Đối Dịch

Chương 233: Mang nỗi nhớ nhà, đường xa trở về. (1)

Chương 233: Mang nỗi nhớ nhà, đường xa trở về. (1)
Soái Lãng trở về, căn phòng đang náo nhiệt như ngưng đọng thời gian mất mấy giây.
“ Oa, Nhị ca phát tài rồi sao?” Bình Quả phát biểu đầu tiên:
“ Lần này nhất định kiếm được không ít.” Điền Viên hâm mộ:
“ Mắt mũi hai đứa kiểu gì thế, nhìn rõ ràng là có vấn đề tình cảm.” Hàn Đồng Cảng tinh tế hơn một chút:
“ Các anh em, sao hôm nay lại ở nhà cả thế? .... Ồ, hôm nay là mùng 1 tháng 5 rồi ...” Soái Lãng vỗ vỗ đầu nhớ ra, nói muốn ngủ một giấc rồi về phòng:
Ba anh em ở ngoài thì thầm, mặc dù cách ăn mặc giống vừa phát tài, nhưng mà vẻ mặt đúng kiểu thất tình, bàn bạc một hồi, ba người gõ cửa vào phòng, thấy Soái Lãng ngồi dựa vào đầu giường, ánh mắt thấn thần.
Điền Viên hưng phấn nói:” Nhị ca, em nói cho anh một tin tốt này, cửa hàng trưởng Lam của siêu thị Gia Hòa tìm anh đấy ... Em thấy tám phần là thích anh rồi, có cơ hội.”
“ Trong lòng anh có người khác rồi, không phải cô ấy.” Soái Lãng lắc đầu chẳng có tí gợn sóng nào:
“ Nhị ca, Nhị ca...” Tiểu Bình Quả tới gần, thêm một kích thích nữa:” Anh còn nhớ Vương Tuyết Na không, cô bé tiểu loli tìm anh đấy, gọi điện tới cả chỗ em. Em nói là anh về sẽ bảo cô ấy ngay, hay là để em bảo cô ấy, chúng ta cùng liên hoan.”
“ Hả?” Soái Lãng ngạc nhiên, trước mắt thoáng qua khuôn mặt thanh thuần, cười nhẹ lắc đầu:” Đừng, chúng ta là cặn bã xã hội, không nên quấy rầy khuê nữ nhà lành làm gì, coi như tích chút âm đức ... Mọi người ăn đi, đừng để ý tới anh, anh không đói.”
Điền Viên và Bình Quả nhìn nhau sững sờ, chuyện gì thế này, gái tìm tới cửa mà Nhị ca lại đẩy ra ngoài?
“ Hai đứa ra ngoài đi, chuyện này để anh.” Hàn Đồng Cảng đuổi Lão Tam, Lão Tứ ra ngoài, ngồi bên giường tán gẫu:” Tôi nói cho cậu biết chuyện này, nhất định làm cậu phấn chấn.”
“ Thế à?” Soái Lãng lười nhác đáp:
“ Chứ sao, còn nhớ hoa khôi Lôi Hân Lôi của khoa Trung Văn chúng ta không? Cô ấy chuyên môn đi tìm cậu đấy ...” Hàn Đồng Cảng tiết lộ:
Soái Lãng dửng dưng:” Lão đại, tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng mà anh cũng đâu cần lấy bạn gái cũ ra an ủi tôi, vợ bạn không thể ghẹo, bao gồm cả bạn gái cũ, anh đã ngủ rồi, kéo tôi vào làm gì? Làm anh em đồng hao cho thêm thân mật à?”
Điền Viên và Bình Quả cười hô hố, Hàn Đồng Cảng mặt đỏ au, tức tối đạp Soái Lãng vài cái, mất nửa ngày trời mới nói được chuyện Cty Duệ Sĩ muốn thử việc. Có điều Soái Lãng vẫn chẳng có hứng, nói cái đám người hôm trước dụ người ta tới, hôm sau đào chân tường công ty người ta, đám săn đầu người làm gì có ai tốt đẹp.
Hàn Đồng Cảng đứng dậy kết luận:” Thất tình thật rồi ... Người anh em, tôi không nói nữa, cố gắng vượt qua.”
Điền Viên còn bổ xung:” Nhất định phải vượt qua ... Nếu không sao có tinh thần nghênh đón lần thất tình tiếp theo.”
“ Cút hết đi, rắc muối vào vết thương người khác à, toàn đồ nhẫn tâm ...” Soái Lãng đuổi người:
Ba anh em chẳng để ý, nói cười đi ra ngoài, hôm nay là Mùng 1 tháng 5, mấy khi có cơ hội tụ tập như vậy, kỳ thực tâm tình Nhị ca ra sao không quan trọng, quan trọng là về rồi, anh em đông đủ mới là quan trọng nhất. Còn thất tình hay thất nghiệp gì đó à, dễ trị lắm, ăn một bữa uống một trận, nói không chừng nước mắt nước mũi ròng ròng, sau đó lăn ra ngủ, rồi qua thôi.
Nam nhân ấy mà, toàn vượt qua như vậy đấy.
Rửa rau, vo gạo, bắc bếp, mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó thì có tiếng bấm chuông, Bình Quả ra mở cửa, không ngờ giật nảy mình ... Tiếp đó cửa phòng Soái Lãng bị đấm rầm ràm mở ra, Soái Lãng vừa định chửi thì hai người xuất hiện làm y nuốt tiếng chửi lại.
Cảnh sát, cảnh sát tới rồi ...
Ba người anh em đứng phía sau mà run, không phải ai xa lạ, chính là một nam một nữ lần trước đã tới đây, không biết Soái Lãng phạm tội gì mà người ta lại tới nhà như thế.
Đúng vậy chính là Mộc Đường Duy và Phương Hủy Đình, hai người đứng ở cửa như sợ Soái Lãng bỏ trốn, còn dùng ánh mắt như nhìn nghi phạm nhìn Soái Lãng.
Soái Lãng không hiểu làm sao, lẩm bẩm:” Hai người lại tới làm gì, tôi không phạm tội.”
“ Thật sự không à?” Mộc Đường Duy cao giọng hỏi:
“ Thật.” Soái Lãng cũng cao giọng đáp, khẳng định chắc chắn:
“ Thời gian qua đi đâu, đem hành tung của anh báo cáo tỉ mỉ ra.” Phương Hủy Đình mặt rất nghiêm túc:
“ Chả ở đâu cả, ra ngoài chơi vài ngày.” Soái Lãng đáp cho có:
“ Thời gian, địa điểm, CMT, tới đâu chơi? Đừng tưởng có thể đối phó qua loa. Chúng tôi sẽ xác minh.”
Một người lạnh lùng nghiêm nghị, một thì hùng hổ dồn ép, hôm nay hai người đều mặc cảnh phục tiêu chuẩn, cứ như đi thẩm vấn phạm nhân, làm Soái Lãng bề ngoài tỏ ra thản nhiên, trong lòng thì tim đập lộn tùng bậy, mắt đảo tròn quan sát hai vị khách không mời mà tới.
Tiểu Mộc có vẻ đã khôi phục bảy tám phần thương tích lần trước, còn Phương Hủy Đình mặc cảnh phục vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ, cho mặt hai người rất nghiêm, nhưng mà Soái Lãng vẫn vô tình bắt được vẻ đùa cợt thoáng qua trong mắt họ, thầm thở phào mắng:” Tôi nói không rõ, hai người cũng chẳng tra ra ... Nếu tôi nói cùng Nữ Tiêu say mộng uyên ương, rơi vào lưới tình, hai người có tin không?”
“ Xì, đừng dát vàng lên mặt nữa, sợ chúng tôi không coi anh là nghi phạm hay sao?” Tiểu Mộc khinh bỉ:
“ Bằng vào anh ấy à, Nữ Tiêu có thích Tiểu Mộc cũng chẳng thích anh.” Phương Hủy Đình trêu:
“Đúng thế!” Tiểu Mộc theo thói quen phụ họa, nhưng tức thì nhận ra không ổn, nói thế chẳng phải mình còn ở dưới cơ của Soái Lãng à?
Vừa trêu đùa một cái, biết ngay không phải tra án rồi, ba anh em thở phào, vẫn là lão đại biết cư xử nhất, mời hai vị cảnh sát ngồi xuống, sai hai thằng kia đi rót nước, không ngờ Điền Viên thích hóng chuyện hơn, hỏi nhỏ:” Nhị ca, Nữ Tiêu là ai?”
“ Là nữ quỷ còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi cảnh sát, mày tin không?” Soái Lãng lại nói thật:
Nhưng mà lời nói thật còn khó tin hơn cả nói dối, Điền Viên xì một tiếng giơ ngón giữa, không thèm để ý, nữ quỷ thì chưa thấy, chứ cô cảnh sát này thì xinh đẹp lắm.
Q1 - Chương 234: Mang nỗi nhớ nhà, đường xa trở về. (2
Trà nước được đưa lên, Tiểu Mộc hứng thú tán gẫu với Hàn Đồng Cảng, Phương Hủy Đình thấy một đám nam nhân trưởng thành đeo tạp dề vào bếp cơm nước có vẻ lấy làm lạ, cùng Điền Viên và Bình Quả trò chuyện. Hai thằng này rõ ràng có bản chất thấy sắc quên bạn, kệ Soái Lãng trợn mắt, một trái một phải khoe tài nghệ nấu nướng cho hoa khôi cảnh sát xem.
“ Làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi đấy,” Chỉ có Soái Lãng là lạc lỏng, nói một câu, rồi đóng cửa lại định đi ngủ:
“ Khoan đã ...” Tiểu Mộc nhanh tay chạy tới kéo Soái Lãng ra phòng khách, cưỡng chế ấn y ngồi xuống:” Hôm nay tôi và chị Phương chuyên môn tới tìm anh đấy.”
Phương Hủy Đình tiếp lời:” Hôm nay là Mùng 1 tháng 5, được tổ chức quan tâm, đây là chuyện nửa công nửa tư, đưa anh về khu tập thể đường sắt.”
Ba anh em mắt tròn mắt dẹt nhìn Soái Lãng, mới thời gian trước còn tấn công cảnh sát, sao đã thành người của tổ chức rồi, lại còn được cảnh sát tới tận nhà thăm hỏi nữa chứ.
Nhìn ra thắc mắc của đám Hàn Đồng Cảng, Tiểu Mộc nói:” Phóng viên Hàn, Soái Lãng đã hơn hai năm không về nhà, anh thấy kỳ nghỉ thế này có nên về nhà xem sao không?”
“ Nên nên ... Tôi không phải là phóng viên, mới chỉ thực tập thôi.” Hàn Đồng Cảng khiêm tốn nói
Không cho Soái Lãng kịp phản bác, Phương Hủy Đình đã quay mặt đi, hỏi Điền Viên béo tròn:” Điền Viên phải không, không cần biết cậu có thành kiến với cảnh sát hay không, nhưng mà cậu chắc là không thành kiến với người cha chứ? Ông ấy quanh năm bôn ba trên tuyến đường sắt, không chăm sóc được cho gia đình, cũng không chiếu cố được cho con trai, con trai vì thế sinh ra hiểu lầm, khiến ông già sống quá nửa đời người lo lắng ... Các cậu nói xem, có nên về nhà thăm hỏi không?”
“ Nên, tất nhiên là nên, Nhị ca, chị cảnh sát nói đúng đấy.” Điền Viên lâm trận trở cờ, xinh đẹp thế này nói gì cũng đúng:
“ Tiểu soái ca thì sao?” Phương Hủy Đình nháy mắt với Bình Quả:
Bình Quả cũng kiên quyết ủng hộ:” Đúng rồi đấy Nhị ca, về thăm nhà đi, đến cả Tết anh cũng một mình ở đây, vậy là không nên.
Dù Soái Lãng có mồm mép tới mấy cũng chẳng thể phát huy, ai mà ngờ mục đích của hai người này lại như thế, càng xui xẻo hơn, mình vừa mới về nhà lại bị tóm ngay, sao trùng hợp thế.
Tiểu Mộc lại thêm một câu:” Soái Lãng, trong ấn tượng của tôi, anh là một hảo hán, cầm được buông được, đừng lề mề nữa, xe tới rồi.”
Phương Hủy Đình nói:” Soái Lãng, hai cha con anh đều ương bướng cả, hôm nay chúng tôi tới làm thang cho hai cha con anh, về nhà một chuyến không phải tốt sao?”
“ Về đi Soái Lãng, tôi biết cậu nhớ nhà mà.” Hàn Đồng Cảng khuyên nhủ, rất chân thành, tuy Soái Lãng không bao giờ nhắc tới chuyện gia đình, nhưng hắn vẫn biết ít nhiều.
Đây không chỉ là tâm kết của Soái Lãng, mà còn là của toàn bộ anh em trong nhà, nếu bình thường chẳng ai dám khuyên cái tính con lừa của Soái Lãng, lần này có hai vị cảnh sát đi đầu, bọn họ trực tiếp đứng cùng một phía.
Tâm ý này làm ấm lòng người, Soái Lãng khó xử, không phản bác.
Bình Quả sợ Soái Lãng không muốn về, nói:” Nhị ca, đừng nhịn nữa, muốn về thì về đi, dù có thế nào cũng là cha ruột anh ... Hay là bọn em về hộ anh.
“ Đó là cha ruột anh, mọi người về làm gì? Nhìn kia, trừng mắt nhìn tôi nữa chú, ai nói là tôi không muốn về, đang chuẩn bị về đây này, vừa vặn đi nhờ xe, đợi chút, tôi đi cạo râu.”
Soái Lãng vừa đổi giọng Hàn Đồng Cảng vui mừng vỗ vai y, gọi hai đứa kia đi chuẩn bị nước và lấy dao cạo, hai vị cảnh sát nhìn nhau cười, mục đích chuyến đi này rốt cuộc cũng đạt được.
Tất nhiên là có mục đích, trên đời này không có yêu hận vô cớ, cũng chẳng ai hơi đâu lại vô duyên cô cớ quan tâm tới người khác.
Tắm rửa một phen, cạo đi râu ria lởm chởm, Soái Lãng không đổi cách ăn mặc nổi bật hình tượng kia trở lại là anh chàng thất nghiệp hết sức bình thường, theo Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình xuống lầu, thấy một cái xe cảnh sát đỗ ở đó. Chẳng cần động não cũng biết là đối phương có ý đồ, có điều Soái Lãng không hỏi, dù sao Phương Hủy Đình nói đúng, đây là cớ xuống thang, về nhà xem thế nào cũng tốt.
Vừa lên xe đóng cửa lại, Phương Hủy Đình cũng quay đầu nhìn Soái Lãng, cảm giác của nữ nhân luôn khá nhạy bén, cứ thấy ẩn sau thần sắc u buồn của Soái Lãng là bí mật gì đó, có điều chuyện riêng tư cá nhân của người ta không tiện hỏi.
Còn Tiểu Mộc rất đơn giản, hay nói là vô tâm cũng được, cho là Soái Lãng bị bọn họ ép nên mặt mới miễn cưỡng như thế:” Này, Soái Lãng, anh vẫn còn xấu hổ cơ à, tôi và chị Phương phải hi sinh ngày nghỉ để làm trung gian hòa giải cho nhà anh đấy, cha anh nói rồi, mời chúng tôi ăn cơm, ha ha ha, anh chỉ là thành phần đi theo ăn chực mà thôi.”
“ E là không chỉ ăn cơm, hai người có chuyện muốn thỉnh giáo cha tôi chứ gì, có mục đích đừng đem ân tình ra bán hai lần.” Soái Lãng lười nhác vạch mặt:
Tiểu Mộc vẫn cười:” Chị Phương xem, anh ta được lợi lại còn lên mặt.”
Phương Hủy Đình cười nhẹ không nói, vốn là chuyện xã giao rất đơn giản, nhưng trong lòng cô cứ như có khúc mắc nào đó, cảm giác không tự nhiên gì cả, có lẽ như tâm lý học nói, giữa hai người khác giới nếu có tiếp xúc thân thể thân mật sẽ dẫn tới biến hóa vi diệu về cảm giác. Phương Hủy Đình cảm giác được sự biến hóa này, hôm nay chỉ mang ý đồ thử xem, ai ngờ lại tìm được Soái Lãng thật, vui mừng qua đi cô nhận ra Soái Lãng không có niềm vui trùng phùng, nược lại so với trước kia lãnh đạm hơn vài phần, xa là hơn vài phần.
Có chút bực bội, đường đường là một mỹ nữ lại bị người ta lạnh nhạt như thế, Soái Lãng lên xe hồi lâu mà vẫn không lên tiếng, Phương Hủy Đình rốt cuộc không nhịn được, nói thẳng thừng:” Anh có thể không nhận ý tốt này, coi như chúng tôi lắm chuyện, tới tìm cha anh là vì có vụ án cần ông ấy giúp, phó cục Lô và chính ủy Đồng an bài. Sớm biết anh thế này, chúng tôi chẳng thèm quản ... Này Soái Lãng, không phải là anh có thành kiến với cảnh sát chứ?”
“ Tôi không có thành kiến gì cả, cám ơn.” Soái Lãng nghe thế cũng nhận ra thái độ của mình có vấn đề, không nên lãnh đạm với người có ý tốt như thế, cám ơn xong thuận miệng hỏi: “Vụ án gì thế?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất