Chương 143: Không Thể Chịu Nổi Vị Hôn Thê Này Nữa
Lần thăng cấp này hình như chẳng có chỗ nào thử đặc hiệu để Đại Địa Thần Khuyển ở bên cạnh nhìn xem có chỗ nào không đúng hay không.
Sau đó đi hành hiệp trượng nghĩa.
Tan tầm về đến nhà Chu Tự phát hiện không thấy Thu Thiển cùng Nguyệt tỷ.
"Thu tỷ?"
Chu Tự gọi một tiếng.
Giày của cả hai đều ở nhà, cho nên có lẽ vẫn ở trong phòng.
Cạch, cửa phòng ngủ chính mở ra, Thu Thiển bước ra từ bên trong.
Trong tay nàng cầm một thanh đoản đao, trên đao có vết máu, trên mặt nàng cũng có vài vết máu.
Chu Tự nhìn thấy, Thu Thiển tự nhiên cũng nhìn sang.
"…"
"Thu tỷ ngươi cứ bận đi, chỗ làm ta còn có chút việc chưa xong, ta về tăng ca đây."
Nói rồi hắn vội vàng định rời đi.
Xem ra Nguyệt tỷ gặp chuyện rồi.
Chỉ là khi hắn ra mở cửa thì phát hiện cửa không tài nào mở nổi, giống như bị thứ gì chặn lại.
"Là Thổ Cấm Thuật."
Thu Thiển cầm đao đi đến chỗ Chu Tự, tiện thể còn giải thích cho hắn.
"Thu tỷ, thuật pháp để lần sau ta sẽ học, đi làm quan trọng hơn."
Thấy Thu Thiển cách mình càng ngày càng gần, Chu Tự lùi về sau một chút, sau đó hắn phát hiện sau lưng đã là tường.
"Thu tỷ, bình tĩnh."
Lúc này Thu Thiển đã tới trước mặt Chu Tự, giơ đao lên.
Có điều nàng ngay lập tức buông tay cầm đao xuống, chỉ có mặt sáp tới:
"Vừa mới giết gà máu tươi bắn lên mặt, vốn định nhờ Nguyệt tỷ lau giúp ta, không ngờ nàng đang đi vệ sinh. Lau giúp ta."
Thu Thiển cười xấu xa nhìn Chu Tự nói.
Chu Tự:
"…"
Không thể chịu nổi vị hôn thê này nữa rồi.
Sau đó hắn cầm khăn tay lau mặt cho Thu Thiển, rất mềm mại.
Nhất thời cảm thấy hình như mình được hời.
Sau đó Thu Thiển tiếp tục đi giết gà.
Thu tỷ quá tàn nhẫn, hắn không thể nhìn nổi cảnh tượng như thế.
Khi còn bé nhìn thấy lão cha giết gà, hắn bèn vô ý thức tránh đi.
Cảnh tượng máu me, thực sự khiến hắn khó chịu, mặc dù lúc ăn thì rất ngon.
Còn có giết heo nữa, hắn cũng không thể nhìn.
Chúng kêu thảm và giãy dụa, dễ động lòng trắc ẩn của hắn.
Không bao lâu Nguyệt tỷ đi từ trong phòng ra, có chút chán chường uể oải.
"Nguyệt tỷ, ngươi sao rồi?"
Chu Tự tò mò nhìn Nguyệt tỷ từ đầu đến chân.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự, chỉ nhìn mà không nói gì, cuối cùng ngồi ở trên ghế sa lon im lặng ăn khoai tây chiên.
"Đại khái là ăn đồ hỏng, đau bụng ngồi nhà vệ sinh cả một ngày."
Tiếng Thu Thiển truyền ra từ phòng bếp.
Khiến Nguyệt tỷ thích ăn uống nhất bị tiêu chảy không ngừng, còn không có khẩu vị, không muốn ăn bất cứ cái gì.
Giết người không dao.
Chu Tự nghĩ thầm trong bụng.
"Cha bảo ngày kia về, hai ngày đó phải gặp người nhà."
Chu Ngưng Nguyệt hữu khí vô lực nói.
"Vậy ngày mai ta sẽ xin nghỉ phép."
Chu Tự không để ý lắm.
Cũng không phải chưa từng về, việc gì phải để ý.
Còn người nhà thì…Đến rồi nói, cứ im lặng là được.
"Tối nay ăn gì?"
Chu Tự đột nhiên nhớ ra.
"Đều là món Nguyệt tỷ thích ăn."
Thu Thiển ở phòng bếp nói vọng ra.
Chu Tự lườm Nguyệt tỷ một cái, xem ra thời gian tới không có gì tốt đẹp, Thu Thiển trả thù sẽ chỉ có đến trễ chứ không vắng mặt được.
Bốn năm ngày vừa rồi, cứ tưởng không có việc gì.
Hóa ra là đang làm tê liệt, để cho Nguyệt tỷ buông lỏng cảnh giác.
Sau đó một kích tất sát.
Hôn thê kiểu này chịu được không?
Hắn thì cũng thinh thích, mặc dù tính cách có hơi ác liệt, nhưng ưu điểm cũng rất nhiều.
Có lẽ chờ đến phiên hắn gặp nạn, sẽ không nghĩ như vậy nữa.
…
Cơm nước xong Chu Tự tiếp tục học Viễn Cổ văn, không biết có phải do tâm lý hay không, hắn cứ luôn cảm giác bụng hơi khó chịu.
Nhưng cẩn thận cảm nhận lại thì hình như không có.
Có lẽ là có tật giật mình.
Lúc đó hắn nhìn, còn khen một câu.
Nguyệt tỷ về phòng từ sớm, ngủ một giấc có lẽ sẽ không sao.
Thu Thiển thì ngồi trên ghế sa lon chỉnh tư liệu, vẫn chưa tới giờ nàng dạy học.
Nhìn qua, hôm nay Thu Thiển mặc áo sơmi cùng quần dài rộng rãi, rất đẹp mắt.
Người đẹp mặc cái gì cũng dễ nhìn, chỉ là…Chu Tự nhớ lại, cả tuần này Thu Thiển đều mặc quần dài áo cộc tay, trước đó còn thường xuyên mặc váy.
Gần đây thì không thấy nữa.
Không phải là hắn rất muốn nhìn, nhưng mà cảm giác cứ kỳ quái.
"Sao thế?"
Thu Thiển đặt tài liệu sang một bên hỏi.
"Không có."
Lúc này Chu Tự mới lấy lại tinh thần, ánh mắt trở về trên Viễn Cổ văn, tiếp tục học tập.
Thu Thiển ồ một tiếng, sau đó đứng lên:
"Ta về phòng một lúc."
Chu Tự không để ý, tiếp tục xem Viễn Cổ văn, nhìn nhìn rồi lại viết ra, công lực ngàn năm của hắn sẽ khôi phục một chút.
Ngày kia phải về, hắn muốn trong hai ngày này trực tiếp đem nạp đầy công lực ngàn năm.
Sau đó đi trấn Thanh Bắc tìm cha mẹ, đến lúc đó sẽ đến phụ cận dạo chơi xem có dã thú gì hay không, diệt luôn một thể.
Hắn đi vài lần rồi, chưa từng gặp được dã thú.
Gần Thanh Thành thì thường xuyên gặp.
Uổng công hắn lúc bé còn định lặng lẽ bảo vệ bố mẹ, lại không thấy có dã thú làm loạn.