Chương 151: Có Sao Không?
Hơn nữa cũng không có nhiều người cùng là đấu giả bậc bảy đánh thắng được nàng.
Tiến vào bậc sáu của trung tam phẩm, nàng không có ý định tiếp tục tu luyện, nhưng còn rất lâu, cũng không dễ dàng tiến vào trung tam phẩm. Đợi lúc nào Nguyệt tỷ tiến vào, nàng cũng có thể cân nhắc đến việc tăng cấp.
“Tri thức có thể mang sức mạnh đến cho ta, sức mạnh có thể giải tỏa mệt mỏi cho ta, hơn nữa ta còn là tu chân giả, kết hợp lại thì không có cảm giác gì.”
Chu Tự nói.
“Ồ.”
Sau đó Thu Thiển đứng lên đi vào phòng vệ sinh để rửa mặt.
Chu Tự vẫn tính học tiếp, nhưng chưa bắt đầu, Thu Thiển đột nhiên quay người nói:
“Hôm nay không báo giờ cảm thấy hơi trống trải.”
Chu Tự ngẩn người, sau đó Thu Thiển lại cười nói:
“Gạt ngươi đấy.”
Sau đó nàng đi vào phòng vệ sinh.
Nàng ngắm mình trong gương, vuốt mái tóc hai bên tai, sau đó tốn thời gian rất lâu mới vệ sinh cá nhân xong. Bây giờ mới hơn năm giờ nên nàng không vội.
Vệ sinh cá nhân xong, nàng định hỏi Chu Tự muốn ăn gì, nhưng vừa đi ra đã thấy Chu Tự đang tu luyện. Nhìn Chu Tự tu luyện, Thu Thiển có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khuôn mặt nàng hiện ra ý cười vô cùng rõ ràng.
Sau đó lấy di động ra chụp tự sướng với bóng lưng của Chu Tự.
...
Tám giờ ba mươi sáu phút.
Trời nhiều mây.
Bến xe Thanh Thành.
Chu Tự đưa theo Thu Thiển và Nguyệt tỷ mua vé xe buýt, sau đó lên xe đợi. Đương nhiên họ về nhà bằng xe buýt, mất khoảng một tiếng, không xa lắm.
“Không ngờ Nguyệt tỷ là trẻ con cũng có lợi.”
Chu Tự nhìn cái vé xe chỉ mất nửa giá, lập tức cảm thấy Nguyệt tỷ tám tuổi cũng không phải chuyện tồi tệ.
Nhưng ba người, Nguyệt tỷ ngồi cùng Thu Thiển, hắn ngồi một mình.
Nguyệt tỷ vừa ăn táo tàu vừa ngắm xung quanh, cảm thấy rất kỳ thú.
Lần đầu tiên nàng ngồi xe buýt.
“Xe này về thẳng nhà à?”
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
“Không, nhưng xuống xe chỉ đi bộ thêm khoảng mươi mấy phút thôi.”
Chu Tự nói.
“Mua đủ đồ chưa?”
Thu Thiển chỉ quan tâm việc này.
“Đủ rồi, nhiều lắm rồi.”
Chu Tự trả lời.
Hắn vốn tính sẽ mua rượu và sữa. Thu Thiển cảm thấy quá ít, lại mua thêm rượu, còn có hạnh đào, bánh trung thu, nghĩ kỹ lại cũng sắp đến trung thu rồi.
Sau đó thấy Thu Thiển mua, Nguyệt tỷ cũng đòi mua bằng được. Cuối cùng đều là hắn trả tiền.
Tám giờ bốn mươi năm phút xe bắt đầu khởi động ra khỏi bến xe. Sau khi đi được nửa tiếng, xe buýt đột nhiên dừng lại.
“Tới rồi à?”
Thu Thiển hỏi.
“Chưa, còn đang trên đường.”
Chu Tự nhìn về phía trước, phát hiện phía trước có không ít xe dừng lại. Tài xế xuống xe xem tình hình rồi nhanh chóng quay lại nói:
“Không ổn, phía trước bị sụt lở, đường bị chặn rồi. Nhưng có con đường nhỏ đến trấn Thanh Bắc, các ngươi muốn ngồi xe quay lại, hay là xuống xe tự đi con đường nhỏ?”
“Thế có trả lại tiền không?”
Lập tức có người hỏi.
“Ta hỏi đã.”
Tài xế không thể quyết định.
Cuối cùng trả lại mỗi người năm đồng, tổng giá vé là mười tám đồng, cũng tạm được. Chu Tự còn không nghĩ sẽ được trả lại tiền, dù sao hắn cũng không thể ngồi xe quay lại. Chạy về cũng rất nhanh, càng đừng nói Thu Thiển và Nguyệt tỷ biết ngự kiếm phi hành.
Đám người Chu Tự xuống xe, đi bộ vòng qua con đường nhỏ, khi đi qua sườn núi, họ thấy có hai chiếc xe được đào ra.
“Nghe họ nói người không bị sao, chỉ bị dọa sợ thôi.”
Chu Tự ngẩng đầu nhìn lên sườn núi, nơi này bị sạt núi, hắn còn không cảm nhận được. Nếu sớm biết sạt núi, hắn sẽ đến nơi này trước để lấp lại. Đương nhiên, nếu là trực tiếp chặn đường cướp của thì để người khác xử lý.
“Đó là vì họ may mắn.”
Chu Ngưng Nguyệt nhìn lên sườn núi nói.
Rời khỏi chỗ sạt lở đất, Thu Thiển mới nói:
“Quà tặng có cần xách qua không?”
Thu Thiển lấy đồ ra định nhẩm lại cho quen.
“Thu tỷ không cần quá để ý, ngươi đừng thăm cha mẹ Nguyệt tỷ, thăm cha mẹ ta là được. Xem ảnh là biết họ rất dễ trò chuyện.”
Chu Tự trấn an nói.
Vừa dứt lời, Chu Tự cảm giác có một trận gió khá lớn thổi tới. Khi hắn nhìn về hướng gió, phát hiện có một con chim ưng khổng lồ đang lao về phía hắn. Không hề do dự, hắn bước ra một bước chuẩn bị xé xác đối phương. Nhưng không đợi hắn ra tay, Thu Thiển liền đứng trước mặt hắn, dải lụa đỏ vút ra đập thẳng vào chim ưng.
Phập!
Sức mạnh cường mạnh đánh lui chim ưng, rõ ràng chim ưng không thể đối kháng được với đấu giả bậc bảy, nó bèn bỏ chạy.
“Ngươi có sao không?”
Thu Thiển lập tức hỏi Chu Tự.
“Thu tỷ, ta rất có kinh nghiệm đối phó dã thú, vừa nãy nên để ta.”
Chu Tự nói một câu, sau đó nhìn người mình nói:
“Ta không sao.”
Nếu vừa nãy để hắn đối phó, có thể xé xác đối phương, tuyệt đối không khiến nó cảm thấy đau đớn.
“Đó là yêu thú.”
Thu Thiển trả lời một câu, sau đó nhìn tay mình, phát hiện đã mất túi quà.
“Ngươi ném túi quà lên, con chim ưng đó nhân tiện cướp đi rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt chỉ vào con chim ưng đang bay đi nhỏ dần nói.