảo giác y là đồng nghiệp trong đội, đáng tiếc là y không theo nghề cha, nếu không hai người họ thành đồng nghiệp rồi.
Xe đi vào thành phố, mùa hè trời tối muộn, xem thời gian thì đã bảy giờ rồi, đi vào đường Trung Nguyên mà vẫn không thấy Soái Lãng có phản ứng gì, Tiểu Mộc hỏi:” Chị Phương, chúng ta về đội hay đi ăn trước?”
Ai ngờ vừa nói tới đó thì Soái Lãng bừng tình, từ phía sau thò đầu lên:” Ăn cơm, ăn cơm đi ... Tôi đói chết đi được, buổi trưa tôi thậm chí còn không biết mình ăn cái gì nữa.”
Nhớ lại chuyện xấu hổ lúc đó, Phương Hủy Đình cười thành tiếng, có điều không đồng ý, đòi lại laptop:” Đừng mơ có chuyện hay như thế, biết gì thì nói ra, xem có đủ để chúng tôi mời một bữa hay không?”
“ Vụ lừa đảo này nhìn có vẻ rất hoàn mỹ đúng không, từ tổ chức, nơi gây án, rút tiền ở các nơi khác nhau, nghi phạm không tên không tuổi không tung tích, loại vụ án này bực nhất là không tìm được manh mối mà điểm đột phá.” Soái Lãng cảm thán:
“ Đại ca à, điều này còn cần anh nói à, có manh mối cùng điểm đột phá thì ngồi đây thừa lời với anh làm gì cơ chứ?” Tiểu Mộc tỏ ra khó chịu:
“ Cái khác tôi không biết, nhưng vụ án này tôi có thể nói điểm đột phá ở đâu, dùng hay không thì là ở hai người.”
“ Ở đâu?” Hai cái miệng đồng thời hỏi:
“ Ở thẻ ngân hàng.”
“ Ài ...” Hai người đều nhụt chí, Phương Hủy Đình đóng laptop lại, đúng là manh mối lớn nhất trực tiếp nhất cũng vô dụng nhất:” Anh chỉ đến thế thôi, tôi đề cao anh quá rồi, có biết bao nhiêu người đang điều tra thẻ ngân hàng không? Tổng cộng có 4 tổ, cả bên kỹ thuật lẫn bên kinh tế đều tham gia, toàn bộ hình ảnh từ camera giám sát đều được mang về, nhưng dù tra ra người rút tiền có chỉ ra được nghi phạm hay không vẫn chưa nói được.”
“ Đúng, vấn đề là ở đó, đám lừa đảo dại gì dùng tài khoản của mình, nếu như chúng đã dám dùng thì không sợ điều tra, đống thẻ này chắc chắn là của người không liên quan, do đám lừa đảo chuẩn bị trước, khi nào gây án thì dùng.”
Tiểu Mộc bực bội, biết mình làm chuyện vô ích mà vẫn phải làm, vì đó là quy trình, rắc rối của cảnh sát chính là ở đây, nếu không làm theo quy trình mà phá được án thì khỏi nói rồi, cả nhà đều vui, chả ai nói gì.
Nhưng không phá được án thì sao? Ai dám tự tin án nào cũng phá được.
Một khi không phá được án, vấn đề liền phát sinh, có kẻ sẽ nói, các anh bỏ qua quy trình, thế là chết rồi. Thế nên muốn phá án tốt nhất trước tiên cứ đúng quy trình mà làm đã.
Mà làm theo quy trình đôi khi tốn công tốn sức tốn tiền vô nghĩa, thế là thành cái vòng lẩn quẩn.
Bởi vậy đôi khi không phải cảnh sát họ ngốc, mà có quá nhiều hạn chế.
“ Nhầm rồi, chúng ta không đi tìm kẻ rút tiền, chúng ta phải tìm kẻ trung gian.” Soái Lãng lắc đầu nói:” Chính là kẻ dưới có thể liên hệ với người thu gom thẻ ngân hàng, trên có thể cung cấp cho đám lừa đảo ... Không chỉ chuyện này có người trung gian, ở khâu gọi điện thoại cũng phải có người trung gian, nếu không nghi phạm biết ai mà gọi.”
“Ví dụ vụ án này nhé, kim ngạch lên tới hơn trăm vạn, nghi phạm phải biết tài khoản người ta có tiền chứ, nếu mà gọi điện cho tên nghèo rớt bảo cơ quan công an muốn điều tra tài khoản của hắn, hắn chẳng cười gãy răng sao?”
“ Đúng rồi, phải có người cung cấp tin.” Tiểu Mộc tán đồng ngay:
Phương Hủy Đình đi chẳng vào vấn đề:” Vấn đề là tra kẻ trung gian này thế nào?”
“ Dễ lắm, người bán tài khoản không nhiều, cứ tóm bừa một tên là sẽ hỏi ra những tên khác trong nghề, đây là loại người luồn lách giữa trắng và đen, thực ra chỉ đủ kiếm cơm ăn thôi. Kẻ lừa đảo thông qua kẻ bán thẻ để mua một lượng lớn thẻ ...”
Cái gì chứ chuyện này Soái Lãng nói lưu loát hơn học thuộc lòng, đây là thứ không thuộc lĩnh vực tri thức, mà là kinh nghiệm xã hội: “ Mà nguồn thẻ lớn như vậy lấy đâu ra được, phải ở nơi tụ tập đông người, ví như quần thể công nhân, học sinh, còn cả thẻ làm thống nhất của đơn vị. Bây giờ quá hỗn loạn, chúng ta không biết được có ai dùng CMT của mình đi làm thẻ gây án không ... Cô xem chúng ta lật ngược lại, chủ những cái thẻ này thế nào cũng phải có liên quan chứ?”
“ Đúng, đúng, đúng ...” Tiểu Mộc có chút kích động:” Chẳng phải tổ ba tra được có mấy tài khoản dùng thẻ sinh viên làm à? Có người kinh doanh thứ này sao?”
“ Cậu đúng là thiếu kiến thức xã hội, có người chuyên thu mua tài khoản ngân hàng trống, đương nhiên là có rồi, làm một cái thẻ ngân hàng không mất tiền, bán đi lại được 20 tới 30 đồng, sao lại không làm? Cậu tới công trường hô một tiếng, có người dám làm mấy chục cái thẻ bán cho cậu ... Ở thành phố bây giờ trừ lương tâm là không có thị trường ra, cái khác gần như chỉ cần có cầu ắt có cung. Ví dụ như kẻ lừa đảo tìm mục tiêu, tìm người nào chuẩn người đó thì công tác chuẩn bị tiền kỳ phải làm rất tốt, nhưng tự làm rất tốn thời gian, vậy phải thông qua trung gian lấy tin người bị hại.” Soái Lãng nói một tràng:
Lần này tới Phương Hủy Đình không hiểu:” Loại tin này lấy thế nào?”
“ Nói thế này nhé, nếu hai người muốn tìm người có tiền ở Trung Châu thì phải làm thế nào?” Soái Lãng hỏi lại một câu:
Hai cảnh sát nhíu mày, dù ngày ngày nói người có tiền thế này thế nọ, nhưng thực sự đi tìm lại không biết.
“ Thứ nhất, tới TTCK, bỏ ít tiền mua tư liệu đại hộ. Thứ hai, tới nơi bán xe, mua thông tin khách hàng mua xe trên 10 vạn. Thứ ba, chơi dữ hơn nữa, nếu có quan hệ, nhờ người nội bộ ngân hàng tiết lộ tư liệu vài khách hàng lớn là ok rồi. Thứ tư, mua thông tin từ công ty địa ốc, thế càng dễ ... Chi tiết tôi không rõ, nhưng có những người thần thông quảng đại lắm, bọn họ dựa vào việc này kiếm cơm, giờ thông tin cá nhân chính là tài phú đấy.”
....