Đối Tượng Hẹn Hò Là Thần Minh Chi Nữ

Chương 122: Chờ Ta Trở Lại

Chương 122: Chờ Ta Trở Lại


"Đúng rồi, nghe nói có đọa thi tới gần Thanh Thành, ta nhờ người tìm hiểu thì phát hiện có thật."
Chu Ngưng Nguyệt lấy thìa xúc cơm.
Quả nhiên truyền đến rồi, Chu Tự nghĩ thầm trong bụng.
"Đọa thi? Sao thứ này lại đến Thanh Thành?"
Thu Thiển vừa kịp thoạt khỏi trạng thái lúc nhận hoa.
Bình thường đọa thi cần máu thịt trong địa giới đạo tu hơn.
Đạo pháp tự nhiên, hợp với đất trời.
Tự nhiên cũng có thể giúp chúng khôi phục tốt hơn.
"Không biết, hẳn là có thù với ai, nếu không sao lại chạy tới đây?"
Chu Ngưng Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Khả năng hai ngày này họ sẽ tới, chúng ta phải đi xem sao."
"Nguyệt tỷ muốn diệt thế nào?"
Chu Tự hỏi.
Chủ lực ở ngoại ô thành tây, khá gần nơi này.
Nếu Nguyệt tỷ muốn diệt, dễ sẽ đoạt quái với hắn.
"Ta đi thành nam, Thu Thiển đi thành đông, thành tây thành bắc ta tìm người dọn."
Chu Ngưng Nguyệt đã sắp xếp xong đâu vào đấy.
Chu Tự gật đầu.
Hắn muốn đi thành tây, nếu gặp phải người Nguyệt tỷ tìm, hi vọng đối phương đừng có không biết điều, đoạt quái với Thánh Tử hắn.
"Ngày mai ta được nghỉ, các ngươi muốn ra ngoài chơi không? Có một khu vui chơi."
Không cần quan tâm chuyện đọa thi nữa, Chu Tự chuyển sang hành trình ngày mai.
"Có cầu trượt không?"
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
"Có."
Chu Tự nhìn Nguyệt tỷ im lặng hồi lâu mới mở miệng.
"Còn gì nữa?"
Thu Thiển cũng hỏi.
"Kẹo bông."
Chu Tự biết rồi.
"Ngày mai chúng ta đi lúc nào?"
Thu Thiển lập tức hỏi.
Chu Tự:
"…"

Núi Khải Linh, Thiên Vân Đạo Tông.
Một đám đệ tử tiên khí lập lờ tụ tập trước một sơn động trên sườn núi, nơi này là động Khải Linh.
Một lão giả đang ngôi trước cửa động.
Cửa hang có một trận pháp vô cùng phức tạp.
Rất nhiều người đều đang nỗ lực phá vỡ trận pháp, nhưng không người nào có thể làm được.
"Đổng tiền bối, trận pháp này thật sự có người có thể giải được sao?"
Một nữ đệ tử trẻ tuổi hỏi lão giả ngồi trước cửa động.
"Có."
Lão giả nhìn đám người:
"Chỉ có điều người lúc trẻ có thể giải trận pháp này đã là Thái Thượng trưởng lão của tông môn."
"Thái, Thái Thượng trưởng lão?"
Người xung quanh đều trợn mắt há mồm:
"Đây không phải làm khó chúng ta sao?"
"Vốn là làm khó các ngươi, nếu không thé tốt trong động, các ngươi cũng đòi lấy được?"
Đổng tiền bối lên giọng nói.
"Tiền bối, bên trong rốt cuộc là gì?"
Lại có đệ tử hỏi thăm.
"Có con đường để trở thành cường giả."
Đổng tiền bối trả lời.
Thực ra hắn cũng không biết là gì, dù lần mở ra trước hắn cũng chưa từng nghe nói bên trong là thứ gì.
"Tất cả thiên kiêu trong tông môn đều thử qua rồi nhỉ? Hình như chưa có người nào có thể mở ra."
Một nam đệ tử thở dài.
Thiên tài trận pháp đều thử hết rồi nhưng đều vô dụng.
"Ta nhớ Đạo Tử từng đến đây xem qua một lần, có lẽ hắn mở được."
Lập tức có nữ đệ tử nói.
"Đúng vậy, Đạo Tử sư huynh mạnh như vậy, chắc chắn có thể?"
Những nữ đệ tử khác phụ họa theo.
"Nói như thể các ngươi từng gặp Đạo Tử sư huynh rồi ấy, mười mấy năm trước sau khi Đạo Tử rời đi, từ đó vô tăm bặt tích, chưa ai từng gặp hắn. Nghe nói lần này trở về, hành tung cũng mơ hồ bất định."
Có nam tử tương đối lớn tuổi chọc thủng huyễn tưởng của tất cả mọi người.
"Đổng tiền bối cảm thấy Đạo Tử sư huynh có hy vọng không?"
"Cái này...Đạo Tử thiên phú kinh người, nhưng trên phương diện trận pháp có lẽ còn chỗ khiếm khuyết, muốn mở ra có lẽ rất khó khăn."
Lời này dường như đang nói là không thể nào.
Ngay cả Đạo Tử cũng không làm được, ai làm được đây?

Núi Quan Hà, Lý Lạc Thư đổi lại trang phục Thiên Vân Đạo Tông, gạo sạch sẽ râu ria, đầu tóc gọn gàng, đôi mắt sâu thẳm, không chút sóng gió.
Hắn đứng chắp tay, gió nhẹ lay động góc áo của hắn.
Nhưng lại không cách nào lay động bình tĩnh cùng kiên định trong đôi mắt hắn, hắn đứng ở nơi đó tựa hồ tất thảy đều khó mà rung chuyển.
"Cứ trạng thái thế này lên đường đi. Nhớ kỹ nói năng cẩn thận, giống như lúc trước là được. Đừng có đi học thói xấu, dùng ngữ khí và thái độ thiếu nghiêm chỉnh."
Một vị mỹ phụ trẻ tuổi dặn dò Lý Lạc Thư.
"Được, mẹ, người chờ ta trở lại."
Lý Lạc Thư lên tiếng, cất bước đi xuống núi.
"Đi đi."
Mỹ phụ bất đắc dĩ nhắc nhở.
Thế là Lý Lạc Thư cứ như vậy đạp không bay đi xem mắt.

Chủ nhật, Chu Tự không ngủ, hắn học Viễn Cổ văn cả đêm.
Khi hắn xong phần luyện tập cuối cùng, ngẩng đầu nhìn phía đối diện.
Thu Thiển nằm nhoài trên mặt bàn ngủ, tóc dài không che khuất gò má của nàng.
Lông mi thật dài, một bên mặt min màng không tì vết.
"Cha mẹ chắc chắn là lo lắng ta nương tựa trận doanh chính phái mới tìm cho ta một vị hôn thê."
Chu Tự thầm nghĩ.
Sự tồn tại của Thu Thiển khiến hắn cảm thấy làm nhân vật phản diện cũng không có gì không tốt.
Đương nhiên, cả nhà hắn đều là nhân vật phản diện, hắn cũng sẽ không bao giờ đại nghĩa diệt thân đi làm chính phái gì đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất